Chương 53

Mặt ngoài của văn phòng ban Thể dục tuy hoành tráng, nhưng lúc vào trong lại hoàn toàn không có khí thế như mấy chữ to đùng ngoài cửa. Trong phòng chỉ có hai bàn làm việc đơn giản, một chiếc máy tính không quá hiện đại cùng vài chồng hồ sơ. So với vẻ đơn giản của bàn làm việc, đống bằng khen cờ hiệu treo trên tường còn đáng chú ý hơn nhiều.

Xem ra, vị trưởng ban họ Triệu thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo này cũng có chút tài năng đấy chứ, Tiêu Thỏ thầm nghĩ. Bỗng nhiên, Triệu Thần Cương vứt xoẹt một tập hồ sơ dày tới trước mặt nàng. Chú ý, là vứt đó nha!

Tieu Thỏ nhíu mày. "Đây là gì thế?"

"Hồ sơ lưu trữ của ban Thể dục năm ngoái, cùng với kế hoạch công tác của năm nay."

"Nhiều như vậy sao?" Tiêu Thỏ có chút giật mình.

"Đây mới là một phần thôi. Nếu cô muốn tham gia ban Thể dục của chúng tôi, cô phải tìm hiểu về lịch sử và cách hoạt động chứ. Dĩ nhiên, nếu cô thấy phiền thì cứ việc sang ban Văn nghệ, tôi nghĩ bọn họ sẽ rất hoan nghênh cô đấy." Triệu Thần Cương mặt không đổi sắc nói.

Tiêu Thỏ sững người, mãi nửa ngày sau mới hiểu ra, đây không phải chính là màn "ma cũ bắt nạt ma mới" người ta hay nói chứ?

Trước giờ nàng luôn thân thiện hòa nhã với mọi người, tình huống này quả là lần đầu tiên gặp phải. Trong lòng nàng dĩ nhiên có chút không thoải mái, nhưng miệng vẫn cố gắng cười. "Không sao, em sẽ cầm về xem xét."

"Cô định mang một bộ hồ sơ quan trọng như thế về nhà sao?"

Tiêu Thỏ lại sững người. "Vậy, vậy... tôi phải ngồi đây xem sao?"

"Cô xem xong, nhớ viết một bản báo cáo ba ngàn chữ nộp cho tôi. Ngoài ra, ban Thể dục chúng ta rất chú trọng hiệu quả làm việc, thế nên hôm nay mà không xem xong, không cần về sau lại xem!"

Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Thỏ rốt cuộc cũng đã thành công bị anh ta làm cho cứng đờ.

Nàng vừa mới hết giờ học đã chạy tới Hội Sinh viên báo danh, đứng ở phòng Hội sinh viên một lát, bị đám trưởng ban kia hỏi han lung tung một lúc đã hơn sáu giờ chiều, cơm tối còn chưa ăn. Giờ lại thêm gã Triệu Thần Cương này nữa, bắt nàng ngồi trong phòng này xem hồ sơ lưu trữ. Tập hồ sơ lớn như thế, ít nhất cũng phải mất vài tiếng mới xem xong, lại còn phải viết báo cáo. Rõ ràng anh ta muốn làm khó nàng, mà Tiêu Thỏ cho tới giờ chưa bao giờ là dạng người nhẫn nhịn cho người khác bắt nạt.

"Sư huynh, tôi nghĩ hôm nay tôi không thể nào làm xong." Nàng thản nhiên nói.

Thấy nàng từ chối thẳng thừng như vậy, Triệu Thần Cương hoàn toàn không ngờ tới được, còn tưởng loại con gái ẻo lả mới tới này nếu không phải nhẫn nhịn chịu đựng thì cũng là tủi thân chạy đi than thở với người khác sau lưng anh ta, những người như thế anh ta đã thấy quá nhiều. Nhưng hóa ra cô nàng mới này tuy là dựa vào sự nổi tiếng mới được gọi tới, hóa ra cũng là một người thật thà.

Trong mắt anh ta lóe lên chút tán thưởng, nhưng nhanh chóng bị vẻ lạnh lùng dập tắt. Triệu Thân Cương cười khẩy khinh thường nói. "Xem ra, cô cũng không lợi hại như người ta đồn đại nhỉ."

"Sư huynh, có thể anh hiểu nhầm rồi." Tiêu Thỏ nghiêm mặt nói. "Trên mạng nói cũng chỉ là đồn đại nhảm nhí, bản thân tôi trước giờ chưa hề thừa nhận. Nếu vì chuyện đó mà anh cảm thấy tôi vênh váo kiêu căng, tôi cũng chẳng có cách nào khiến anh nghĩ khác cả."

Nàng nói với giọng hoàn toàn thẳng thừng, Triệu Thần Cương vốn đầy bụng muốn khó dễ nàng không có cách nào nói lại. Nhưng dù sao anh ta cũng là kẻ kiêu căng, trên mặt không hề có vẻ xấu hổ mà ngược lại thản nhiên nói. "Ý cô là mắt nhìn người của trưởng Hội Sinh viên có vấn đề hử, tôi còn nghĩ người anh ta mời vào Hội cũng phải có năng lực không tệ chứ..."

Anh ta không nói nốt câu, nhưng ý cũng đã đủ rõ ràng, Tiêu Thỏ, cô thật không đủ năng lực làm việc!

Tiêu Thỏ quả nhiên nổi giận. "Sư huynh, tôi tuy không lợi hại như những gì đồn trên mạng, nhưng anh còn chưa biết tôi bao lâu, chưa gì đã khẳng định tôi không có năng lực, liệu có phải hơi quá võ đoán không?"

Không ngờ cô nàng mới vào này cũng dám to tiếng với mình, cái đầu kiêu ngạo của Triệu Thần Cương không khỏi có chút thú vị. "Vậy cô chứng minh cho tôi đi."

"Chứng minh thế nào?" Tiêu Thỏ đã bừng bừng lửa nhiệt tình.

Triệu Thần Cương lại đẩy tập hồ sơ tới trước mặt nàng. "Hi vọng khi tôi tới đây làm việc chiều mai, có thể thấy bản báo cáo của cô trên bàn." Dứt lời, anh ta không thèm chờ Tiêu Thỏ trả lời, chắp tay sau lưng xoay người lảo đảo đi ra khỏi phòng.

Đúng thế, lại là lảo đảo ra khỏi phòng! =____=

Nhìn dáng vẻ lắc lư của anh ta, một lúc sau Tiêu Thỏ tỉnh hồn lại mới phát hiện ra một việc vô cùng nghiêm trọng... Mình bị anh ta lừa rồi!

Thật ra bây giờ nàng có thể bỏ đi, chờ mai nhìn thấy gã trưởng ban kiêu căng ngạo mạn kia, có thể phủi tay một cách thản nhiên mặc kệ. Có điều nàng sẽ không làm thế, bởi vì nàng là Tiêu Thỏ, có khi nào lại chọn cách chạy trốn buông tay cơ chứ? Nàng còn muốn làm cho tốt để gây bất ngờ cho Lăng Siêu nữa là.

Cứ nghĩ thế, trong lòng Tiêu Thỏ lại tràn ngập ý chí chiến đấu, nàng ngồi xuống mở tập hồ sơ kia ra...

Hôm sau, ở văn phòng ban Thể dục.

Khi một bóng người cao to chân tay dài như vượn bước vào phòng, dĩ nhiên vẫn là lảo đảo lắc lư, khi anh ta thấy trên bàn làm việc có một tập giấy ngay ngắn, cái bóng dáng đang lảo đảo lập tức sững lại.

Vội vã mở ra tập giấy, suốt tám tờ giấy kín đặc toàn chữ, ngay hàng thẳng lối không hề cẩu thả. Lại đọc kỹ nội dung, phân bố rõ ràng, dùng từ chuẩn xác, ý tưởng độc đáo, rõ ràng không phải kiểu viết để đối phó cho xong.

Con nhóc kia ấy thế lại có thể hoàn thành việc này! Triệu Thần Cương sẽ cong cong khóe môi, xếp gọn lại tập báo cáo, để vào ngăn kéo.

Chú ý, lần này anh ta không phải là ném vào nha!

"Tối qua em ngủ không ngon?" Lúc buổi trưa gặp nhau, nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Thỏ ngáp ngắn ngáp dài, lập tức Lăng đại công tử nhíu chặt lông mày lại.

Tiêu Thỏ gật đầu, lại ngáp cái nữa. "Tối qua hai giờ em mới ngủ mà."

"Em vừa nói gì?"

Nhận ra vẻ mặt cau lại của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ lập tức phát hiện mình vừa lỡ lời, vội vàng giải thích. "Không có gì đâu, tối qua em có chút việc nên ngủ muộn thôi."

"Việc gì mà gấp gáp tới vậy?"

"Ờ thì..." Tiêu Thỏ bối rối một chút, nàng còn chưa nói với Lăng Siêu việc mình vào Hội Sinh viên. Nhỡ hắn mà biết xong lại phản đối thì sao?

Thấy Tiêu Thỏ lắp ba lắp bắp, Lăng Siêu hỏi. "Em có chuyện gì đó lừa anh đúng không?"

"Cũng không phải là lừa!" Nàng nào có lừa ai bao giờ, nên do dự một lúc vẫn đem hết mọi chuyện kể với Lăng Siêu. "Thật ra là thế này..."

Cứ thế Tiêu Thỏ mồm năm miệng mười đem hết mọi việc kể với Lăng Siêu, dĩ nhiên là bỏ qua nguyên nhân chính khiến nàng tham gia Hội Sinh viên, chỉ nói là muốn rèn luyện năng lực của mình một chút nên thử xem.

Nàng nghĩ mình đã nói đủ có lý có tình, Lăng Siêu hẳn sẽ không phản đối chứ. Ai dè còn chưa kể xong, Lăng đại công tử lập tức nổi giận. "Tối qua em ngủ muộn như vậy, là vì viết báo cáo chứ gì?"

"Ack..." Điểm quan trọng nhất không phải ở chỗ đó mà! Tiêu Thỏ bất đắc dĩ gật đầu.

"Đi!" Lăng Siêu đột nhiên kéo tay nàng.

"Ái ui, anh định làm gì? Đi đâu cơ?" Tiêu Thỏ cuống lên.

"Tới văn phòng Hội Sinh viên." Hắn lạnh lùng nói.

"Tới đó làm gì chứ?" Tiêu Thỏ bị hắn lôi lôi kéo kéo, chỉ biết giật tay kéo trì lại.

"Từ chức."

"Cái gì?!" Tiêu Thỏ sợ hãi kêu lên, cuối cùng cũng vận sức kéo ngược Lăng Siêu lại. "Em không từ chức!"

Không ngờ nàng lại phản đối dứt khoát như thế, Lăng Siêu dừng việc kéo nàng lại, xoay người lừ mắt đứng sừng sững nhìn xuống nàng. "Tại sao?"

Hắn lúc nào cũng thế, cứ khi nào nàng có lý do không tiện nói ra, lập tức hắn sẽ hỏi nàng tại sao. Tiêu Thỏ nhất thời cứng họng, không lẽ lại bảo hắn là vì mình muốn xứng với hắn nên mới đi tham gia Hội Sinh viên? Như thế, không phải rất mất mặt sao?

Tiêu Thỏ tuy bình thường luôn rõ ràng thoải mái, nhưng trên phương diện tình cảm, vẫn không khỏi có tâm lý rụt rè của một thiếu nữ. Nàng không tiện nói rõ lý do với hắn, đành phải nói dối quanh co. "Cơ hội này rất khó được, em... em không muốn bỏ qua..."

"Em có hứng thú với Hội Sinh viên từ lúc nào thế, sao anh không biết?" Một câu của hắn quả là chọc đúng chỗ hiểm.

"Em... bây giờ em có hứng không được à?"

"Em đang lắp bắp kìa." Hắn "tốt bụng" nhắc nhở.

"Em..." Tiêu Thỏ rốt cục chịu hết nổi.

Mắt thấy bí mật sắp bị lộ, đúng ở thời điểm vô cùng căng thẳng vô cùng quan trọng này, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên cứu vớt nàng.

"Em nghe điện đã!" Nàng vội lấy điện thoại ra.

Là một dãy số lạ hoắc lạ huơ.

"A lô?" Nàng trả lời.

Đầu kia không có tiếng gì hết.

"A lô?" Nàng hỏi lớn tiếng hơn.

Cuối cùng cũng có người nói. "Năm phút nữa tới sân thể dục gặp tôi." Sau đó, điện thoại bị cắt.

Tiêu Thỏ ngốc cả người nhìn màn hình di động. Ai... ai vậy cà? =____=

"Là ai gọi thế?" Lăng Siêu hỏi.

Tiêu Thỏ lắc đầu. "Em không biết?"

"Người ta bảo sao?"

Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ lại cái câu không đầu không cuối hồi nãy, liền nói. "Không có gì, chắc là nhầm máy."

"Ừhm." Lăng Siêu gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đấy, lại nói thêm. "Về sau thấy số lạ gọi đến thì đừng nghe."

"Tại sao?" Tiêu Thỏ ngạc nhiên.

Trong mắt hắn hiện ra một nét kỳ lạ thoáng qua rất khó phát hiện, rồi lập tức nghiêm mặt nói. "Di động ở Trung Quốc là thu phí hai chiều."

Tiêu Thỏ không nói gì, từ lúc nào Lăng đại công tử trở nên suy nghĩ tinh tế tiết kiệm thế chứ? Xem ra lần tới hắn gọi tới nàng không cần nghe, miễn cho các hãng di động Trung Quốc thu hoạch.

Với việc mang tính nguyên tắc là tham gia Hội Sinh viên như thế này, Lăng Siêu không có cách nào lay chuyển Tiêu Thỏ, nhưng với vấn đề nhỏ nhặt kiểu không nghe khi có số lạ gọi đến, Tiêu Thỏ luôn sẵn sàng nghe theo Lăng Siêu.

Thế nên, hôm đó một loạt các số lạ gọi đến cho Tiêu Thỏ, nàng không bắt máy lần nào, tất cả đều ấn tắt. Kết quả là vấn đề lập tức nhảy tới!

Hôm sau, Tiêu Thỏ đang đi trên hành lang lớp học, lập tức bị một người nào đó chặn lại.

Người này vô cùng hùng hổ bước tới, như thể dùng khinh công chạy tới vậy, lắc lư một lát đã tới trước mặt nàng. Nếu không phải nàng nhìn rõ mặt anh ta, nàng còn nghĩ dạo này an toàn xã hội xuống dốc tới mức ngay cả tòa nhà lớp học cũng gặp cướp chứ.

"Sư huynh?" Tiêu Thỏ nghi hoặc gọi anh ta một tiếng.

Đúng thế, kẻ chặn đường Tiêu Thỏ chính là vị ban trưởng ban Thể dục vô cùng kiêu ngạo Triệu Thần Cương. Chỉ thấy vẻ mặt anh ta vô cùng lạnh lẽo, giận dữ, như thể người khác nợ tiền anh ta đã lâu không trả ấy.

"Tại sao hôm qua cô không tới sân thể dục?" Vừa mở miệng anh ta đã hạch hỏi.

Tiêu Thỏ ngốc cả người. "Sân thể dục gì cơ?"

"Hôm qua tôi gọi điện cho cô, tại sao cô không nghe máy?"

"Điện thoại gì cơ?" Tiêu Thỏ càng ngẩn ra.

Mắt thấy sắc mặt Triệu Thần Cương càng lúc càng xám xịt lại, Tiêu Thỏ rốt cục tỉnh ra. "Từ từ! Ý anh là cú điện hôm qua là của anh gọi tới?"

Thế nào là biết tới quá muộn? Lòng kiêu ngạo của Triệu ban trưởng bị một cú đánh vô cùng nghiêm trọng.

Sau đó, Tiêu Thỏ tiếp tục cho anh ta thêm một cú nũa, lại giật mình hiểu ra. "Hóa ra cái số điện thoại kia là của anh sao?"

Triệu Thần Cương: "......"

Cuối cùng, cú đòn trí mạng nhất. "Hôm qua anh không phải đợi tôi rất lâu chứ?"

Rốt cục vị ban trưởng kiêu ngạo đã hoàn toàn gục ngã, anh ta hừ một tiếng, quay lưng bỏ đi không thèm nói câu nào. T_____T

Chỉ còn một mình Tiêu Thỏ đứng đó, sững sờ: Mình vừa nói sai điều gì sao?