Nửa canh giờ sau, Bách Thập Thất thay một bộ quần áo khác, khập khiễng trở về, thấy Triệu Vô Cực vẫn ngồi ngay ngắn thì buông lời oán giận: "Đường huynh cũng quá là không có nghĩa khí, rõ ràng nhìn thấy cha ta tới, còn không chịu nhắc nhở ta. ”
Triệu Vô Cực rất bất đắc dĩ: "Ta đã nhắc nhở qua, nhưng lại bị ngươi cắt ngang đấy thôi?” Rồi quan tâm hỏi: "Không có gì quan trọng, phải không?" ”
Bách Thập Thất làm bộ dạng oán niệm chồng chất "Chân sắp bị đánh gãy rồi! Sau này ngay cả vợ cũng không lấy được, không chừng sẽ đánh thành độc thân luôn! ”
Triệu Vô Cực vốn cực kỳ đồng tình với việc nàng bị đánh, nhưng khi nghe được những lời này lại muốn cười, ngươi rốt cuộc đối với việc lấy vợ có bao nhiêu chấp niệm hả?
Lão đại phu đã sớm chờ ở bên ngoài, chắp tay với nàng: "Thiếu bang chủ, tiểu nương tử bên trong không có gì đáng ngại, chỉ là bị một chút vết thương ngoài da, đợi ta kê một thang thuốc uống, dùng cả thuốc bôi vết thương, rất nhanh sẽ khỏi. ”
Bách Thập Thất chớp chớp mắt: "Không phải là bị trọng thương, cần dưỡng sức sao? Nếu như tĩnh dưỡng không tốt, không chừng từ đó nằm liệt giường, mạng nhỏ không giữ được.”
Lão đại phu quanh năm đi khắp các nhà trong thành Hoài An, am hiểu kỹ xảo nói chuyện, quả nhiên thay đổi khẩu phong: "Thiếu bang chủ nói cũng đúng, ngoại thương có thể chữa được, nhưng vết thương ở bên trong cần phải nằm trên giường quan sát mấy ngày, xem có tụ máu hay không, tuyệt đối không dám khinh thường, lão hủ sẽ kê đơn thuốc.”
Bách Thập Thất vừa lòng, tự mình mài mực, vẻ mặt tha thiết nói chuyện phiếm với hắn: "Cha ta rất là nhớ thương người bị thương, nhất định phải dùng thuốc tốt từ từ tĩnh dưỡng, lão nhân gia hắn nếu hỏi, đại phu sẽ không giấu diếm bệnh tình của người bị thương chứ? ”
Một thỏi bạc được đẩy qua.
Lão đại phu thu bạc của nàng, tự mình bổ não ra một vở kịch trạch đấu, mỹ kiều nương bên trong có lẽ là tân sủng của Bách bang chủ, Bách thiếu bang chủ làm con không muốn mẹ ruột bị lạnh nhạt, lúc này mới nghĩ hết biện pháp muốn kéo dài bệnh tật của nữ nhân này, đợi bang chủ phu nhân nghĩ ra phương pháp ứng đối, đáp ứng: "Lão hủ hiểu được. " Một bút vung lên thêm rất nhiều dược liệu an thần vào trong phương thuốc, uống thuốc này vào sẽ mê man, thời gian thanh tỉnh trong ngày chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho Bách phu nhân ít thời gian chuẩn bị.
Bách Thập Thất khập khiễng đưa đại phu ra ngoài, thật lòng thành ý cảm tạ tình hữu nghị của hắn, mà lão đại phu xuất phát từ sự hài lòng với tiền khám bệnh, dốc sức phối hợp, trên đường đi dặn dò rất nhiều điều cần chú ý, thuộc hạ đi ngang qua nghe được chỉ nói một câu, truyền vào trong tai Bách Chấn Đình, coi là Tống Tứ nương tử cực kỳ yếu đuối, quả nhiên bị hắn đánh ra nội thương.
Triệu Tử Hằng sau này mới biết được trò khôi hài này của chủ viện, hắn ngủ đến khi mặt trời mọc lên ba cây sào, thấy tư thế quái dị của Bách Thập Thất thì muốn hỏi, nghe nói Bách Thập Thất bị đánh, đối với hảo huynh đệ vô cùng đồng tình, rất không có nguyên tắc mà đứng về phía Bách Thập Thất: "Rất đau đúng không? Tính tình bá phụ cũng quá nóng nảy rồi, hổ dữ không ăn thịt con, hù dọa ngươi là được rồi, ai lại thật sự động tay động chân chứ? ”
Triệu Vô Cực thầm nghĩ: Bách bang chủ hành động mạnh mẽ sấm rền gió cuốn, dạy con thật đúng là không biết đùa giỡn, đáng tiếc Bách Thập Thất phản nghích, như lời nàng nói đánh mười lần cũng chưa chắc có tác dụng.
Trên ghế của Bách Thập Thất trải đệm thật dày, nhưng vẫn lơ lơ lửng lửng mà nghiêng một góc ghế, đối với hành vi đứng về phía mình vô điều kiện của hảo huynh đệ hiện kên mười hai vạn phần nhiệt tình: "Tử Hằng, ngươi vẫn là hải huynh đệ! "Nàng vỗ vai Triệu Tử Hằng hứa với hắn "Yên tâm, ta da dày thịt béo, tĩnh dưỡng mấy ngày là được rồi, không làm chậm trễ chuyện chúng ta đi tìm Hoàng Tiểu Tiên. " Lại như có như không u oán liếc về phía Triệu Vô Cực một cái: "Không giống với vài người, tâm địa sắt đá, biết rõ cha ta tới cũng không thèm nhắc nhở một tiếng. ”
Triệu Vô Cực chỉ hận mình không bỏ được thể diện mà kêu oan, đã cố ý nhắc nhở, rõ ràng là bị ngăn lại.
Oán được ai?
Triệu Tử Hằng quan tâm nhất vẫn là kết quả sau khi bị đánh: "Ngươi bị đánh, bá phụ vẫn còn muốn tiễn Tứ nương tử đi hay sao?”
Bách Thập Thất vắt chân lên, lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ trước sau như một của nàng, khoe khoang nói: "Làm sao có thể? Cha ta đả thương Tứ nương tử, lại đánh ta thành trọng thương, tâm địa giờ mềm nhũn, đáp ứng để Tứ nương tử lưu lại. ”
Lời nói ban đầu của bang chủ Bách lão đương nhiên không phải nói như vậy, hắn nói: "... Bên cạnh ngươi làm sao có thể lưu lại nữ nhân không biết lai lịch? Nhưng mà nàng bởi vì ta mà bị thương, tạm thời ở lại trong phủ dưỡng thương, chờ sau khi vết thương lành lập tức tiễn đi! ”
Bách Thập Thất vốn cũng không chuẩn bị lưu Tống Tứ nương tử ở lại Bách phủ, thuận nước đẩy thuyền đáp ứng, bị đánh một trận cuối cùng cũng không vô ích.
Triệu Vô Cực cười yếu ớt lắc đầu: "Thập Thất, bộ dạng này của ngươi tuyệt đối không giống như bị trọng thương. ”
Bách Thập Thất bất mãn Triệu Vô Cực tháo dỡ sân khấu của mình, thở phì phò nói: "Nam nhi đại trượng phu, chảy máu không rơi lệ, sao có thể bởi vì thương tích mà nằm liệt giường, khiến cho cha già lo lắng. Hôm nay ta mới phát hiện đường huynh vô cùng không phúc hậu đấy nhé! ”
Triệu Tử Hằng cũng đứng về phía nàng, cùng nhau thảo phạt Triệu Vô Cưch: "Đường huynh, Thập Thất bị đánh cũng đã đủ thảm rồi mà huynh nói như vậy, quá là đau lòng! ”
Triệu Vô Cực không chống lại hai tiểu quỷ phiền phức này, đá văng những tư tưởng giáo điều trong đầu ra, lần đầu tiên thống khoái nhận sai: "Là lỗi của đường huynh, nhận lỗi với Thập Thất! ”
Bách Thập Thất cao hứng: "Cái này cũng không có gì. "Nàng cười tươi lộ ra hàm răng trắng, hoạt bát tươi sáng, thâm tâm không phòng bị được mở ra, một tia sáng len lỏi tiến vào, khiến tâm tình cũng sáng ngời lên theo ý cười của nàng.