Triệu Vô Cực ở bên cạnh hồ nước cách nàng không xa, có thể nhìn thấy hai gò má nàng phiếm hồng, tròng mắt trong suốt như sao, cũng không biết có phải là do tóc xõa xuống hay không, dĩ nhiên có hai phần mềm mại của nữ tử,lập tức nghĩ đến Giang Nam sơn thủy ôn nhu, ngay cả nam nhi cũng văn nhược tú trí, nghi ngờ mình ngây ngốc lâu ngày ở bắc địa, chỉ mới nhìn thấy một nam nhi có bộ dáng thanh tú, thế mà lại suy nghĩ đến nữ nhân, quá là hoang đường.
Chàng cũng biết không dễ gì mà giảng đạo lý với người say rượu, vừa lau vết nước trên người vừa ôn nhu dỗ dành: "Vậy ngươi nhanh chóng một chút. " Sau khi lai sạch sẽ thì đẩy xe lăn chậm rãi đi ra ngoài.
Bách Thập Thất vội vàng hoảng hốt bò lên, cầm lấy khăn vải sạch sẽ lau người, tay chân mềm nhũn bọc lại thân thể, mặc nhuyễn giáp, khoác đại một bộ quần áo vắt trên móc áo đi ra ngoài. Trên áo bào của nàng dính không ít rượu, không thể mặc lại.
Ai ngờ ngoại bào này chẳng những rộng rãi, còn lớn cực kỳ, dưới chân nàng nhũn ra, vạt áo kéo lê trên mặt đất, vừa bước vào phòng ngủ không cẩn thận giẫm lên vạt áo, nhào về phía trước, hành một cái đại lễ ngũ thể với Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực đã thay quần áo sạch sẽ ngồi trên giường, Thư Trường Phong ở một bên lau xe lăn, thấy bộ dáng Bách Thập Thất thì cười trộm, hảo tâm lại đỡ nàng một phen, còn hỏi ý kiến của nàng: "Bách thiếu bang chủ, nếu không bây giờ ta đưa ngươi đến tân phòng? ”
Đêm động phòng hoa chúc, mỹ nhân như hoa thì không đi thương tiếc, lại chạy tới quấy nhiễu chủ tử nhà mình không được ngủ yên.
Đầu óc Bách Thập Thất choáng váng, không quá thanh tỉnh, toàn bộ chỉ dựa vào ý chí để chống đỡ, nghe được hai chữ "Tân phòng" thì bị dọa sợ, đẩy Thư Trường Phong cất bước say xông thẳng lên giường lớn của Triệu Vô Cực, cười có chút ngốc nghếch: "Đường huynh——" duỗi hai tay cầu ôm.
Triệu Vô Cực kinh ngạc nhìn nàng, vừa tức giận vừa buồn cười: "Nhắc đến tân nương thì không có phản ứng, ngươi lại chạy tới chỗ ta làm bậy cái gì? ”
Bách Thập Thất nhào tới hôn lên gò má chàng một cái, tóc vẫn còn ướt nhỏ giọt, nghiêng ngả trên giường chàng.
Triệu Vô Cực sờ sờ chỗ bị hôn, nửa ngày không phục hồi tinh thần: "Tiểu tử thúi, đây là tật xấu gì? " Đùa giỡn tiểu cô nương xong lại đến đùa giỡn mình?
Triệu Vô Cực cô lãnh nhiều năm, biết Bách Thập Thất chính là một người bướng bỉnh không câu nệ tiểu tiết, nói cũng chưa chắc thay đổi, thiếu niên bản tính vui vẻ, lại là một người say rượu hồ đồ, không nhận sai người đã là tốt rồi, chỉ có thể nhận mệnh đẩy đẩy nàng: "Tóc còn ướt, đứng lên lau khô rồi tới bồi tân nương tử đi. ”
Thư Trường Phong làm bộ không nhìn thấy cảnh Chu vương bị trêu chọc, đi qua kéo nàng: "Bách thiếu bang chủ mau đứng lên. " Kết quả phát hiện nàng gắt gao túm lấy tay áo chủ tử nhà mình ngủ đến là ngọt ngào.
Thư Trường Phong: "..."
Triệu Vô Cực không khỏi đau đầu: "Lấy khăn tay đến ta lau tóc cho hắn, ngươi đi nghỉ ngơi đi. ”
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Vô Cực và Bách Thập Thất, một người trong số đó còn say bất tỉnh nhân sự.
Triệu Vô Cực dùng khăn bọc tóc nàng thấm nước từng chút một, dùng khăn khác lau mặt cho nàng, lúc lau đến cổ, phát hiện dưới khăn dường như có thêm một thứ, lúc mở ra xem, nhất thời ngây dại.
Chỗ yết hầu của Bách Thập Thất bị thủ pháp thô lỗ của mình lột da ra.
Lột... Da?
Triệu Vô Cực hoảng sợ, tập trung nhìn lại, mới phát hiện chỗ yết hầu của nàng hình như được dán thêm một thứ, giờ phút này bị lật lên, duỗi tay lật xuống... Vậy mà lại là yết hầu giả?
Trong giang hồ có rất nhiều lời đồn đãi, các loại thuật dịch dung xuất thần nhập hóa tồn tại trên đời, Triệu Vô Cực vẫn chưa được gặp mặt.
Chàng lại nhấc một nửa yết hầu giả bung keo kia lên, phát hiện phía dưới bằng phẳng, mà màu sắc của yết hầu giả kia và màu da của nàng giống nhau, hẳn là phỏng theo mà làm.
Trong cung có rất nhiều thái giám nhỏ tuổi đã tịnh thân, giọng nói tinh tế mà không có yết hầu, nhưng thanh âm của Bách Thập Thất trong trẻo, lại là thiếu bang chủ tào bang Giang Tô, tuyệt đối không có khả năng tịnh thân.
Triệu Vô Cực nhiều năm đi ngang cửa ải sinh tử, đối với sóng gió vô cùng quen thuộc, giờ khắc này cũng nhịn không được vì suy đoán của mình mà đổ một phen mồ hôi, chẳng lẽ Bách Thập Thất là nữ tử?
Chàng cúi đầu một lần nữa đánh giá người trên giường, thấy bên môi nàng có một vòng lông tơ mịn, mặt ngọc không râu, nhắm mắt lại mới phát hiện lông mi nàng dài đậm, đuôi mắt hẹp dài, giống như bậc thầy thư pháp tùy ý vẽ ra một nét, mang theo vẻ phong lưu, tuỳ tâm sở dục mà cười đùa giận dữ thể hiện tính tình.
Nếu như nói Bách Thập Thất là nữ tử, vậy thế gian này... Há có thể có nữ tử so với nhà nam nhi còn phóng khoáng phong lưu hơn?
Triệu Vô Cực một đêm nửa tỉnh nửa mê, tên nằm bên người thì vô tâm vô phế ngủ ngon lành, mái tóc dài trải đầy gối đầu, đến nửa đêm còn gác cả nửa người lên thân minhg, trong giấc ngủ còn đắc ý cười ra tiếng.
Triệu Vô Cực: "..."
Nếu Bách Thập Thất thật sự là nữ tử, cái này... Cái này còn ra thể thống nhất gì nữa?