Chương 19: Ngươi là người quan trọng nhất đối với ta!

Mạc Ảnh Quân đợi trọng tài tuyên bố người thắng xong liền lập tức đi xuống đài.

Tiểu bạch miêu nãy giờ vẫn loi nhoi ở ngoài màng chắn, lấy tay cào cào hòng ý đồ đem nó gãy rụng xuống để phi lên !

Đáy mắt Mạc Ảnh Quân thoáng qua ý cười, tiến đến chỗ Bạch Ly, tên kia thấy thế nhưng đầy ủy khuất nhìn hắn ?!

"Quân Quân !" Bạch Ly nghẹn ngào, bổ nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân bị Bạch Ly đập một phát đến mức lùi một bước chân để giữ vững trọng tâm, hơi nhíu mày đập đầu hắn.

"Quân Quân, ngươi làm ta lo lắng muốn chết (>.<)!" Bạch Ly ôm chặt eo Mạc Ảnh Quân dụi dụi nói.

"Oa, nam thần của ta thế nhưng bị người khác ôm !"

"Thiếu niên xinh đẹp tóc trắng kia là ai nha !"

"Thiếu niên tóc trắng nãy hình như cùng bước vào với Mạc Ảnh Quân !"

"Không phải chứ, đừng nói đây là người yêu của nam thần ta nha !"

"Vị thiếu niên tóc trắng kia thật xinh đẹp nha !"

"Ta thấy hai người kia đứng cạnh nhau thật hợp a !"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lời bàn tán xôn xao lại vang lên mãnh liệt, cơ hồ náo nhiệt hơn cả trận đấu lúc nãy !

Thế nhưng hai đương sự của chúng ta lại không hề quan tâm, vẫn đứng ôm nhau tình tứ (tiểu Bạch đơn phương) giữa thanh thiên bạch nhật !

Bạch Ly nghe những lời mọi người nói cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn và chủ nhân được ghép thành một cặp nha, còn là . . . . . vợ chồng nữa !



Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ xem thiếu niên lại ôm mình cười ngây ngô, đưa tay lên véo má hắn.

"Auw !" Bạch Ly không thể tin được, mắt mèo tròn xoe ủy khuất nhìn Mạc Ảnh Quân.

"Khụ !" Mạc Ảnh Quân hắn thề, vừa nãy hắn chỉ là nhỡ tay mà thôi không hề cố ý, tất cả là tại con mèo nhỏ nhìn quá ngu ngốc !

Chỉ vì cái bẹo má đó mà bốn phía lại vang lên những tiếng ồn ào phấn khích, thỉnh thoảng xen chút thất vọng buồn bực vì nam thần là hoa đã có chậu.

Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày nhìn xung quanh, thật ầm ĩ, quay sang cầm tay Bạch Ly trở về kí túc xá.

Bạch Ly đương nhiên là đi theo rồi, tiềm chất nhân thê thụ luôn luôn phát huy nha !

---------------------------------------------

Vừa bước vào phòng đóng cửa lại, Tiểu Bạch lập tức quay sang ôm chầm lấy Mạc Ảnh Quân làm nũng, như con koala vắt vẻo trên người hắn ! (koala là gấu túi)

"Tiểu Bạch !" Mạc Ảnh Quân lạnh giọng.

Bạch Ly hoảng sợ vội vàng bò xuống, cúi đầu lắp bắp nói: "Xi. . .xin lỗi chủ nhân."

Mạc Ảnh Quân ngẩn người, lập tức hiểu ra vấn đề, đưa tay lên ấn ấn thái dương, hắn chỉ là . . . . muốn đi tắm thôi mà !

"Tiểu Bạch."

"Vâng !" Bạch Ly bối rối đáp, đầu vẫn không dám ngẩng lên, sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạc Ảnh Quân.

"Ngẩng đầu lên." Mạc Ảnh Quân thế nhưng lần đầu tiên dùng giọng ra lệnh với Bạch Ly.

Bạch Ly thật sự không kìm nén được nữa, giọng nói của chủ nhân thật lạnh lẽo, quan trọng hơn chính là ngữ điệu ra lệnh của ngài, chẳng lẽ chủ nhân bắt đầu thấy hắn phiền rồi, dự định vứt bỏ hắn, hơi nước bốc lên trong mắt Bạch Ly.

"Không nghe ta nói sao !" Giọng Mạc Ảnh Quân trở nên nghiêm khắc hơn.



"Kh. . . .không phải, xin lỗi chủ nhân !" Bạch Ly hoảng loạn nói, vội vàng ngẩng đầu lên nhưng tầm mắt chỉ di chuyển ở phần cằm và cổ của Mạc Ảnh Quân, không dám nhìn vào ánh mắt hắn, khí tức bên người trở nên có chút tuyệt vọng.

"Nhìn ta !"

Mạc Ảnh Quân hắn nhất định phải trong lúc này đập bẹp cái suy nghĩ vớ vẩn của con mèo ngốc này, sao mà động một tí là sợ hắn ghét y, sợ sẽ vứt bỏ y các loại, hắn muốn cho y cảm giác an toàn và hoàn toàn tin tưởng đối phương, dù lúc trước hắn nói qua vài lần nhưng xem ra con bạch hổ ngốc này vẫn chưa thật sự yên tâm !

Cặp mắt mèo của Bạch Ly chậm rãi di chuyển lên đυ.ng phải ánh mắt sâu thẳm đen thẫm của Mạc Ảnh Quân, tay hai bên nắm chặt đến mức rỉ ra chút máu.

"Bạch Ly, đây là lần cuối cùng ta nói cái này với ngươi . . . . . " Mạc Ảnh Quân nói nửa chừng dừng lại một chút xem Bạch Ly, quả nhiên ánh mắt người kia đã nhiễm chút khổ sở cùng tuyệt vọng.

Mạc Ảnh Quân đang định nói tiếp bỗng nhiên bị tiếng "bịch" mạnh mẽ vang lên làm giật mình.

Tên Bạch Ly ngốc này thế nhưng quỳ xuống khóc cầu xin hắn !

"Chủ nhân, cầu . . cầu ngài đừng vứt bỏ ta, ngài muốn ta làm gì cũng được, ta nhất định sẽ không làm phiền đến ngài nữa, ta nhất định sẽ nghe lời, ô ô ô -----------"

Mạc Ảnh Quân trừng mắt nhìn Bạch Ly, hắn có nên đập tên này một trận cho đỡ bực mình không, chả lẽ con bạch hổ ngốc này coi những lời trước đó của hắn thành gió thổi qua tai hết rồi !

Thế nhưng Mạc Ảnh Quân chính là không đành lòng nha, thở dài một hơi, hắn cúi người xuống ôm lấy thân hình thanh mảnh của Bạch Ly, cố gắng nói ôn nhu hết mức có thể.

"Bạch Ly, nhìn vào mắt ta, đây là lần cuối cùng ta nói với ngươi, Mạc Ảnh Quân ta một khi đã nhận định người nào tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hay chán ghét người đó, về phần ngươi . . . . "

Bạch Ly ngơ ngác nhìn chăm chú vào ánh mắt sâu thẳm của Mạc Ảnh Quân, tay dùng sức nắm chặt lại, thân hình hơi run rẩy.

"Bạch Ly, Ngươi là người quan trọng nhất đối với ta !"

*Lần cuối cùng bé thụ sướt mướt nhé, về sau là chỉ có ngọt ngọt ngọt và . . . . . . ngọt mà thôi :3

*Ta ko giỏi miêu tả phần đánh nhau, nên chủ yếu là cuộc sống ngọt ngào của công thụ thôi, nếu có cũng lướt qua rất nhanh =))))

*Ngao ngao, mn cmt or bình chọn ủng hộ ta nha >.