"Bí mật."
Bạch Ly hụt hẫng trợn trừng mắt nhìn Mạc Ảnh Quân, bờ môi run run tiếp đó mím lại, rõ ràng là tức giận không nhẹ.
Khóe miệng Mạc Ảnh Quân khẽ nhếch lên xem Bạch tiểu miêu tạc mao, phẫn nộ nhưng lại không dám làm gì hắn, thật đáng yêu !
"Được rồi, mau thả hoa đăng." Mạc Ảnh Quân châm đèn của mình xong liền đưa giấy đốt cho Bạch Ly.
"Biết rồi . . . ." Vẻ mặt Bạch Ly rầu rĩ đáp.
Mạc Ảnh Quân đứng lên cầm đèn hoa đăng đợi Bạch Ly, thiếu niên xinh đẹp với mái tóc dài trắng xóa dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ huyền ảo ma mị, hơn nữa là thiếu niên này lại một lòng hướng về phía ngươi, sao có thể không động tâm ?
"Quân Quân, ta xong rồi ~" Bạch Ly đứng lên vui vẻ xem Mạc Ảnh Quân.
"Chúng ta cùng thả."
"Được a !" Mắt mèo sáng rực lên.
1 2 3
Hai chiếc đèn hoa đăng được đốt sáng cùng một lúc bay lên, từ từ tiến về phía không trung tối đen chỉ có một chút ánh trăng mờ ảo.
Mạc Ảnh Quân thả xong quay sang xem con mèo nhỏ liền thấy khuôn mặt khát vọng cùng mơ hồ của hắn, trầm mặc mở miệng: "Ước nguyện của ngươi là gì ?"
"Sao ta phải nói cho ngươi !" Bạch Ly mở to mắt mèo, khuôn mặt đỏ bừng lên tức giận.
"Oh."
Bạch Ly mím môi, hơi nước dâng lên trong mắt ủy khuất nhìn Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân thản nhiên nhìn sâu vào đôi mắt hắn, hai người im lặng không nói gì, chỉ là hơi nước trong mắt Bạch Ly càng ngày càng dày tựa hồ sắp rơi xuống.
Trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, Mạc Ảnh Quân không nỡ để con mèo nhỏ lại khóc lần nữa đành mở miệng: "Đừng khóc, ta nói cho ngươi."
"A." Khuôn mặt Bạch Ly hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng không thể tin rõ rệt.
". . . . ."
"Quân Quân, ta biết ngươi tốt với ta mà ~~~~"
". . . . ."
"Quân Quân, ngươi thích ta đúng không !"
". . . . ."
"Quân Quân, ngươi nói gì là đúng rồi nhá !"
". . . . ."
"Quân Quân, sao ngươi không nói chuyện ?"
". . . . ."
"Quân Quân ~~"
". . . . ."
"Quân Quân ~~~~~"
"Câm miệng !"
Bạch Ly ủy khuất nhìn Mạc Ảnh Quân nhưng khuôn mặt rạng rỡ vui mừng kia lại bán đứng hắn, con mèo nhỏ nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân ôm chặt lấy ra sức dụi dụi.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ xem hắn, hai tay đưa lên ôm sát lấy thân hình con mèo nhỏ.
"Ưm" Bạch Ly rêи ɾỉ một tiếng thỏa mãn.
Thân hình Mạc Ảnh Quân cứng ngắc.
"Quân Quân, ngươi mau nói ước nguyện của ngươi đi a !" Bạch Ly không nhịn được thúc dục.
"Ngươi nói trước." Mạc Ảnh Quân thản nhiên lên tiếng.
"Ngươi bảo sẽ nói ta nghe mà (>.<)!"
"Ngươi nói trước đã."
"Không biết đâu !"
". . . . ."
"Quân Quân ~~"
". . . . ."
"Quân Quân !"
". . . . ."
"Được rồi ta nói trước . . . ." Khuôn mặt con mèo nhỏ xụ xuống nói.
"Ngoan."
Bạch Ly ngửa cổ lên trừng mắt nhìn Mạc Ảnh Quân, buồn bực cắn cằm hắn một cái.
"Ngươi. . ." Mạc Ảnh Quân sửng sốt xem hắn.
Bạch Ly không để ý Mạc Ảnh Quân nói gì, hai tay ôm chặt lấy thân hình ngày ngày mong nhớ, khuôn mặt đỏ bừng lên trông rất đáng yêu, hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần, mắt nhắm tịt lại nói: "Quân Quân, ta muốn ở bên cạnh ngươi mãi mãi không xa rời !"
". . . . ."
Bạch Ly đợi một lúc vẫn không thấy Mạc Ảnh Quân nói chuyện, ngược lại đôi tay ấm áp đang ôm hắn hơi nới lỏng ra, thần tình Bạch Ly có chút khổ sở xen chút tuyệt vọng, hắn cũng không dám mở mắt ra xem Mạc Ảnh Quân.
Bỗng nhiên đầu hắn được nâng nhẹ lên, có thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm lên môi hắn, Bạch Ly giật mình vội mở mắt ra, sẽ không phải là thứ hắn đoán chứ !
Thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi mắt hoa đào cuốn hút, tiếp đó là con ngươi đen đậm sâu thẳm cùng khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm.
"Nhắm mắt lại." Âm thanh trầm thấp vang lên.
Tinh thần còn chưa trở về, Bạch Ly lại theo bản năng nhắm mắt lại theo lời người kia nói.
Bờ môi của Mạc Ảnh Quân lại lần nữa chạm nhẹ trên làn môi thiếu niên xinh đẹp trong lòng, đầu lưỡi hơi vươn ra liếʍ qua hai mảnh mềm mại bên ngoài, tiếp đó cạy mở ra vươn vào bên trong khoang miệng ấm áp, chiếc lưỡi nhẹ nhàng đảo qua mọi góc trong khoang miệng nhẹ nhàng khơi gợi lưỡi con mèo nhỏ cùng nhau quấn quýt, âm thanh "chậc chậc" phát ra khiến người mặt đỏ tim đập.
"Ưm . .ô. . um ..um. ." Bạch Ly hô hấp bắt đầu dồn dập, hai tay bám chặt lấy y phục Mạc Ảnh Quân, thân hình mềm nhũn sắp trượt xuống được Mạc Ảnh Quân vòng tay qua ôm lấy.
Bạch Ly bị hôn đến đầu óc choáng váng, đôi mắt mèo lờ mờ hơi nước, khuôn mặt đỏ bừng lên, cánh mũi xinh xắn phồng lên xẹp xuống cố gắng hấp thu lấy dưỡng khí, khóe miệng có chút nước bọt chảy ra.
Mạc Ảnh Quân xem hắn hô hấp không thông đến bị nghẹn đỏ bừng mặt vẫn không đẩy mình ra, khuôn mặt hiện lên nét bất đắc dĩ, nhẹ nhàng buông môi, sợi chỉ bạc lấp lánh dưới ánh trăng dính từ làn môi bên này kéo ra.
"Ha . . ha . . . ưm ha . ." Bạch Ly được buông ra, vội vàng hít thở không khí.
"Từ từ." Thanh âm trầm tĩnh vang lên, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lên lưng thiếu niên.
"Quân Quân . . . ." Khuôn mặt Bạch Ly đỏ bừng áp sát vào cơ ngực Mạc Ảnh Quân, đầu không dám nâng lên, thế nhưng vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn.
"Um."
"Quân Quân ~"
"Ta đây."
"Quân Quân, ngươi vừa hôn ta !"
"Uh, ta hôn ngươi."
"Quân Quân, ngươi thích ta đúng không ?!"
". . . . ."
"Quân Quân ~"
"Uh"
"Quân Quân, ngươi nói thật chứ !"
". . . . ."
"Quân Quân, ngươi nói lại lần nữa đi ~~"
". . . . ."
"Quân Quân, ngươi bảo thích ta !"
". . . . ."
"Quân Quân, ta cảm giác thật hạnh phúc, như là đang nằm mơ vậy !"
". . . . ."
"Quân Quân, nói ta nghe lần nữa đi ~~"
". . . . ."
"Quân Quân ~~~~"
". . . . . ." Mạc Ảnh Quân muốn rút lại lời nói được chứ? Hắn hối hận rồi!
"Quân Quân ~~~~~~~~" (đường lượn sóng tiêu hồn ~)
"Câm miệng !"
"Quân Quân, ta thích ngươi !"
Mạc Ảnh Quân buồn bực xem Bạch Ly, sờ sờ mái tóc dài óng mượt của hắn, cuối cùng mở miệng nói: "Chúng ta về nhà đi."