Quản bá cũng biết thái độ của đám người này đối với thiếu bang chủ, không dung túng nàng làm loạn thì thôi, chẳng lẽ còn có thể chỉ trích nàng không phải?
Hắn thở dài một hơi: "Dù sao thiếu bang chủ tận lực nên nhanh chóng trở về Tô Châu, đừng để bang chủ nổi giận. ”
Bách Thập Thất phí sức chín trâu hai hổ mới thúc giục Quản bá lên thuyền, Khâu Vân Bình bám vào mũi thuyền khóc lóc cầu xin: "Thiếu bang chủ cũng mang theo ta đi. ”
" Nếu ngươi chịu lưu lại để thay ta chạy việc vặt, vậy thì lưu lại đi."
Khâu Vân Bình mừng rỡ quá đỗi, để lại sổ sách rồi nhảy xuống thuyền, Quản bá tức giận hận đấm ngực dậm chân: "Thiếu bang chủ ngươi ngay cả tiên sinh trướng phòng cũng mang đi, bảo ta làm sao bàn giao sổ sách với bang chủ? ”
"Sổ sách đều ở trong khoang của ta, Quản bá chỉ cần giao lên là được rồi. Ta thay ngài coi chứng thiếu bang chủ, có vấn đề chờ ta trở về rồi nói sau. ”
Đám người Triệu Tử Hằng và Thư Trường Phong thấy Khâu Vân Bình thà rằng làm gã sai vặt của Bách Thập Thất cũngg muốn đi theo nàng ra ngoài chơi, hình tượng của Vân Bình tiên sinh chưa từng gặp mặt đã hoàn toàn phá huỷ, nói là vỡ mộng không sai biệt lắm.
Văn nhân trọng khí tiết, Vân Bình tiên sinh đã viết ra bao nhiêu anh hùng hào kiệt truyền kỳ, bọn họ vốn còn tưởng rằng tất nhiên có thể nhìn thấy một đời quỷ tài khí khái lẫm liệt, nào biết được lại là một tiểu nhân con buôn yêu tiền, quả thật vô cùng không nói nên lời.
Đội thuyền của Tào Bang nếu đã tránh được sự kiểm tra của Điền Tông Bình, liền chậm rãi rời bờ, hướng Tô Châu mà đi.
Bách Thập Thất lên xe ngựa, đối diện với ánh mắt của Triệu Vô Cực, còn cho rằng hắn lo lắng chuyện tìm kiếm Hoàng Hữu Bích không thuận lợi, bèn trấn an: "Đường huynh không cần gấp gáp, Hoàng lão đầu tuy rằng chạy khắp nơi, nhưng cũng không phải là tìm không thấy. ”
Từ khi Triệu Tử Hằng và nàng quen biết tới nay, lần đầu tiên cảm thấy hảo huynh đệ đáng tin cậy, hai mắt toả sáng toát ra ánh sao lấp lánh: "Thập Thất, nếu thật sự có thể tìm được Hoàng lão tiên sinh, chữa khỏi chân cho đường huynh, huynh đệ ta sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này! ”
Thập Thất sờ sờ đầu chó của hắn: "Ngươi sao lại khách khí với ta như vậy, quá là ngượng ngùng, huynh đệ chúng ta vẫn là không nên làm ra vẻ hàn huyên giả dối này. " Rồi đề cử với hắn như hiến vật quý: "Tử Hằng ngươi nhất định phải nghe Tống tứ nương tử giảng sử sách, thật sự là một tiểu nương tử xinh đẹp mồm miệng lợi hại. Mỗi lần ta đi ngang qua Hoài An, ta đều mời nàng đến nhà kể chuyện. ”
Trong lòng Triệu Tử Hằng ngứa ngáy, muốn đến gần thảo luận với Bách Thập Thất về Tống Tứ nương tử mỹ mạo một phen, vừa chạm đến ánh mắt Triệu Vô Cực, nhất thời lại rụt trở về, âm thầm tự hỏi làm thế nào mới thoát khỏi ánh mắt của đường huynh để đi theo Bách Thập Thất ra ngoài chơi.
Bách Thập Thất vén rèm xe phía trước lên, hỏi Dư Tứ ngồi ở đầu xe: "Tứ thúc, Tống tứ nương tử đã đến chưa? ”
Dư Tứ hôm nay chỉ sợ nàng nhắc tới chuyện này, nguyên nhân là do trong đám nữ sĩ ở Hoài An, thiếu bang chủ thích vị Tống tứ nương tử này nhất, mỗi lần đi ngang qua đều phải cùng nấn ná hai ngày, huynh đệ trong bang còn từng hoài nghi Tống Tứ nương tử tương lai sẽ trở thành tiểu di nãi nãi trong phủ của thiếu bang chủ, Dư Tứ còn động qua ý niệm tự mình chuộc người đưa đến Tô Châu, lại sợ nghịch ý bang chủ, mới bỏ qua.
Hắn ấp úng: "... Trên người Tứ nương tử khó chịu, sợ thiếu bang chủ mất hứng, hôm nay mời Lục nương tử tới. ”
"Tứ nương tử thân thể khó chịu?" Nàng tức giận: "Sao không nói sớm?" Đừng về phủ, trước tiên đến nhà Tống tứ nương tử đã. ”
Tống Tứ nương tử năm tuổi bị cha mẹ ruột vứt bỏ, sau đó được vợ chồng Tống Văn Giác nhặt về, lúc rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của nàng, thế nhưng lại phát hiện ra nhan sắc mi thanh mục tú, hai vợ chồng thương nghị giấu nàng nơi thâm phòng, tiết chế ăn uống, thỉnh sư phụ tới dạy ca múa, đọc sách biết chữ, huấn luyện nghiêm khắc, mười hai mười ba tuổi thì chính thức xuất đầu lộ diện, cộng thêm nàng cũng là người thông minh, thanh danh nổi lên rất nhanh, là nữ sĩ nổi danh nhất Hoài An phủ.
Dư Tứ âm thầm kêu khổ, còn phải khuyên nhủ: "Thiếu bang chủ, ngươi hôm nay còn phải dẫn khách quý trở về. "Nào có đạo lý mang khách đi thăm bạn cũ.
Bách Thập Thất xin lỗi Triệu Vô Cực: "Đường huynh thứ lỗi, Tống tứ nương tử và ta là cố giao, tiệc rượu của Tống gia cũng là hạng nhất, hay là hôm nay chúng ta đi Tống gia uống rượu? ”
Sau khi Tống Tứ nương tử nổi danh, gia đình Tống Văn Giác cũng sống một cuộc sống xa xỉ, ôm cây rụng tiền này không buông tay, trong nhà còn mời đầu bếp nổi danh tới để chiêu đãi khách quý.
Triệu Vô Cực vốn muốn trách cứ Bách Thập Thất làm loạn, nhưng thấy đôi mắt nàng khẩn thiết, không khỏi khoan dung, thầm nghĩ nàng có lẽ thích nghe chuyện xưa, gật đầu: "Tùy". ”
Triệu Tử Hằng chỉ thiếu nước hoan hô ngay trong xe ngựa.
Dư Tứ trong miệng kêu khổ, đành lòng phải kiên trì lệnh cho xa phu thay đổi đường, thầm nghĩ: Đi qua lần này, cũng là hết hy vọng đi?
Trong thành Hoài An có cả ngàn nghệ nhân nổi tiếng, cũng không hề kém Tống tứ nương tử, Tống nương tử đi thfi còn có Lục nương tử, Thẩm nương tử... Cũng không tính là cái gì.
Xa phu rất nhanh đánh ngựa đi về phía Tống gia, cách Tống gia nửa con đường, đã nghe được khúc nhạc đón dâu vọng đến, cả con đường đều bị chặn lại.
Bách Thập Thất vén rèm xe lên xem, thấy trên mặt người đàn ông dẫn đầu có một vết sẹo, phía sau là một đoàn đội đón dâu, một chiếc kiệu nhỏ, đúng là từ hướng Tống gia đi tới.
Trong lòng nàng vô cớ dâng lên một cảm giác không lành, thanh âm căng thẳng: " Du Tứ thúc, Hỗ Hiến sao lại tới đây? Nhìn hắn ăn mặc cũng không giống như tân lang. ”
Dư Tứ kiên trì nói: "Hỗ tam lag thay thiếu bang chủ nhà bọn họ đến đón dâu, thiếu bang chủ nhà bọn họ nạp Tống Tứ nương tử làm Ngũ di nãi nãi. ”
“Vương bát đản!” Bách Thập Thất giận dữ: "Văn Thao tên khốn kiếp này, dám cùng lão tử cướp nữ nhân! Dừng xe lại! ”
Dư Tứ đi chuyến này thì đã biết sẽ xảy ra chuyện, quay đầu lại định khuyên Bách Thập Thất, nào biết xe chưa dừng hẳn, nàng đã nhảy xuống, ngăn cản đội ngũ đón dâu ngay trên đường.