Chương 43:

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hai cha con mấy tháng không gặp, thằng nhóc này chẳng những không lộ ra một chút gì, dùng lời của Khâu Vân Bình nói là "tình cảm quấn quýt", còn làm ra cái vẻ mặt bất tuân, khiến cho tay Bách Chấn Đình lại ngứa: "Lần nào ra ngoài mà ngươi không gây họa? "Lại thay một bộ mặt cười thân thiết chào hỏi Văn Thao: "Hiền chất sao lại tới đây? cha ngươi gần đây có tốt không?”

Đây chính là chỗ Bách Thập Thất đặc biệt chán ghét Văn Thao, khi còn bé nghĩ hết cách muốn đánh hắn, sau này lớn lên cũng nhìn hắn không vừa mắt.

Bách Chấn Đình rõ ràng là cha ruột của nàng, lại thân thiết với Văn Thao, đối với nàng không có mấy câu tốt, chỉ hận không thể phê bình chèn ép nàng từ sợi tóc đến đầu ngón chân.

Văn Thao ở trước mặt Bách Chấn Đình lễ nghĩa chu đáo hàn huyên, hoàn toàn khác với hình tượng lãng đãng bên ngoài, giả mù sa mưa nói: "Gia phụ hết thảy đều tốt, gần đây không ở Hoài An, nếu không biết bá phụ đến, tất nhiên muốn hẹn uống rượu. Hôm qua ta gặp Thập Thất, do đã lâu không gặp nên muốn chơi với nhau một chút. ”

Bách Thập Thất sợ hắn làm lộ ra chuyện mình nạp thϊếp, vội vàng đoạt lấy lời giới thiệu với Bách Chấn Đình: "Cha, hai vị này là bằng hữu của con, Triệu Tử Hằng và Triệu Vô Cực. ”

Bách Chấn Đình có thể lăn lộn trên đường sông nhiều năm như vậy, tất nhiên là không thể giống như bề ngoài qua loa của hắn, trên thực tế huynh đệ Triệu thị vừa mới bước vào chính sảnh hắn đã chú ý tới.

Triệu Tử Hằng thì thôi, thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng tiêu chuẩn, từ tư thế đi bộ có thể nhìn ra ít rèn luyện, tư thế vô lực không vững, ngay cả Thập Thất nhà hắn cũng không bằng. Nhưng người ngồi trên xe lăn thì lại không thể bỏ qua.

Triệu Vô Cực tuy rằng ngồi xe lăn được hộ vệ khiêng vào, nhưng cái khí thế mạnh mẽ áp bách kia lại đập vào mặt, nếu như hắn đối với Văn Thao vẫn là thân thiết tùy ý nhue đối đãi với con cháu, thì với Triệu Vô Cực lại rất không khác, ngược lại càng giống như ngang hàng hơn.

"Triệu công tử lần đầu tiên đến Giang Nam? Giang Nam không ít cảnh đẹp, nếu công tử có chỗ muốn đi, lão phu có thể phái người hộ tống.”

Hắn rõ ràng nhìn thấy hộ vệ đi theo bên cạnh Triệu Vô Cực, nhưng vẫn đề nghị phái người hộ tống, hiểu cha không ai bằng con gái, Bách Thập Thất lập tức nhìn thẳng vào mặt hắn, dùng ánh mắt chất vấn: Có ý gì?

Bách Chấn Đình trừng mắt nhìn thằng nhóc không bớt lo này, không biết lần này lại trêu chọc phải vị Phật tổ phương nào?

Triệu Vô Cực đi thẳng vào vấn đề: "Không giấu gì Bách đại gia, vãn bối lần này nam hạ là vì tìm danh y Giang Nam, để xem bệnh có thể khôi phục được không, rất nguyện ý Bách gia phái người hộ tống. ”

Mọi người nói chuyện, Tống Tứ nương tử mang theo Trân Nhi thành thật rụt ở phía sau Triệu Tử Hằng, khoảng cách với Bách Thập Thất có chút xa, còn lặng lẽ liếc mắt nhìn Bách Chấn Đình một cái, đối với uy nghiêm của lão bang chủ thì lời đông cấm Bách thiếu bang chủ nạp thϊếp nhất thời lý giải được vài phần.

Bách Chấn Đình thấy bộ dáng phong lưu tuấn tú của Triệu Tử Hằng, bên cạnh lại có nử nhân đi theo, không để ý, căn bản không nghĩ tới đây là thϊếp mà tiểu tử nhà mình nạp về.

Trong nhà đã có khách đến, Bách Chấn Đình phân phó phòng bếp chuẩn bị tiệc rượu, đón gió tẩy trần cho tiểu tử và khách nhân.

Tống Tứ nương tử thấy tình cảnh này, biết nàng không thích hợp bồi dưỡng ở bên cạnh, dứt khoát cáo từ không tham gia. Bách Thập Thất bảo Dư Tứ dẫn người đến phòng khách nghỉ ngơi, trước khi đi nàng u oán quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Thập Thất, hai người mới kết hôn, nhưng hết lần này tới lần khác không được thân cận.

Lúc Trân nhi đỡ nàng trở về, vừa trải giường còn lải nhải: "Tuổi của gia cũng không còn nhỏ, nói không chừng trong nhà rất nhanh sẽ chuẩn bị nghị hôn, đến lúc đó phu nhân chính phòng vào cửa, không biết cuộc sống tương lai của cô nương có được dễ chịu hay không. Cô nương phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội sinh con, đến lúc đó cũng có thể đặt chân ở Bách gia. ”

Tống Tứ nương tử ngồi trước gương đồng chải đầu, người trong gương băng cơ ngọc cốt, đang ở độ tuổi tốt đẹp nhất trong cuộc đời nữ tử, lại lo được lo mất: "Trân nhi, ngươi nói xem gia có thích ta không? ”

Chuyện hai chủ tớ lo lắng, giờ phút này cũng đang được đàm luận ở bữa tiệc.

Duyên cớ là do Bách Chấn Đình nhắc tới: "Ba tháng trước gặp cha ngươi, ông ấy nói trong nhà chuẩn bị nghị thân cho ngươi, chọn khuê nữ nhà nào? ”

Đều kiếm sống ở trên mảnh đất này, Diêm Bang đại tài khí thô, phạm vi con dâu tương lai của Văn Thao cũng rất rộng, ngoại trừ không dễ dàng thông gia với quan gia, thì tất cả thương nhân giàu có ở địa phương đều có thể thử.

Văn Thao cười liếc Bách Thập Thất một cái: "Đã gặp qua không ít tiểu nương tử, nhưng cũng không tìm được ai hợp ý ta.” Hắn nửa đùa nửa thật: "Nếu trong nhà bá phụ có nữ nhi, cha ta khẳng định sẽ rất cao hứng để thân càng thêm thân! ”

Bách Chấn Đình giật giật mày một chút, chỉ coi như là tiểu tử này từ nhỏ đã náo loạn bất hòa với tiểu tử nhà mình, nhân cơ hội này cười nhạo: "Xem ra đời này là vô vọng. ”

Bách Thập Thất liếc mắt nhìn Văn Thao một cái, luôn cảm thấy lời này của hắn có chút kỳ quái: "Nếu ta có một muội muội, nào dám gả cho ngươi? Chỉ dựa vào tác phong lả lơi ong bướm nay Tần mai Sở của ngươi, vẫn là đừng nên lừa đến muội muội ta.”