Có tào công thả một cái sạp xuống, đem tất cả cá nhỏ trên thuyền Liễu Nha Nhi đều mang lên, mọi người chen chúc đến tranh đoạt, còn cố ý lưu lại cho đám người Bách Thập Thất một phần.
Bách Thập Thất nhấc mấy con cá nhỏ lộn xộn cho vào miệng, nhận lấy đĩa sứ do tào công đưa tới, múc đầy một đĩa bưng đến trước mặt Triệu Vô Cực: "Đường huynh nếm thử xem, nha đầu này miệng thì không tha cho người khác, nhưng cá của nàng thì hương vị tuyệt đối được, ngay cả xương cũng giòn, thơm vô cùng. ”
Triệu Vô Cực nhíu mày, không đồng ý nhìn nàng: "Vì sao phải đùa giỡn tiểu nương tử người ta? "Tướng sĩ dưới tay chàng nếu dám đùa giỡn nữ tử dân gian, nhất định sẽ bị quân côn hầu hạ, mông sẽ bị đánh thành bông hoa tám cánh.
Đám người Thư Trường Phong nín thở ngưng thần, ngay cả đám tào công đang hào hứng cướp cá nhỏ cũng ngừng lại, ngây ngốc nhìn Triệu Vô Cực ở trước mắt.
Đôi mắt Bách Thập Thất sáng như sao, ý cười lưu chuyển: ". Bởi vì nàng ấy xinh đẹp. ”
Triệu Vô Cực sắc mặt đen thui: "Xinh đẹp thì ngươi sẽ đùa giỡn? ”
Bách Thập Thất bị hỏi lại, vắt óc nhớ lại duyên kết thù với Liễu Nha Nhi, thật lâu sau mới đào ra được từ trong đầu một đoạn hồi ức: "Khi còn bé nàng ấy rất hung dữ, lúc ba bốn tuổi còn cắn ta một cái. "Nói rồi kéo tay áo lên cho Triệu Vô Cực thấy một dấu răng nông trên cổ tay của mình: "Ồ, năm đó thiếu chút nữa đã cắn mất một miếng thịt của ta." ”
Năm đó nàng khoảng tám chín tuổi, cũng muốn làm một tiểu ca ca thiện lương, vừa mới khen tỷ tỷ Liễu Diệp Nhi của Liễu Nha Nhi một câu xinh đẹp, đã bị nha đầu này nhào tới hung hăng cắn cổ tay không buông, nếu không phải Bách Chấn Đình và Liễu Thành nghe tin mà đến, Bách Thập Thất có bị cắn mất một miếng thịt thì cũng không có gì lạ.
Theo lời nói hiện đại thì Liêu Nha Nhi từ nhỏ đã là một bé sữa vô cùng hung dữ.
Triệu Vô Cực không nghĩ tới hai người này biết nhau từ nhỏ, nhưng một chuyện đã xảy ra lâu như vậy còn làm khó Bách Thập Thất nhớ tới bây giờ, mặt không chút thay đổi giáo huấn nàng: "Ngươi đường đường là nam nhi bảy thước, dao tâm nhãn lại nhỏ như vậy? Ngay cả một tiểu cô nương cũng không thể nhường nhịn? Chuyện này đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn nhớ! ”
Bách Thập Thất không để ý, cười hì hì nói: "Nếu không phải nàng ấy con mẹ nó quá đanh đá chống đỡ không nổi, cưới về nhà sẽ khiến nội trạch bất an, ta khẳng định sẽ cưới nàng về nhà để từ từ đùa giỡn. ”
Triệu Vô Cực: "... đồ lưu manh! ”
Bách Thập Thất: "Đa tạ đường huynh khen ngợi! Cha ta cũng thường xuyên nói như vậy. ”
Nàng đưa cá "Nếm thử?" Có vẻ như tam quan của vị đại gia này lúc nào cũng trung liệt ngay thẳng nhue vậy, vả lại nếu thấy người khác lệch lạc, cũng nhịn không được muốn kéo người ta về chính đạo, cũng không biết tật xấu từ đâu ra, nhưng nêud nói không lại hắn thì vẫn có thể dùng mỹ thực để bịt miệng hắn.
Triệu Vô Cực cầm con cá nhỏ trên đĩa cho vào miệng, quả nhiên như lời Bách Thập Thất nói, hương vị ngọt ngào, càng nhai càng thơm, vốn dĩ còn muốn hung hăng sửa chữa cái tật xấu của nàng cũng phai nhạt đi, thay thế là một tiếng thở dài: "Ngươi thì không thể sửa lại được à? Đùa giỡn tiểu cô nương dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì. ”
Hắn xem như đã nhìn ra, Bách Thập Thất đùa giỡn tiểu cô nương thuần túy chỉ là chơi đùa, trong ánh mắt một chút du͙© vọиɠ cũng không có, nhưng tính cách nghịch ngợm như vậy cũng làm cho người ta đau đầu.
Bách Thập Thất từ nhỏ đã trưởng thành như vậy, lớn lên cũng không muốn làm người ngay thẳng gì, nàng liên tục ăn mấy miếng cá nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: Cha ta cũng không quản ta như vậy, đại ca ngài cũng thật nhàn rỗi!
Nhưng bề ngoài vẫn là một bộ dạng rất biết điều, liên tục gật đầu: "Đường huynh nói phải. ”
Thuyền cập bờ, tào quan mang theo binh lính lên thuyền kiểm tra, cầm đầu là một hán tử khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt vuông rộng, có vẻ như cực kỳ quen thuộc với Bách Thập Thất, hai bên thân thiết: "Thập Thất Lang đã trở lại? ”
Bách Thập Thất chào hỏi hắn: "Điền đại nhân vất vả rồi, ta thấy ngươi mí mắt thâm quầng, gần đây công việc bận rộn hay sao? Chỗ ta còn có một lọ dầu giúp tỉnh táo, để ta bảo Tần Lục Nhi đưa qua cho ngài? ”
Điền Tông Bình cũng không khách khí với nàng: "Vậy thì cám ơn Thập Thất Lang. " Ánh mắt quét qua đám người trên thuyền, trấn an nói: "Kiểm tra theo lệ, không mang theo cái gì chứ? ”
Bách Thập Thất tươi cười trấn định: "Thường xuyên chạy trên sông này, ta sao có thể không hiểu quy củ chứ? " Muốn mời Điền Tông Bình sang bên cạnh để nhét bạc, không nghĩ tới Triệu Vô Cực lại nháy mắt với Thư Trường Phong.
Thư Trường Phong đi tới, đứng trước mặt Điền Tông Bình, cứng rắn nói: "Điền đại nhân đúng không? ”
Điền Tông Bình kiểm tra thuyền đã nhiều năm, biết quan sát sắc mặt nhất, vừa thấy tư thế này của Thư Trường Phong thì đã ngửi được mùi quý khí từ nơi cao môn đại hộ, thần sắc nhất thời cung kính: "Huynh đài xưng hô như thế nào? ”
"Tại hạ họ Thư." Thư Trường Phong thủ thế: "Điền đại nhân mời đi bên này. " Hắn một mình mời Điền Tông Bình đi sang một bên, từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài.
Điền Tông Bình tiếp nhận nhìn kỹ, nhất thời sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống: "Chu Chu..."
Thư Trường Phong nháy mắt: "Chủ tử nhà ta không muốn kinh động người khác, Điền đại nhân có thuận tiện không?”
Điền Tông Bình làm sao còn dám nhiều lời, vội vàng triệu tập thủ hạ: "Nhanh chóng xuống thuyền, thuyền này miễn kiểm tra. " Có Chu vương điện hạ ở đây, hắn nào dám xuống khoang thuyền kiểm tra? Coi như là một thuyền đầy hàng hóa, hôm nay dầu mỡ này cũng không được dính tay.
Chỉ trong chốc lát, Điền Tông Bình đã mang theo người dưới tay lui đi sạch sẽ, bạc Bách Thập Thất chuẩn bị cũng không có nửa điểm tác dụng.