Nếu đã có kim chủ đi theo, Văn Thao nguyện ý trả tiền, Bách Thập Thất mang theo một đám người ăn uống vui vẻ không chút khách khí, chuyên chọn chỗ đắt tiền để tiêu xài, từ sáng sớm ra ngoài dạo chơi đến tối, mang theo mọi người trực tiếp trở về Bách gia ở Hoài An.
Ở giữa còn xuất hiện một khúc nhạc đệm, lúc chiều đi nghe nhạc gặp được Điền Tông Bình, hắn vốn muốn đến thỉnh an, bị Thư Trường Phong ở xa dùng một ánh mắt đuổi đi.
Điền Tông Bình nhìn thấy lệnh bài Chu vương trên thuyền, không dám chậm trễ, sau khi trở về lại cực kỳ mâu thuẫn, do dự có nên nói cho Thuỷ Vận tổng đốc Tuân Bách hay không, qua một đêm còn chưa quyết định được, tâm phiền ý loạn bị thương nhân buôn muối bên ngoài kéo tới nghe mấy khúc nhạc giải sầu, không ngờ lại đυ.ng phải đoàn người Chu vương.
Hắn nhìn thấy hôm nay ngoại trừ Bách Thập Thất làm bạn với Chu vương, ngay cả thiếu bang chủ Diêm bang Văn Thao cũng ở bên cạnh, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn, thân vương tuần giá địa phương, không tiếp xúc với quan viên, lại cùng một đám thứ dân thô bạo không biết lễ nghĩa trộn lẫn một chỗ, quả thực vô cùng khó giải thích .
Văn Thao không biết phỏng đoán của Điền Tông Bình, một lòng một dạ đi theo Bách Thập Thất, mới bước vào đại môn Bách gia, Dư Tứ tiến lên nghênh đón, thần sắc vội vàng đến báo tin: "Thiếu bang chủ, bang chủ tới rồi! ”
Bách Thập Thất phản xạ có điều kiện cảm thấy bắp chân đau, quay đầu bắt lấy hai tay Triệu Tử Hằng: "Tử Hằng, hảo huynh đệ, cứu ta một mạng! ”
Triệu Tử Hằng sảng khoái nói "Có chuyện gì? ”
Bách Thập Thất kéo Tống Tứ nương tử: "Tứ nương tử phó thác cho ngươi, cha ta nếu hỏi thì nói là thϊếp thất mới nạp. ”
Tống Tứ nương tử đầy bụng ủy khuất: "Gia, nô gia, thật sự không thể lên được mặt bàn hay sao? ”
Bách Thập Thất nhiều lần giải thích với nàng: "Tính tình cha ta không tốt lắm, nếu biết ta không được người nhà đồng ý đã tùy ý nạp thϊếp, đến lúc đó chẳng những muốn đánh ta, chỉ sợ còn có thể xử lý ngươi! Ta đây chính là vì an toàn của ngươi mà suy nghĩ. ”
Văn Thao cười nhạo một tiếng: "Chuyện nhỏ, nhìn ngươi bị dọa thành cái dạng gì rồi. ”
Văn Bảo không cấm nhi tử dính nữ sắc, cho nên việc hắn tùy tiện thu người vào trong phòng cũng không có gì lạ, thân là thiếu bang chủ Diêm Bang, Văn Thao ra ngoài xã giao với người khác, tặng mỹ nhân hay đưa đầu bếp đều có, hắn thì là dạng người tới không cự tuyệt, ở phương diện này Bách Chấn Đình hiển nhiên là không đủ thông suốt.
Bách Thập Thất hận không thể đuổi hắn ra ngoài: "Ngươi là tới quấy rối chứ gì? " Loại chuyện này hắn tuyệt đối làm ra được .
Văn Thao cười ra tiếng, tức giận đi theo phía sau Bách Thập Thất nghẹn một ngày mới tìm được chỗ phát tiết: "Ta cũng đã lâu không gặp Bách bá bá, vừa lúc đi thỉnh an lão nhân gia. ”
Hắn dẫn đầu bước qua cánh cửa đi vào trong, Bách Thập Thất hoảng hốt bắt lấy cổ tay hắn, hạ thấp thanh âm chất vấn: "Văn Thao, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thấy ta xui xẻo thì ngươi vui vẻ à? ”
Ánh mắt Văn Thao đảo qua gương mặt kinh hoảng trước mắt này, nhất thời đắc ý: "Thập Thất, chúng ta cùng nhau đi vào đi? ”
Dư Tứ gọi hai huynh đệ Triệu Vô Cực vào cửa, Bách Thập Thất kéo Văn Thao trốn sang một bên thương nghị: "Nói đi, rốt cuộc phải thế nào thì ngươi mới không nói bậy trước mặt cha ta? ", cảm thất vô cùng tức giận.
Văn Thao đã sớm muốn nhìn bộ dáng yếu thế của nàng, thưởng thức một hồi mới nói: "Thật ra ta là người, không hề muốn làm ngươi khó xử. Thập Thất ngươi nghĩ lại xem, chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm, chẳng lẽ ta đối xử với ngươi không tốt? ”
Bách Thập Thất muối nói thật: Quả thực vô cùng kinh khủng! Nhưng lúc này cũng chỉ có thể trái ý nói: "... Cũng còn được. " Ít nhất hắn không đá người xuống sông, hay là chặt chân tay của mình.
Văn Thao thở dài một hơi: "Kỳ thật ta chuộc Tống Tứ nương tử cho ngươi, không phải đào hố để ngươi nhảy, chỉ là cảm thấy bên cạnh ngươi không có nữ nhân thân thiết, quanh năm ngâm mình trên thuyền, sống tương đối vất vả, chỉ ngẫu nhiên lưu luyến một chút hoa bên ngoài, đó cũng là chuyện thường tình của con người, cho nên mới tìm một nữ nhân hợp tâm ý đến hầu hạ ngươi. ”
Bách Thập Thất: "Vậy thật đúng là nên cảm ơn Văn huynh! ”
Văn Thao biểu tình thành khẩn vô cùng, nói đến mức chính mình cũng sắp tin luôn: "Để Bách thúc đánh gãy chân ngươi, chỉ là hù dọa thôi. Giao tình của hai đệ chúng ta, so với hồ bằng cẩu hữu bên ngoài thì phải sâu đậm hơn chứ? " Ánh mắt còn nhìn lướt qua hai huynh đệ Triệu thị.
Bách Thập Thất cũng rất phối hợp: "Tất nhiên! " Rảnh rỗi thì đào một cái hố, đương nhiên so với loại huynh đệ chỉ biết kết bạn cùng nhau phong hoa tuyết nguyệt như Triệu Tử Hằng mạnh hơn nhiều, lừa chết người mà không đền mạng.