Đại phu được mời tới, Tống Tứ nương tử còn đang "mê man", Trân nhi cùng đại phu khám bệnh trong phòng, Bách Thập Thất tự động dừng lại ở ngoại thất, ở bên ngoài nhàn nhã uống trà với Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực không biết vì sao, càng quen thuộc lại càng nhịn không được muốn xem nàng còn có thể làm ra bao nhiêu chuyện, giờ phút này nhịn không được nói: "Thập Thất, ngươi chọc giận Bách bang chủ, có muốn đi nhận sai hay không? "Chàng cũng không quên câu nói "Quay đầu lại tìm ngươi tính sổ", trước khi ngọn lửa bùng phát trở lại, dập tắt tàn dư là nguyên tắc xử thế của Triệu Vô Cực.
Tận mắt chứng kiến đạo lý chung sống của "phụ tử" Bách gia một lần, Triệu Vô Cực đối với Bách bang chủ nóng nảy và Bách Thập Thất chuyên thêm dầu vào lửa có nhận thức mới, những lời nói của nàng ở trên thuyền vẫn còn ở bên tai, Chu vương điện hạ luôn luôn quyết đoán có thừa trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đứng về bên nào, tất cả những gì có thể làm cũng chỉ có khuyên Bách Thập Thất nhận sai hoà hoãn với Bách bang chủ, miễn cho lại bị đại côn đuổi theo cả viện.
Lần này có Tống tứ nương tử thay nàng chịu một gậy, lần sau chưa chắc đã có vận khí như vậy.
Đối với việc này Bách Thập Thất tự nguỵ biện "Đường huynh chẳng phải là nghe thấy một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống thì tinh thần suy sút, ba tiếng trống thì dũng khí khô kiệt hay sao? Đánh đứa nhỏ cũng giống như đánh giặc, toàn bộ dựa vào một cỗ khí huyết dũng cảm để chống đỡ, lúc đầu tức giận có mười phần, phát tác một hồi có thể giảm được sáu bảy phần, nếu lại muốn gom góp tức giận để động thủ thì lại không đủ sức lực, diễn ra nhiều lần, cho dù không đồng ý hành vi của con cái, cũng chấp nhận. ”
Triệu Vô Cực chưởng binh nhiều năm, thế mà lại bị lý luận này của nàng đánh bại, bật cười nói: "Nghe ra thì ngươi đối với việc này rất có nghiên cứu? ”
“Đương nhiên!" Bách Thập Thất dương dương đắc ý truyền thụ kiến thức cho chàng "Chuyện trên đời này, bấy luận là giữa cha mẹ con cái hay là phu thê, đều không thoát được bốn chữ không tiến thì lùi. Người làm con cái từ nhỏ đã được cha mẹ trưởng bối an bài, nếu là một lòng ngoan ngoãn, lâu ngày thành thói, cho dù là sau khi trưởng thành, cũng quen nghe theo ý kiến của cha mẹ, biến thành người không có chủ kiến, nhân sinh chỉ biết dựa theo hình mẫu mà cha mẹ xây dựng để sống, có gì thú vị? "Nàng quay lưng về phía cửa, rùng mình nói: "Nhưng kiểu con cái từ nhỏ đã khiêu chiến uy nghiêm của Bách bang chủ như ta, ông ấy đánh ta mười lần, ta phản kháng mười một lần, tuy rằng ông ấy vẫn tức giận vì ta không nghe lời như trước, nhưng gặp chuyện lại không thể không suy nghĩ đến ý kiến của ta, cái này gọi là không tiến thì lui.”
Triệu Vô Lỗi ngồi đối diện với nàng, ánh mắt đảo qua cửa, lúc này mới phát hiện Bách bang chủ vừa đi đã trở về đang lạnh mặt đứng ở trong viện, biểu tình cứng ngắc, tận lực muốn cứu vãn cảnh tượng xấu hổ "Thập Thất…"
Bách Thập Thất đối với giọng điệu chủ nhiệm giáo dục của chàng đã quá quen thuộc, biết kế tiếp chính là lời răn dạy dài dòng, lập tức nhanh trí cắt ngang: "Đường huynh không cần lo lắng nhiều, ngươi đừng nhìn Bách bang chủ nhà ta nóng nảy như sấm, nhưng với tình trạng thân thể của hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ta hơn mười năm nữa thôi là phải ngoan ngoãn nhận thua..."
Triệu Vô Cực cúi đầu, khóe môi khẽ cong, cố gắng khắc chế xúc động muốn cười to của mình, thầm nghĩ: Thập Thất, ta đã cố hết sức!
Thư Trường Phong vẫn đứng ở cửa biểu tình vặn vẹo, xoay người làm bộ mình không có ở hiện trường, kì thực trong bụng cũng cười sắp quặn ruột đến nơi.
Quả nhiên bên ngoài chợt truyền đến tiếng gầm giận dữ của Bách bang chủ: "Bách Thập Thất, ngươi cút ra đây cho lão tử! ”
Bách Thập Thất bật nhảy dựng dậy, kinh hoàng quay đầu lại, hận không thể tát mình hai cái: Ai cho ngươi miệng tiện!
Mặt Bách bang chủ trầm như nước, hoàn toàn thoát ly lý luận "Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt" của Bách Thập Thất, tức giận cuồn cuộn như nước sông lớn chảy xuống, không thể ngăn cản.
Bách Thập Thất bướng bỉnh nghịch ngợm, mở miệng là ngụy biện, nghiêm trang nói bậy, nhưng nhìn thấy Bách bang chủ nổi giận, chân khí xoay quanh, cũng sợ lão phụ thân tức giận nổ phổi, đi một bước cọ một bước ra ngoài, còn quay đầu lại dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu Triệu Vô Cực.
“......”
Triệu Vô Tội cứng rắn làm bộ nhìn không hiểu, quay đầu đi nghiên cứu bức tranh tứ quân tử treo trên tường, dùng dư quang khóe mắt nhìn trộm thấy Bách Thập Thất cọ qua, bị Bách bang chủ xách cổ áo như xách gà đi mất.
“...... chỉ đánh được ngươi mười năm nữa rồi ngoan ngoãn nhận thua? ”
"Cha! Cha, con sai rồi! Lần này con sai thật tồi! " Không ngừng xin tha.
"Không! ngươi mới là cha ta! " Bách bang chủ bị tên con không biết lựa lời này làm cho tức giận: "Đánh mười lần ngươi phản kháng mười một lần đúng không? ”
"Cha! Cha, con khoác lác! Con chỉ khoe khoang thôi! Nếu con làm cha của lão nhân gia ngài, thì tổ phụ làm sao bây giờ? ”
Triệu Vô Cực nhấp một ngụm trà, lỗ tai bắt được câu nói đùa này của Bách Thập Thất, trực tiếp phun hết trà ra.