Mạc Ảnh Quân cùng tiểu Bạch về đến học viện, bên trong đã truyền đến những tiếng ầm ĩ náo loạn vang vọng khắp nơi, bắt đầu thi đấu rồi !
Bước vào trường đấu, hai người có thể cảm nhận được rõ rệt không khí phấn khởi cùng náo nhiệt, hỏi người bên cạnh mới biết được rằng hóa ra đã đến trận thứ ba rồi, bọn họ thế nhưng về muộn !
Mạc Ảnh Quân nhìn lướt qua quảng trường, lập tức đi thẳng xuống dãy ghế còn trống duy nhất một chỗ bên dưới, đặt tiểu Bạch lên đùi tiếp tục theo dõi trận đấu, tay vẫn không nhàn tản mà thuận mao cho con mèo nhỏ.
Hai người đang đánh trên sàn đấu đều là ma pháp sư, một hệ băng một hệ mộc, thực vật của tên hệ mộc kia đang bị người đối diện đóng băng lại, nếu nhìn thoáng qua có lẽ ai cũng nghĩ rằng người hệ băng sẽ thắng . . . . .!
Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nhìn lướt qua mấy người đang cá cược bên cạnh đều đặt về tên hệ băng, thật ngu ngốc, họ không để ý rằng dù thực vật bị đóng băng nhưng tên hệ mộc kia vẫn thản nhiên đứng đấy không hề có chút lo sợ nào, một bộ dáng ung dung tự đắc nắm chắc trong tay.
"Bùm"
Những hạt giống trong tảng băng đột nhiên nổ tung lên, thế nhưng không chỉ nổ mà nó còn dẫn điện theo đường lên phần tay của người hệ băng kia, tên đó lập tức bị bắn bay ra ngoài võ đài, cả người co giật hôn mê đi.
Cả quảng trường ồ lên kinh ngạc, rõ ràng theo tình huống là người hệ mộc thua vậy mà hắn lại có thể đảo ngược tình thế, trọng tài tuyên bố người thắng xong các y sĩ liền mang cáng vào đặt người hệ băng đang hôn mê lên mang đi chữa trị.
"Ngao ô ~" Thật tầm thường, Quân Quân của ta giỏi hơn ~
Con mèo nhỏ uốn éo thân hình ra sau, dùng mặt dụi lên cơ ngực của Mạc Ảnh Quân, miệng kêu léo nhéo.
Trong mắt Mạc Ảnh Quân thoáng qua ý cười đưa tay sờ nhẹ đầu hắn.
"Ngao ô ngao ô ?" Quân Quân, bao giờ đến lượt ngươi thi đấu ?
"Nhanh thôi." Mạc Ảnh Quân vuốt bộ lông mềm mại của tiểu Bạch, tầm mắt nhìn qua các màn hình nhỏ bên góc khán đài, nãy bước vào mải tìm chỗ ngồi rồi xem trận đấu nên không để ý, hóa ra không chỉ có mỗi một võ đài này, còn bốn võ đài nữa cũng đang giao đấu rồi.
"Ngao ô !" Quân Quân cố lên !
"Ngươi cũng vậy." Ánh mắt Mạc Ảnh Quân nhu hòa nhìn tiểu Bạch.
Bỗng nhiên một tia sáng nhỏ lóe lên lúc lớn lúc bé trên thẻ báo danh của Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân sửng sốt cầm thẻ lên quan sát, một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu "Số báo danh 511 đến trường thi đấu thứ ba chuẩn bị".
"Ngao ô ?" Tiểu bạch miêu mở to đôi mắt mèo nhìn Mạc Ảnh Quân chăm chú, mềm mại kêu.
"Tiểu Bạch, chuẩn bị đến lượt ta, đi thôi." Mạc Ảnh Quân ôm lấy con mèo nhỏ đứng dậy, nhìn theo bảng chỉ dẫn bước đến trường thi đấu số ba.
"Ầm"
Vừa bước vào cửa đấu trường thứ ba, hai người trên võ đài đã phân được thắng thua, một thanh niên hung hãn vác trường kiếm to bằng người phi lên võ đài hét to: "Mạc Ảnh Quân, mau lên đây đánh với ta !"
Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày lại, tên này thật kiêu căng, bất quá . . . . hắn không bao giờ thắng được ta, hừ !
Mạc Ảnh Quân ôm tiểu Bạch thản nhiên nhảy lên võ đài, tư thế ung dung tự tại vô cùng nhàn nhã, chuẩn một bộ dạng ta đang đi chơi ngắm cảnh núi non chứ không phải đang thi đấu.
Thanh niên vác trường kiếm thấy hắn mang thú cưng lên đài, hừ lạnh nói: "Ngươi tốt nhất nên để sủng vật của ngươi ở bên ngoài, đao kiếm không có mắt đâu !"
"Ngao !" Tiểu bạch miêu phẫn nộ dựng lông lên, nhe răng với người đối diện.
Đáy mắt Mạc Ảnh Quân lướt qua tia âm u, hắn không thích tên này, đánh nhanh đỡ mệt.
"Trọng tài, bắt đầu đi." Mạc Ảnh Quân hướng về phía trọng tài lạnh nhạt nói.
"Tốt, chuẩn bị . . . . " Trọng tài gật đầu với hắn, thân hình lùi ra sau một đoạn hô to.
Thanh niên khinh bỉ nhìn con mèo trắng trong lòng Mạc Ảnh Quân, hếch mặt cao giọng nói: "Hừ, ngươi sẽ hối hận !"
"Kẻ hối hận là ngươi." Mạc Ảnh Quân lãnh khốc nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt thanh niên đối diện, khí thế đột nhiên thay đổi, sát khí tỏa vô cùng kinh người.
Thanh niên vác trường kiếm rùng mình, lập tức hồi thần lại, hắn thế nhưng có chút sợ tên Mạc Ảnh Quân này, thật không thể chấp nhận được.
Bắt đầu !
Thanh niên vác trường kiếm lập tức phi thân lên chém thật mạnh xuống người Mạc Ảnh Quân, sát khí mãnh liệt ập đến.
Thế nhưng Mạc Ảnh Quân vẫn đứng im tại chỗ, một ngón tay cũng không nâng lên, con mèo nhỏ trong lòng hắn còn bình tĩnh hơn, lại còn ngáp một cái rồi đưa móng lên gãi tai.
Cả khán trường im lặng, không khí đông cứng, ai cũng không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm diễn biến ngàn cân treo sợi tóc trên võ đài.
"Ầm" "Rầm" "Xoẹt"
Trường kiếm chém mạnh xuống nhưng còn chưa chạm đến người Mạc Ảnh Quân đã bị thứ gì đó đẩy mạnh bật ngửa ra sau, tiếp theo đó là một bóng trắng lao đến.
"Aaaaaa ----------------"
Thanh âm đau đớn xen lẫn phẫn nộ gào lên, trường kiếm gãy nát thành từng mảnh quẳng một bên, thanh niên quì người xuống ôm mặt, từ các kẽ ngón tay có thể thấy được những dòng máu đang chảy ra, ngày càng nhiều.
"Ngao ~" Hừ, dám kiêu ngạo trước mặt Quân Quân !
Tiểu bạch miêu đắc ý xem hắn, mặt mèo hếch lên ngạo nghễ, âm thanh non mềm phát ra, vô cùng đáng yêu !
"Oa, con mèo nhỏ đáng yêu quá !"
"Neh, tiểu Bạch cũng lên thi đấu kìa, đáng yêu quá ~"
"Ôi chao, ta thật may mắn khi chọn trường đấu thứ ba ngồi xem nha, không ngờ lại được gặp nam thân với tiểu Bạch của hắn !"
"Tiểu Bạch, cố lên !"
"Xem dáng vẻ của con mèo nhỏ kìa, thật kiêu ngạo, bất quá rất đáng yêu !"
. . . . . . . . . . . .
Mạc Ảnh Quân có chút bất đắc dĩ xem tiểu Bạch đang loanh quanh dưới chân hắn, bên tai nghe những tiếng khen về con mèo nhỏ, thật sự là vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu !
"Mạc Ảnh Quân !"
Thanh niên buông tay xuống, khuôn mặt chi chít những đường máu đang chảy ra, âm thanh gào lên vô cùng phẫn nộ.
Mạc Ảnh Quân thản nhiên nhìn hắn, tiểu Bạch thấy hắn còn dám gọi tên Quân Quân, tức giận trừng mắt định phi lên cào thêm phát nữa liền bị Mạc Ảnh Quân cúi người xuống xách lên.
"Ngao ngao !" Bốn chân nhỏ hua hua trong không khí, thấy mãi vẫn chưa được thả liền đưa hai móng trước lên ôm tay Mạc Ảnh Quân, quay đầu lại ánh mắt ướt nhẹp đáng thương nhìn Mạc Ảnh Quân.
"Ngoan." Mạc Ảnh Quân có chút buồn cười xem hắn, đưa tay ôm lấy con mèo nhỏ.
"Mạc Ảnh Quân, tên khốn kiếp nhà ngươi thế nhưng dám để con sủng vật ti tiện kia cào mặt ta !" Thanh niên đứng lên tức giận nói, tay run run chỉ vào con mèo nhỏ.
"Ngươi muốn chết." Ánh mắt Mạc Ảnh Quân hiện lên tia khó chịu, dám gọi tiểu Bạch là "sủng vật ti tiện"? Định tha hắn một đường sống, bất quá . . . .
"Con mẹ ngươi, chết đi cho ta !" Thanh niên vừa gào xong, tay lập tức rút ra một thanh trường kiếm nữa phi lên dùng hết sức bổ về phía Mạc Ảnh Quân.
Lần này Mạc Ảnh Quân cũng không đứng im tại chỗ nữa mà là phi thân lên, hơi ngả người ra sau tránh đường kiếm, một tay hất con mèo nhỏ lên cao, một tay nhanh chóng kết ấn đập chưởng thật mạnh vào người thanh niên.
Thanh niên bị chưởng ấn đập vào người, lập tức bay ngược ra khỏi võ đài, toàn thân phun máu ra xối xả, nếu nhìn kĩ có thể thấy được mỗi một đường máu phun ra đều có một lỗ nhỏ trên da như bị kim châm vậy, hơn nữa trên da cùng miệng vết thương bắt đầu đóng băng.
"Aaaaaaaaaa------------"
Thanh niên gào lên vô cùng đau đớn, cả người lăn qua lộn lại trên mặt đất, hai tay đưa lên dùng sức cào từng lớp da trên người xuống, thế nhưng hắn lại không hề thấy đau mà vẫn còn tiếp tục, chỉ qua vài giây đã không còn hình người nữa, nhìn xa trông như một cục thịt máu đang ngoe nguẩy vậy.
Trọng tài hoảng sợ vội vàng tuyên bố người thắng cuộc, các y sĩ lập tức tiến vào mang người đi chữa trị.
Trận đấu kết thúc, cả đấu trường vô cùng im lặng, không hề có một tiếng nói chuyện hay vỗ tay nào, chỉ thấy được thần sắc sợ hãi cùng kinh khủng trên mặt mọi người.
Tiểu Bạch thấy thế có chút tức giận, nâng móng vỗ vỗ bên má Mạc Ảnh Quân, âm thanh "ngao ngao" mềm mại vang lên an ủi, móng vuốt nhỏ hướng về phía ngoài đấu trường hua hua.
Mạc Ảnh Quân ôn nhu nhìn con mèo nhỏ, chân bước ra ngoài: "Chúng ta về thôi."