Triệu Vô Cực kỳ thật cũng có thể lý giải Bách Chấn Đình, vô luận Bách Thập Thất là nhi tử hay là khuê nữ, lớn lên thành như vậy cũng coi như hiếm thấy, là nên dùng gia pháp giáo huấn một trận. Nhưng đối diện với gương mặt kinh hoảng thất thố của Bách Thập Thất, chàng lại cảm thấy không đành lòng: "Bách bang chủ đừng tức giận, nghe Thập Thất giải thích, không chừng là hiểu lầm. ”
Bách Chấn Đình đã vòng qua xe lăn chạy thẳng về phía Bách Thập Thất, dưới chân Bách Thập Thất giống như lắp bánh xe, chạy trối chết trong sân. Cha con Bách gia một trước một sau ở trong sân một truy đuổi một chạy trốn, Triệu Vô Cực không khỏi vuốt trán, âm thầm hoài nghi hai cha con thường xuyên đuổi nhau trong nhà, Bách bang chủ mới có thể bước đi nhẹ nhàng như bay, không thấy thở gấp cái nào.
Hốc mắt Tống Tứ nương tử phiếm hồng, thầm nhớ lại từng chút từng chút từ khi quen biết tới nay, nhất thời đau lòng vô cùng, thấy Bách Thập Thất vừa chạy vừa chú ý Bách Chấn Đình phía sau, không cẩn thận lảo đảo ngã xuống đất, nàng cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, đột nhiên vọt tới, trước khi cây gậy Bách Chấn Đình rơi xuống nhào tới trên người Bách Thập Thất.
Bách Chấn Đình một gậy đi xuống, trong mắt tự nhiên lại xuất hiện một mỹ kiều nương, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, muốn thu lực đã muộn, Tống Tứ nương tử chắc chắn đã trúng một gậy.
"Cô nương, người có sao không?" Trân nhi kêu lên một tiếng kinh hãi, nhào tới đỡ Tống Tứ nương tử, nhưng thấy nàng đã mềm nhũn nằm sấp trên lưng Bách Thập Thất nhắm hai mắt lại, bị một gậy của Bách Chấn Đình đánh ngất xỉu.
"Cô nương."
Bách Thập Thất trở tay đỡ Tống Tứ nương tử, khoanh chân ngồi xuống đất, kéo người vào trong ngực, thấy răng nàng cắn chặt hai mắt, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh: "Tứ nương tử? ”
Bách Chấn Đình đánh tiểu tử nhà mình chưa bao giờ nương tay, nhưng hạ nặng tay với một nữ nương nũng nịu, lại còn là lần đầu tiên, lửa giận đều bị tắt, thò đầu nhìn tiểu nương tử trong lòng Bách Thập Thất: "Nàng... Nàng ấy không sao, phải không? ”
Bách Thập Thất thăm dò thử hơi thở của Tống Tứ nương tử, ngược lại khiển trách Bách Chấn Đình: "Cha ngài sao lại vậy! Giáo huấn nhi tử thì thôi, nhưng đánh tiểu nương tử người ta trọng thương, ngài là như vậy sao?”
Bách Chấn Đình cứng miệng mềm lòng: "Khoản nợ này sau này ta lại tính với ngươi! " Rồi bỏ gậy xuống luống cuống: "Kỳ lạ, ta chỉ sử dụng ba phần lực! " Con nhà mình mặc dù bướng bỉnh không chịu nổi, nhưng hắn cũng không nghĩ đến một gậy đánh chết, lúc ra tay luôn hạ thủ lưu tình.
Tiểu nương tử hiện tại đều yếu đuối như vậy sao?
Người dưới tay theo sát phía sau hắn ra khỏi viện, cẩn thận giải thích: "Bang chủ, vị Tống tứ nương tử này từ nhỏ đã bị nhốt trong phòng, đi thêm vài bước không chừng đã đổ mồ hôi, làm sao có thể chịu được một gậy của lão nhân gia? ”
Bách Chấn Đình dừng bước, thập phần mờ mịt: "Hiện tại làm sao bây giờ? ”
Người dưới tay đưa ra ý tưởng: "Mời đại phu?" ”
Chủ viện ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chỉ còn lại giọng nói của Trân Nhi: "Cô nương! Cô nương người tỉnh dậy! ”
Triệu Vô Cực đẩy xe lăn tới, từ trên cao nhìn chăm chú vào nữ tử ở trong lòng Bách Thập Thất, bỗng thấy thiếu nữ kia bỗng nhiên mở một con mắt, nhỏ giọng hỏi: "Gia, Bách bang chủ đi rồi sao? ”
Bách Thập Thất thiếu chút nữa cười ra tiếng, ngay sau đó căng da mặt nghiêm túc lắc đầu, còn khoa trương hô lên: "Người đâu, mau tìm đại phu! Tìm đại phu đi! Tứ nương tử ngươi tỉnh lại..."
Tống Tứ nương tử cuống quít nhắm mắt lại, một bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo Bách Thập Thất lại "ngất đi", Trân Nhi sững sờ, một tiếng "Cô nương" bị kẹt ở trong cổ họng.
Triệu Vô Cực thở dài: "..."
Đây là loại người gì vậy?
Triệu Vô Cực sống hai mươi sáu năm, hoàng gia khí thế hiển hách cũng coi như bình thường, tự nhận mình đã quen với sinh tử, nhưng gặp phải Bách Thập Thất mới biết nhân sinh trên đời, luôn có rất nhiều người và nhiều chuyện khó đoán chờ đợi phía trước.
Những đứa trẻ sinh ra từ gia đình quyền quý trong kinh thành, từ nhỏ đã sống trong một cái l*иg đã chuẩn bị sẵn, trong tầm mắt là lầu cao tựa ngọc, cẩm tú đình đài, trong tay trưởng bối là quyền thế là phú quý hiển hách chói mắt. Các khuê tú sống trong nhà cao cửa rộng đến bước đi cũng theo quy củ, học tập quy luật sinh tồn của đại viện thâm trạch, ở nhà tòng phụ xuất giá tòng phu, cả đời không thể thoát khỏi cái l*иg này, dáng đi giọng điệu cũng tương tự nhau, thấy nhiều thì như bị mù mặt, sắp không thể phân biệt được ai với ai.
Ngẫu nhiên cũng có thiếu niên thiếu nữ hơi xuất chúng, nhưng đại khái cũng không thoát khỏi cái l*иg này, bị trưởng bối gia tộc lôi về nắn lại thành bộ dạng lý tưởng, ăn mặc trang điểm ra ngoài xã giao, là nhi lang hoặc nữ nương đàng hoàng.
Bách Thập Thất thật giống như là quỷ tinh linh nổi lên dưới đáy sông , khiến người ta dở khóc dở cười nhưng lại không thể làm gì được. Hoặc là giống như một gốc cỏ dại sức sống mãnh liệt trong tự nhiên, tùy ý sinh trưởng trong trời cao đất rộng, hoàn toàn không bị ràng buộc, Bách bang chủ tức giận rời đi, nàng hồn nhiên vô sự ôm Tống Tứ nương tử đặt lên giường trong sương phòng chủ viện, giống như trận chiến lớn lúc trước không phải do nàng mà ra.