Sách vở có câu "Lòng có tương ứng" (1), rõ ràng vẫn còn cách nhau xa tới mức nhìn không rõ mặt người kia, nhưng chỉ cần liếc thấy một bóng dáng mơ hồ là có thể nhận ra nhau.
Mãi tới khi hai người tới gần, Tiêu Thỏ mới sững sờ một chút.
Hôm nay Lăng Siêu mặc một chiếc áo khoác màu xám, bên trong là áo len cổ chữ V màu trắng, giản dị nhưng không mất đi phần tao nhã. Con người tuấn tú kia chậm rãi tiến lại gần nàng, tới lúc nhìn rõ nàng, cũng không tránh khỏi ngẩn ngơ.
Hắn biết Tiêu Thỏ vốn không phải kiểu con gái khiến người khác liếc mắt một cái mà cảm thấy diễm lệ khó quên, nhưng nàng có vẻ đẹp của riêng mình. Lúc rời giường, có vẻ mê ly của đôi mắt mơ màng chưa tỉnh, khi mỉm cười hai hàng lông mi khe khẽ lay động đầy đáng yêu, khi làm nũng đôi môi nhỏ chu lại khẽ cười, khi bị bắt nạt ủy khuất thì nhíu mày nhăn nhó đáng thương... Tóm lại, nàng chính như một quả cà tím, thoáng qua thì không có vị nào đặc biệt, nhưng ghép với món nào cũng có thể nảy ra tất cả các loại hương vị. (ack ack, có ai ví bạn gái giống thức ăn thế này không hả???)
Nhưng hôm nay, khoảnh khắc hắn nhìn thấy nàng kia, lập tức khiến cho một gã Lăng Siêu luôn tự hào rằng mình đã hiểu hết mọi thứ về nàng cũng có lúc ngỡ ngàng thảng thốt.
Đẹp, quá đẹp, đẹp tới mức kinh tâm động phách.
Như một đóa hoa xưa còn chỉ hàm tiếu e ấp không nhìn ra vẻ mỹ lệ, giờ đột nhiên bừng nở khoe vẻ đẹp khiến cho kẻ khác ngừng thở.
Thấy Lăng Siêu sững người thất thần nhìn nàng đăm đắm, Tiêu Thỏ không khỏi có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng hắn. Nàng còn đang nghĩ nên nói chuyện gì để đánh vỡ không khí xấu hổ này, bỗng thấy đôi lông mày của Lăng Siêu nhíu lại.
"Mặc thế này... quá mỏng rồi!" Ánh mắt hắn dừng lại ở đôi chân thon dài của nàng.
Tiêu Thỏ lập tức hiểu ra, liền vội vàng giải thích. "Anh đừng chỉ nhìn thấy mỗi cái váy, thật ra bên trong em mặc hai cái quần tất, nên tính ra còn dày và ấm hơn quần bò..." Tuy Đổng Đông Đông luôn miệng bảo nàng "ăn chơi thì phải chịu đựng", muốn có phong độ thì phải chịu lạnh một tí, cơ mà Tiêu Thỏ vẫn cố chấp mặc nhiều một chút, nhỡ ra bệnh một cái lại phải tốn tiền xem bệnh cắt thuốc, có phải là phí ra không!
Thế nên rốt cuộc, nàng vẫn tính là một nàng dâu hiền lành đảm đang a!
Nhưng Lăng Siêu dường như không nghe thấy lời giải thích của nàng, mà thu ánh mắt mê muội lại thản nhiên nói. "Về sau tốt nhất là không cần mặc váy!"
"Không đẹp sao?"
"Anh không thích!" Hắn đường đường chính chính đáp.
Hóa ra hắn không thích nàng mặc váy, Tiêu Thỏ thất vọng não nề, biết thế không mặc, kệ cho Đổng Đông Đông gào thét.
Trong lòng Lăng Siêu lại thầm tính cái khác: Mặc váy ngắn tất đen như vậy, quyết không thể để gã con trai nào khác nhìn thấy, độ nguy hiểm sẽ rất cao! (=.= Biết ngay mà! Tính sở hữu chủ quyền lại nổi lên rồi.)
Hai người trong lòng đều có suy nghĩ riêng, đi ra khỏi khu ký túc một hồi vẫn yên lặng không mở lời.
Bỗng nhiên, Tiêu Thỏ vươn tay tóm lấy Lăng Siêu, nhào cả người vào trong lòng hắn, dựa hẳn vào ngực. (Oa... Thỏ Thỏ chủ động a!)
Động tác nhỏ bé này mối bất mãn tràn trề về cách ăn mặc của bạn gái trong lòng Lăng Siêu lập tức biến mất tăm không thấy đâu. Không ngờ nàng lại chủ động như vậy, nhiệt độ ấm áp của cơ thể nàng ào tới trong lòng hắn, trái tim cũng theo đó mà ấm áp hơn. Hắn khẽ cong cong khóe môi lên đầy thỏa mãn, rồi vươn tay ra choàng qua eo nàng. Đấy mới là dáng vẻ nên có của một cặp tình nhân đi chơi lễ chứ! Lăng Đại công tử bề ngoài nhìn vô cùng bình tĩnh ung dung tự tại, cơ mà trong lòng suy nghĩ tư tưởng đã sôi trào đến cấp độ cao, trái tim cũng đã đập loạn trong l*иg ngực.
Giờ phút đó, tim Tiêu Thỏ cũng đang loạn nhịp không kém.
Nàng đang nghĩ: Rất nguy hiểm, thiếu chút nữa thì trẹo mắt cá thôi, về sau mình sẽ nhất quyết không đi giày cao gót nữa! (Oa, dịch đoạn này mém té ghế lăn ra đất cười!)
Sự thật cho thấy, đầu óc biếи ŧɦái và bản tính ngây ngốc tự nhiên vẫn có khoảng cách khác biệt a...
Tuấn nam mỹ nữ, trai thanh gái lịch muôn thuở xưa nay đều khiến người khác động lòng chú ý, giờ lại còn âu yếm đi cùng nhau, chỉ trong chốc lát đều khiến cho không ít ánh mắt chăm chú ngắm nhì. Lúc đầu Tiêu Thỏ còn vui vẻ, dù sao cũng là lần đầu tiên nàng được người khác ngưỡng mộ kia mà, nhưng chỉ một lúc sau, trong lòng lập tức phiền muộn.
Một người nhìn ngó chỉ trỏ, cảm giác không tệ nha. Hai người chỉ trỏ nhòm ngó, còn coi là thỏa mãn lòng tự tôn. Ba người nhòm ngó chỉ trỏ, có chút cảm giác bay bổng tự hào. Đến người thứ tư thứ năm thứ sáu chỉ trỏ nhòm ngó... tại sao bỗng dưng lại có cảm giác như người ngoài hành tinh bị nhốt trong sở thú thế nhỉ? T_____T
Vì muốn cái cảm giác khó chịu đấy biến đi chỗ khác, Tiêu Thỏ đành phải cố gắng chuyển sự chú ý của mình ra chỗ khác vậy.
"Tối nay ăn gì anh?"
"Ăn cơm Tây được không? Cũng hợp với ngày lễ hôm nay mà."
Hôm nay là đêm Giáng Sinh, không ít nhà hàng đồ Tây đều trưng biển Bữa tiệc Giáng Sinh, lựa chọn này cũng không tồi. Có điều từ nhỏ Tiêu Thỏ do ảnh hưởng từ ba mình, nên vốn không thích thú lắm với đồ ăn Tây phương.
Thấy nàng không trả lời, Lăng Siêu hỏi lại. "Sao thế, em không thích?"
Tiêu Thỏ vừa định gật đầu, bỗng nhớ ra tối nay là Giáng Sinh, hẳn Lăng Siêu phải vất vả lắm mới tranh thủ được thời gian tới ăn cơm cùng nàng. Nàng cũng không muốn làm phức tạp làm chi, nên chỉ còn cách chuyển đề tài khéo léo. "Cũng không hẳn, chỉ là bỗng dưng em muốn ăn món sườn xào chua ngọt của anh làm mà thôi.
Lời nói này quả thật diệu kỳ, vừa có thể chuyển đề tài vừa có thể nhân tiện nịnh nọt người ta một tí (2). Quả nhiên ánh mắt vỗn trầm tĩnh như nước của Lăng Siêu liền hiện lên nét cười vô cùng giảo hoạt. "Vậy lát nữa anh nấu cho em ăn nhé."
Nàng còn tưởng hắn nói đùa. "Tốt quá!"
"Nhưng mà ăn xong em rửa bát đấy!"
"Không thành vấn đề!"
Hai người vừa đi vừa cười nói thảo luận xem ăn tối món gì, mãi tới khi tới cửa siêu thị, Tiêu Thỏ mới giật mình. "Đến siêu thị làm gì?"
"Mua đồ ăn!"
"Mua đồ ăn?" Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi. "Không phải bảo ăn đồ Tây sao?"
"Bà xã, cả một đường chúng ta vừa thảo luận rõ ràng nấu món ăn gì, em không định nuốt lời đấy chứ?"
Tiêu Thỏ không biết nói gì. Vừa rồi... vừa rồi không phải nói giỡn sao? >____<
Lăng Siêu vốn không hay nói đùa, vào siêu thị lập tức thẳng tiến chọn đồ nấu ăn, rồi đi ra trả tiền nhanh chóng, sau đó như thể làm phép thuật, một chốc Tiêu Thỏ đã thấy mình bị dẫn đến một khu chung cư gần đó, lên lầu, đứng trước một căn hộ chờ Lăng Siêu lấy ra chìa khóa mở cửa.
Tiêu Thỏ mặt hồ đồ ngây ngốc theo sau hắn, không khác gì một thiếu nữ bị bán đi mà không hay biết.
Thế này là thế nào? Sao Lăng Siêu lại có nhà ở đây? Không chờ nàng hiểu ra, Lăng Siêu đã tìm thấy chìa khóa mở cửa, nhanh chóng xách đồ đạc vừa mua tiến vào bếp bắt đầu nhóm lửa nấu bữa tối phục vụ bà xã.
Căn hộ nhỏ này cấu trúc rất đơn giản, phòng bếp kiểu Mỹ, thông với phòng khách. Người ngồi trong phòng khách có thể nhìn rõ người trong bếp nấu nướng. Thấy Lăng Siêu vào nhà lập tức vội vã nấu cơm tối, Tiêu Thỏ cũng không tiện hỏi han nhiều, cũng chỉ tiến vào ngồi dựa lên ghế sô pha nhìn hắn nấu nướng.
Không thể không thừa nhận một điều, nhìn Lăng Siêu nấu cơm là một việc vô cùng hưởng thụ và khoan khoái thư giãn. (3)
Rõ ràng chỉ là một việc vô cùng thường thức trong cuộc sống, vào tay hắn lại sinh ra thêm vài phần tao nhã trong đó. Nhìn qua những bước nấu không nhanh không chậm, hắn lại làm vô cùng thanh thoát như mây trôi nước chảy, đặc biệt là khi nhìn đến vẻ mặt hắn khi cắt thái thức ăn, ánh mắt chăm chú sâu thẳm như thể muốn hút người khác vào bên trong chìm đắm không thôi.
Tiêu Thỏ bỗng nhớ tới một câu: Đàn ông khi nấu cơm là lúc gợi cảm nhất. (Hi hi, chí ní chí ní...)
Giờ đây, Lăng Siêu quả thật vô cùng là gợi cảm a...
Đang còn mê mẩn tâm hồn treo ngược cành cây, bỗng thấy hắn đột nhiên quay lại, giương đôi mắt đen nhìn thẳng vào nàng, thấy vẻ mặt si mê của nàng xong, khóe môi lập tức khẽ cong lên nhè nhẹ. "Ngồi ngây ngốc ở đó làm cái gì? Còn không ra đây giúp anh sao?"
Đang say sưa nhìn lại bị hắn nói vậy khiến cho Tiêu Thỏ có cảm giác có tật giật mình, liền vội vã bước vào bếp giúp một tay.
Nói là giúp một tay, thật ra đến nửa tay cũng chả cần nàng giúp, cái cần cắt gọt hắn cũng cắt gọt xong, cái cần rửa hắn cũng đã rửa sạch sẽ xong, Tiêu Thỏ chỉ còn biết đứng sau lưng hắn, thi thoảng thò tay đưa cho lọ dầu ăn lọ muối lọ tương lọ dấm, còn phần lớn thời gian còn lại chỉ là đứng đó nhìn hắn nấu ăn ở khoảng cách gần hơn hồi nãy. (Hóa ra chàng tạo điều kiện cho nàng ngắm cho đã a!)
Khác với lúc nãy ngồi xa xa nhìn, giờ đứng gần ngắm hắn nấu ăn, lại có một cảm giác thân thiết đặc biệt. Nàng bỗng nhiên nhớ ra vài năm trước khi hắn lần đầu tiên nấu cho mình ăn, khi đó chuyện cảm tình giữa hai người còn chưa thật sự rõ ràng, cảm giác mông lung mờ ảo ấy giờ rõ ràng như làn hơi nước bốc lên từng đợt trên bếp nấu cơm, khiến người ta có chút ấm áp ngọt ngào trong lòng.
Không biết vì sao, bỗng nhiên nàng rất muốn ôm hắn.
Lúc hai tay Tiêu Thỏ vòng từ sau lưng qua bụng hắn, tay Lăng Siêu vốn đang đảo đồ ăn trên bếp bỗng sững lại. Cảm giác ấm áp của người nàng dán vào lưng hắn khiến hắn như thấy trong đầu dáng vẻ nàng đang dụi dụi cọ cọ mặt vào lưng mình.
Cô gái này quả thật là đáng yêu mà.
Hắn mỉm cười, tiếp tục động tác trên tay còn dang dở, nấu tiếp món sườn xào chua ngọt mà nàng thích ăn nhất. Hắn còn nhớ vẻ mặt nàng vô cùng thích thú lần đầu tiên hắn nấu cho nàng, từ lúc ấy trong lòng hắn cũng đã đặt quyết tâm, về sau cả đời này sẽ nấu ăn cho nàng.
Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, một món ăn ngon, một cái ôm, vậy là đủ rồi. (Ôi ngọt ngào chết đi được... *mắt long lanh*)
Thêm đường, thêm bột năng, chờ cho sôi nhè nhẹ trở lại, món sườn chua ngọt nàng thích ăn nhất cũng đã xong xuôi.
Lăng Siêu cũng không vội vã dọn bàn, mà chỉ thò tay tắt bếp ga, lại với lấy chiếc vung nồi đậy kĩ càng lên nồi, bảo đảm cho hơi nóng sẽ không thoát ra ngoài, lúc này mới quay người lại, hôn lên môi nàng.
Nàng không kháng cự, thuận theo tự nhiên đen hai tay đang vòng qua hông hắn quàng lên cổ.
Lòng bàn tay mềm mại, xoa xoa, chà sát lên phần da thịt mẫn cảm giữa gáy và vai hắn, kí©h thí©ɧ hắn hôn càng nồng nàn hơn, trong cảm giác răng môi hòa trộn, cũng như muốn hút lấy cả trái tim cả cơ thể người kia vào lòng.
Nụ hôn vừa xong, hai mắt Tiêu Thỏ trở nên mơ màng, mãi một lúc lâu sau mới chậm rãi thốt lên. "Nếu chờ tới khi chúng ta cùng già đi, anh vẫn nấu cho em ăn như vậy thì thật là tốt..."
Chờ tới khi chúng ta cùng già đi...
Bỗng dưng từ đáy lòng hắn dâng lên một nỗi xúc động lớn lao khó mà kiềm chế nổi, hắn liền xoay người áp nàng vào mặt tủ lạnh cạnh đó.
"Bà xã, anh yêu em." Hắn nói xong, lại hôn nàng một lần nữa. Có điều lần này không còn chỉ là quấn quít môi thơm, mà hai tay cũng đã luồn vào trong áo len của nàng, khẽ khàng lướt qua làn da vùng eo thon mịn, thuận đà luồn ra sau lưng, ngón tay khẽ tháo rời móc áo trong của nàng...
Hắn... vừa nói... hắn yêu nàng sao?
Trong lòng đã biết rõ, nhưng tận tai nghe từ chính môi hắn thốt ra, đầu óc nàng vẫn không tránh khỏi một chút mê ly, mãi tới khi bàn tay nóng rực của hắn áp lên phần lưng của nàng, sau đó phần ngực vốn được bao chặt chẽ bỗng bung ra...
Tiêu Thỏ bừng tỉnh, bỗng dưng trong lòng có chút căng thẳng.
Nàng đã không còn lại một cô bé con nửa tỉnh nửa mê như lúc trước, những chuyện giữa nam và nữ, cũng sẽ thường được nhắc tới trong các chủ đề tán gẫu buổi tối trong phòng ngủ. Cũng như Đổng Đông Đông hay nói vậy, cái gì tới thì sẽ tới, nàng vốn không nên để ý. Chẳng qua... trong lòng vẫn có chút cảm giác bối rối, trái tim đập loạn xạ trong ngực nàng, như thể muốn phá tung l*иg ngực mà ra vậy.
Bàn tay hắn vẫn tiếp tục vuốt ve trên người nàng, môi hắn cũng đã rời khỏi vành môi giờ hơi sưng lên của nàng mà đáp xuống cổ, vài lần lướt qua lướt lại xong, lại đột ngột ngoài suy nghĩ của nàng mà vươn lên khẽ cắn vào vành tai mềm mềm trắng nõn nà, khiến Tiêu Thỏ khẽ run lên một chút, đầu óc trống rỗng.
Như cảm giác thấy sự thay đổi của cơ thể nàng, Lăng Siêu bỗng ngừng lại nhìn chăm chú vào mắt nàng. Hai gò má nàng đã sớm ửng đỏ như trái đào chín, đôi mắt đen huyền giờ long lanh ướt rượt gợi cảm, ánh mắt sớm mê ly tự lúc nào.
Nhìn nhau vài giây, hắn bỗng vòng tay ôm lấy eo nàng, tay kia vòng xuống sau hai chân đem nàng nhấc bổng lên bước nhanh về phía phòng ngủ.
Hành động đột ngột này của hắn, khiến Tiêu Thỏ chợt kêu lên theo phản xạ.
"Đừng!"
Chỉ một tiếng khẽ, khiến hắn dừng lại.
"Bà xã, em không muốn sao?" Không phải hắn muốn ép nàng, chỉ là trong mắt hắn bỗng hiện lên chút bất an lo lắng.
Tiêu Thỏ vòng tay ôm cổ hắn, giấu mặt vào hõm vai hắn khẽ thì thầm. "Em chưa chuẩn bị tinh thần..."
Tiếng nói khe khẽ truyền vào tai khiến Lăng Siêu thật sự dừng bước mà quay lưng đưa nàng đặt lên ghế sô pha, môi khẽ chạm lên trán nàng. "Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng mà..."
Nàng vẫn lắc đầu, cất tiếng nhỏ như muỗi kêu. "Sớm quá..."
Không chuẩn bị, là nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị gì hết, tuy vừa rồi nàng vẫn cố thuyết phục bản thân thuận theo, nhưng khoảnh khắc hắn bế bổng nàng lên, nàng vẫn không nén nổi phản xạ mà bật lời phản đối.
Không phải không muốn cùng với hắn, mà chỉ là thật tình chưa có chuẩn bị sẵn sang.
Nàng cúi đầu, hai người cùng yên lặng một hồi lâu, rồi bỗng nhiên bàn tay hắn lại luồn vào bên trong áo nàng, tinh tế mà khéo léo cài lại dây áo trong cho nàng. Rồi sau đó, hắn lại lần nữa áp môi lên trán nàng, một chiếc hôn phớt qua như chuồn chuồn lướt nước, hơi thở vừa rồi vốn nặng nề hổn hển giờ cũng đã bình thường trở lại. "Bà xã, anh yêu em, nên anh sẽ không ép buộc em."
Rõ ràng là chỉ một câu đơn giản, lại khiến lòng nàng nóng rực lên, vừa ngẩng đầu định nói với hắn điều gì đó, thì điện thoại của Lăng Siêu reo vang.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của Bát Giới. "Có chuyện rồi sư phụ! Ngộ Không có chuyện rồi!"
***
Chú thích
(1) Nguyên văn: Tâm hữu linh tê: ý na ná như giác quan thứ sáu để nhận ra, hiểu biết nhau giữa hai người rất gần gũi.
(2) Nguyên văn là Phách mã thí: vỗ mông ngựa, tiếng chỉ việc nịnh hót a dua.
(3) Nguyên văn là Thưởng tâm duyệt mục: lòng thưởng thức, mắt dễ chịu.