Triệu Vô Cực huấn luyện đệ đệ như huấn binh lính, không hề lưu tình, Bách Thập Thất là tổng phụ trách, tào công thì cứ hai người dạy một người, người phụ trách Triệu Tử Hằng tâm địa sắt đá, hoàn toàn dập tắt tâm tư muốn lười biếng của hắn, định ra chế độ huấn luyện và nghỉ ngơi, khi thuyền đến Hoài An, Triệu Tử Hằng cuối cùng bùn loãng cũng có thể trát tường, thành công học được kiểu bơi chó, tuy rằng tư thế hơi xấu, nhưng cũng có thể vui vẻ bơi lội dưới sự bảo vệ của đám tào công.
Đám người Thư Trường Phong đã học được kỹ xảo giương buồm vượt sóng, ở trong nước cũng là những người mạnh mẽ cường tráng, thể hiện một cách toàn diện thể lực tốt đã được bọn họ duy trì trên chiến trường nhiều năm.
Hoài An là đầu mối vận tải đường thủy nam bắc, lại là cầu nối giao thông đông tây, tổng đốc thuỷ vận quản lý bảy tỉnh và hai tỉnh trực thuộc, là đại quan do triều đình trực tiếp bổ nhiệm hoặc là hoàng thân quốc thích. Tổng đốc đương nhiệm là Tuân Bách, quyền hành cực lớn, chẳng những quản lý thủy vận, còn kiêm luôn tuần phủ, là một cơ cấu khổng lồ, quản lý kho bãi, xưởng đóng tàu, binh lính, văn quan võ tướng và quan viên các bộ lên đến hai vạn người.
Sau khi thuyền thuyền đến Hoài An, cần phải tiếp nhận kiểm tra của nha, môn hàng ngàn thủy thủ trên thuyền lương, du khách từ Nam ra Bắc hay thương nhân giao dịch hàng hóa đều sẽ dừng lại ở đây, hơn nữa ở Hoài An còn có doanh trại quân đội, kho vũ khí, kho lương thực v.v... Ở ngoại thành tửu lâu san sát nối tiếp nhau, trải dài mười dặm hai bên bờ kênh đào, cảnh tượng phồn thịnh không thua gì Dương Châu.
Triệu Vô cực mặc dù sinh ra ở kinh thành, đã quen với khí thế hào hùng của nội viện hoàng cung, kim bích huy hoàng, nhưng lại lớn lên ở biên cảnh, mười sáu tuổi xuất chinh, quen thấy hoàng hôn tĩnh mịch, đại mạc cô độc yên lặng, chưa bao giờ đặt chân tới Giang Nam, lần đầu tiên nhìn thấy thịnh cảnh ở Hoài An, mặc dù trên mặt không biểu thị cảm xúc, nhưng nội tâm cũng chấn động không thôi, Giang Nam phú quý đông đúc quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hộ vệ bên cạnh chàng từ Thư Trường Phong đến đám người Dụ Kim Thịnh đều là lần đầu tiên xuôi nam, có mấy đôi mắt cũng không đủ nhìn.
Thời tiết Giang Nam còn nóng, hai bên bờ sông Hoài ngoại trừ tào thuyền thương thuyền đến từ khắp nơi, còn có các tiểu nương tử xinh đẹp chèo thuyền nhỏ bán đồ ăn, Bách Thập Thất ngồi ở đầu thuyền đùa giỡn một thuyền nương bán cá, hỏi người ta "Hương có thơm hay không? Vị có ngọt không? Có cho nếm thử không? " Các loại lời nói nhảm nhí, đám tào công trên thuyền cười ha ha, khuôn mặt tiểu nương tử đỏ như nắng chiều mùa hạ, vừa xấu hổ vừa tức giận, ném mái chèo chống lưng ngẩng đầu mắng: "Bách Thập Thất, ngươi có mua hay không? ”
Đôi mắt to của Bách Thập Thất xoay tròn, còn mở miệng chiếm tiện nghi: "Ngươi nếu cho ta cắn một ngụm, tiểu gia ta mua hết toàn bộ! ”
Tiểu Thuyền Nương cũng là người đanh đá, mắng: "Ngươi xuống thử xem? Xem ta có đánh gãy chân ngươi không! Có bản lĩnh thì ngươi xuống đây? ”
Trêu chọc tiểu nương tử là sở trường của Triệu Tử Hằng, huống hồ vị thuyền nương này tuổi chừng chỉ mười lăm mười sáu, mặc một chiếc váy màu xanh biếc, áo trắng thêu hoa nhỏ màu vàng, khuôn mặt mềm mại như thể bóp ra nước, làm cho lòng hắn ngứa ngáy, giật giật Bách Thập Thất: "Nếu không thì hai chúng ta cùng nhau đi xuống? ”
Triệu Vô Cực nặng nề ho khan một tiếng, Triệu Tử Hằng giống như gà con bị bóp cổ, im re không dám hé răng, tay lặng lẽ đẩy hai cái trên lưng Bách Thập Thất, ý bảo nàng đi xuống hôn thuyền nương kia hai cái giải khát.
Bách Thập Thất nắm lấy một sợi dây thừng trên thuyền trượt xuống, treo ngược trên đỉnh đầu thuyền nương, kéo một lọn tóc nhỏ sau đầu nàng, thuận tay sờ một cái lên mặt tiểu cô nương người ta, ném một thỏi bạc vào tay nàng, nhóm tào công ở trên phối hợp ăn ý, hiển nhiên đã quen với cảnh thiếu bang chủ nhà họ làm loại chuyện này, nhanh chóng kéo dây thừng, trước khi mái chèo trong tay tiểu thuyền nương đập tới, kéo Bách Thập Thất lên.
Đám tào công vây xem ầm ầm cười to, còn có người hướng về thuyền nương phía dưới hô: "Này, Liễu tiểu nương tử, thiếu bang chủ nhà chúng ta lần nào đi qua đây cũng đều giúp đỡ việc làm ăn của ngươi, không bằng ngươi theo thiếu bang chủ nhà chúng ta trở về làm di nương, ăn sung mặc sướиɠ, còn tốt hơn nhiều việc bán cá trên sông Hoài.”
Liễu Nha Nhi sắp bị tên tiểu hỗn đản Bách Thập Thất này làm cho tức giận phát khóc, tuy rằng là khách hàng lớn, lần nào cũng mua hết, nhưng lần nào cũng giở chiêu trò như vậy, tức giận đến sôi máu, chửi ầm lên: " Bảo thiếu bang chủ nhà các ngươi soi mặt xuống sông Hoài nhiều một chút, có mang kiệu tám người khiêng đến cưới, cô nãi nãi đây cũng chướng mắt! ”
Bách Thập Thất giả vờ cúi đầu lấy nước làm gương, với độ cao của thuyền, rõ ràng không thể thấy rõ phản chiếu, lại còn muốn làm ra bộ dáng thối tha, nói: "Tiểu gia ta anh tuấn vô song, ngươi ngay cả tiểu gia ta cũng chướng mắt, không biết muốn gả cho thần tiên ca ca nào? ”
Liễu Nha Nhi vừa giả vờ làm cá vừa mắng: "Dù sao cũng không phải là ngươi!”