Tiểu tử này đầu đầy mùi rượu, tóc còn ướt, không giống như uống say, ngược lại như kiểu tắm rượu.
Bách Thập Thất xoay người dựa vào tay vịn xe lăn ngồi liệt trên mặt đất, nhắm mắt lại như sắp ngủ: "Hôm nay... Đa tạ đường huynh. ”
Triệu Vô Cực mới vừa tắm rửa xong, vốn dĩ cả người vô cùng sảng khoái thanh tân, bị nàng ôm bây giờ toàn mùi rượu, cực kỳ ghét bỏ mùi rượu trên người Bách Thập Thất thúc giục nàng: "Đứng lên ra sau rửa mặt.”
Bách Thập Thất cũng cảm thấy mình rất cần tắm nước nóng cho thanh tỉnh, đứng lên lắc lư đi về phía sau, còn quay đầu cười nói: "Đường huynh. Đừng nhìn trộm! ”
Triệu Vô Cực: "..."
Bách Thập Thất biết hắn là quân tử, làm việc chính trực cố chấp, trong đầu toàn là tư tưởng giáo điều, dù là nam nhân cũng quả quyết không có khả năng nhìn trộm tắm rửa, lúc này mới đỡ tường yên tâm đi vào phòng tắm ở phía sau.
Diêm bang phú quý, gian phòng đãi khách này cũng được xây rất xa hoa, phòng ngủ nối liền với bồn tắm, có nước nóng phun ra từ đầu thú ở bốn góc, không biết là nước nóng đun sôi hay là dẫn tới từ suối nước nóng, cả gian phòng tràn ngập hơi nước lượn lờ, tầm nhìn không rõ.
Bách Thập Thất ngồi bên cạnh ao cởi giày và mũ ra ném sang một bên, cởϊ áσ khoác ra, bên trong là nhuyễn giáp sát người, siết chặt một thân hình không hề đường cong đáng nói, nàng mò mẫm cởi nhuyễn giáp, tháo ra tấm vải dày quấn quanh thân mình, lộ ra một đôi chân dài eo nhỏ, ngoại trừ bộ ngực trước quanh năm chịu áp lực mà không đạt tới tiêu chuẩn đầy đặn bình thường.
Tay chân nàng có chút nhũn ra, ỷ vào tính quen thuộc với nước, chậm rãi bò đến bên cạnh ao lặn xuống, trước tiên gội đầu một chút, một là thanh trừ mùi rượu trên tóc, hai là giúp thanh tỉnh đầu óc, ai ngờ lại tính sai, ngâm nước nóng xong còn có chút choáng váng hơn, bị sặc một ngụm nước mới có thể tỉnh ra vài phần, vội vàng bám mép ao không dám buông tay.
Bách Thập Thất ngày thường biết ăn chơi nhưng luôn để tâm, hôm nay thiếu chút nữa lại ngã tay Văn Thao, bây giừo cũng không dám làm loạn trong nước, chỉ ngồi yên ở mép ao mò được xà phòng, thành thật gội đầu, nghe được một chút hơi động tĩnh phía sai, quay đầu nhìn trong sương mù lượn lờ phát hiện Triệu Vô Cực cởi trần đẩy xe lăn tiến vào, nhất thời bị dọa cho luống cuống tay chân, đầu đầy bọt chìn vào trong nước, thanh âm cũng không đúng: "Đường đường... sao huynh lại vào đây? ”
Triệu Vô Cực ở trong quân mười năm, khi thời tiết nóng bức, một đám nam nhân trần trụi tắm rửa ở miệng giếng hoặc dưới suối, sớm đã thấy quen, từ từ tiến đến bể nước nóng bên cạnh trong làn hơi nước lượn lờ, nơi đó đặt một cái thùng gỗ nhỏ buộc dây thừng, ném xuống múc một thùng nước nóng lên: "Trên người có mùi rượu, xông lên khó chịu. Hơn nữa ngươi say lợi hại như vậy, nhỡ đâu ngủ quên thì sao. ”
"... Đa tạ đường huynh quan tâm. " Bách Thập Thất cẩn thận ngâm mình vào bể nước, một bên nhanh chóng rửa sạch bọt trên đầu, một bên không dấu vết bơi ra xa.
Triệu Vô Cực ngẩng đầu thấy nàng bơi về phía giữa bể, trên mặt ao chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen di động, uống say rượu còn ở trong nước lăn lộn, lời răn dạy rốt cuộc áp chế không được, xông ra: "Đã uống say còn làm loạn? Không mau bơi về đây, nhỡ đâu say rượu ngã trong ao, xem ai vào cứu ngươi! ”
Bách Thập Thất nghe như vậy thì bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, tay chân nhũn ra hai cái, thiếu chút nữa sặc, nói không nên lời đành phải thuận theo: "Ta... ngâm một chút, một lát sau sẽ ra. Đường huynh ngài thỉnh!”
Hắn không có nhìn trộm, quang minh chính đại tiến vào, lý do còn không chê vào đâu được, ít nhất làm cho Bách Thập Thất tìm không được lý do phản bác.
Triệu Vô Cực: "Ngươi mau tắm sạch rồi đi ra, cẩn thận say rượu sặc nước. ”
Hắn không nhắc nhở còn đỡ, vừa nhắc nhở Bách Thập Thất giống như bị kinh hách lớn, thật sự bị sặc một ngụm nước, nhất thời lớn tiếng ho khan.
Cách làn hơi nước, Triệu Vô Cực nhìn không rõ ràng lắm, lại rất lo lắng: "Nếu không thì để Thư Trường Phong vào hầu hạ ngươi tắm rửa? ”
Bách Thập Thất: "..." Đề nghị này thật khủng khϊếp.
Nàng lắp bắp từ chối: "Ta có thể làm một mình, không cần phải làm phiền Thư đại ca. ”
Triệu Vô Cực: "Vậy ngươi nhanh chóng tắm sạch rồi lên, ta chờ ngươi cùng nhau ra ngoài, miễn cho ngươi uống say chết đuối. ”
Bách Thập Thất nữ giả nam trang hai mươi năm, gặp phải nguy cơ lớn nhất trong đời.
Hôm nay nàng bị đám hồ bằng cẩu hữu của Văn Thao chuốc quá nhiều rượu, ngâm nước nóng đầu càng choáng váng, giờ phút này hận không thể mê man đi luôn, đối mặt với sự cố chấp và hảo tâm của Triệu Vô Cực, sắp không kiên trì được nữa, chỉ có thể chậm rãi dịch trở về đến bên cạnh hồ, nhanh chóng đem toàn thân từ trên xuống dưới xoa nắn, cằm đặt ở trên mép ao, mái tóc dài như mưa xõa tung xuống, trông mong nhìn Triệu Vô Cực: "Đường huynh, nếu không huynh đi ra ngoài trước đi? Ta mặc quần áo... rồi ra ngay đây. ”