Văn Thao ngồi trên ngựa, nhìn xuống Bách Thập Thất ở dưới, lộ ra nụ cười không có ý tốt: "Dù sao thì người đã được chuộc ra từ Tống gia, quả quyết không có đạo lý đưa về, huống hồ Tứ nương tử tuổi đã không còn nhỏ, lẽ ra phải tìm được lương duyên, hôm nay hoặc là ngươi cưới, hoặc là ta cưới! ”
Bách Thập Thất: "..."
Văn Thao có vẻ như đã nhìn ra ngoài mạnh trong yếu, cười nhạo: "Bên ngoài đều truyền bá Bách thiếu bang chủ tuổi trẻ phong lưu, thì ra chỉ là dạng hổ giấy. "Hắn chỉ huy đội ngũ đón dâu: "Gia đã tự mình đến nghênh đón, sốc lại tinh thần cho ta, hồi phủ, tiệc rượu trong phủ đã bày sẵn, cũng không thể để tân khách chờ, hôm nay gia còn muốn làm tân lang. ”
"Ngày đại hỉ, ngươi đánh Hỗ Tam, coi như hắn tự mình xui xẻo, ta cũng sẽ không truy cứu ngươi, nếu ngươi đã ở đây, hay là đưa một phần hạ lễ tới đây, ta sẽ không truy cứu việc này nữa." Hắn giục ngựa đi qua, dùng roi ngựa nhấc rèm kiệu lên, thấy tân nương trong kiệu, khăn hỉ đã rơi xuống, trong miệng nhét lụa đỏ, bị một sợi lụa đỏ trói chặt, khuôn mặt dàn dụa nước mắt, hiển nhiên là không muốn hôn sự này, bị trói nhét vào kiệu mừng.
Bách Thập Thất chỉ lo đánh người, căn bản cũng không rảnh tay ra để nhìn vào trong kiệu, quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, tức đến suýt ngất: "Văn Thao ngươi là một tên khốn kiếp! Chuyện cưỡng đoạt dân nữ mà cũng làm được! ”
Văn Thao dùng roi ngựa xẹt qua gò má Tống Tứ nương tử, không hề có nửa điểm thương hương tiếc ngọc: "Đây là vừa muốn gả cho tiểu gia, trong lòng còn nghĩ đến dã nam nhân khác? ”
Xe ngựa của Tào bang dừng lại ở một bên, từ lúc đánh người cướp dâu đến bây giờ, Triệu Vô Cực đều ngồi yên trong xe ngựa, Triệu Tử Hằng nhiều lần đều muốn xuống xe góp vui, bị ánh mắt nghiêm khắc của đường huynh ngăn lại, chỉ có thể không cam lòng vén rèm lên xem động tĩnh, thấy Bách Thập Thất đánh người thì hận không thể vẫy cờ hò hét cổ vũ, giờ phút này nhìn thấy tân lang lại là một tên khốn kiếp như vậy, rốt cuộc bất chấp, vén rèm xe lên hô to: "Thập Thất, một thϊếp mà thôi, nạp thì nạp, ngươi nghênh đón về nhà còn có thể tốt đẹp, nếu để cho tiểu tử này mang về, khéo chỉ qua ba năm, năm năm nữa liền hương tiêu ngọc vẫn! ”
Bách Thập Thất giống như nuốt phải một ngụm hoàng liên, khổ không nói lên lời.
Văn Thao cũng không phải vì đánh nhau mà đến, hắn thu roi, tựa tiếu phi tiếu: "Thập Thất, ca ca chỉ chờ một câu của ngươi thôi! Hôn nay nha đầu này dù sao cũng phải lập gia đình, không phải ngươi cưới chính là ta cưới. Nha đầu thϊếp thất hầu hạ trong hậu viện của ta cũng không ít, đây vẫn là đồ mới mẻ. Nhưng ta nghe nói... ngươi rất thích nha đầu này, nếu thật sự để ta nạp vào cửa, ngươi cũng đừng hối hận! ”
Bách Thập Thất bừng tỉnh hiểu ta "Thì ra ngươi bẫy ta? ”
Văn Thao cất tiếng cười to, lông mày anh khí nhướng lên, trong ánh mắt tràn đầy khoái hoạt nói không nên lời: "Có thể nhìn thấy ngươi khó xử, thêm chút cản trở cho ngươi, tiểu gia ta tiêu nhiều bạc hơn nữa cũng đáng giá! "Hắn l lập tức cúi đầu nhìn xuống gương mặt tuấn tú của Bách Thập Thất: "Đây cũng không phải là âm mưu quỷ kế gì, chỉ là một nữ nhân mà thôi. Nếu ngươi muốn, ca ca ta không nói hai lời dâng lên, vừa lúc trong nhà đã bày tiệc rượu đầy đủ, để Tứ nương tử uống một chén trà rồi thu vào phòng, chuyện còn lại ca ca ta sẽ thay ngươi xử lý! Nếu ngươi không muốn…" sắc mặt hắn chuyển lạnh: "Vậy thì xin lỗi, Tứ nương tử hôm nay ta nạp chắc rồi! ”
Triệu Tử Hằng ở trong xe ngựa cũng sốt ruột thay nàng: "Thập Thất, ngươi nạp không phải là xong rồi sao, nếu để cho tên hỗn trướng này cưới về nhà, thật đúng là sẽ bị giày vò không ra gì đấy. ”
Triệu Vô Cực ho khan một tiếng, cũng không ngăn được tên tiểu tử này hồ ngôn loạn ngữ.
Khâu Vân Bình rụt trong xe ngựa không lên tiếng, Thư Trường Phong lặng lẽ hỏi hắn: "Một người nữ nhân mà thôi, vì sao Bách thiếu bang chủ lại băn khoăn nhiều thế? ”
Mặt hắn hiện ra vẻ buồn bã: "Thiếu bang chủ đây là rơi vào hố mà Văn Thao đào sẵn rồi, bang chủ nếu biết hắn nạp thϊếp, thật sự sẽ đánh gãy chân hắn đấy. Hắn ở bên ngoài chơi bời phá phách thì không sao, nhưng đem nữ nhân bên ngoài về nhà thì không được. ”
Thư Trường Phong: "..."
Bách bang chủ quản nghiêm khắc như vậy, mà Bách Thập Thất còn ngoan cố bướng bỉnh đến mức này, nếu buông lỏng, thật không dám tưởng tượng chiến tích của nàng sẽ vĩ đại đến mức nào.
Trong hỉ kiệu, Tống Tứ nương tử hướng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn thẳng Bách Thập Thất, như đang im lặng cầu cứu, Bách Thập Thất cắn răng hạ quyết tâm: "Vậy thì ta nhận phần tình lần này của đại ca, huynh đệ ta vui lòng nạp! ”
Thần sắc trong mắt Văn Thao tối lại khó mà nhìn ra, rất nhanh mây đen đã tan hết, nhảy xuống ngựa vỗ mạnh trên vai nàng hai cái: "Lên ngựa về nhà, chúng ta cùng uống rượu mừng!”
Hỗ Hiến ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, không rõ tại sao thiếu bang chủ chuyển biến nhanh như vậy, bị Văn Thao đạp một cước: "Ngu xuẩn, còn không mau dẫn đường! ”
Dư Tứ khổ không thể tả, còn phải khuyên: "Thiếu bang chủ, việc này còn phải suy nghĩ kỹ? ”
Văn Thao thô bạo đẩy hắn ra, khom lưng trêu chọc: "Để tiểu nhân hầu hạ tân lang lên ngựa. " Thật sự là chưa bao giờ thấy hắn khiêm tốn như vậy.