Triệu Vô Cực tinh thông binh pháp, còn càng nổi danh là người thuộc phái thực hành, nhưng lại tuyệt đối không thể tưởng tượng được có một ngày muốn đem binh pháp vận dụng lên người một tiểu tử thúi.
Trong binh pháp "Mao Lư kinh lược" có dạy: Việc tiến binh không thể tuỳ tiện mà cần phải đoán trước được những nguy hiểm có thể xảy ra, cần phải có tích trữ lương thực và trang bị, lòng quân vững vàng, thành trì kiên cố, chỉ biết cố thử là ngu ngốc, chỉ biết chờ bị tấn công là lười biếng, quân pháp nghiêm minh, hợp lý hợp tình. hoặc là giương đông kích tây hoặc tạm dừng chạy trước, hoặc giả vờ rút lui sau đó đột nhiên tấn công, hoặc ẩn mình mai phục, hoặc tưởng giả mà thật, hoặc tấn công bất ngờ mà dùng lực để phá huỷ phòng thủ kiên cố của địch. Hoặc diễu võ giương oai, sử dụng âm thanh để đánh vào lòng địch. Hoặc tích trữ đủ lương thực, ba quân đủ thức ăn không lo đói, hoặc biết lợi dụng địa thế có lợi cho quân mình.
Ở trong tình huống không biết gì về Bách Thập Thất, chàng lại tùy tiện ra yêu cầu đối với tiểu tử này, vấp phải trắc trở không nói, còn tạo cơ hội cho nàng đắc ý ngông cuồng, sau cuộc thi leo cột buồm, còn kiêu ngạo vỗ vai Dụ Kim Thịnh thị uy: "Huynh đệ, ngươi còn phải luyện thêm vài năm nữa. ”
Thất bại đến rối tinh rối mù, kim bài của Dụ Kim Thịnh liên tục bị đập dưới chân.
Triệu Vô Cực vốn còn đắm chìm trong khốn cảnh của bản thân, sau khi trở về kinh thành, nửa bước cũng không muốn bước ra khỏi cửa phòng, không nghĩ tới từ khi gặp Bách Thập Thất, bao nhiêu điều cấm kỵ đều bị phá vỡ, bỗng nhiên dâng lên ý chí chiến đấu, nóng lòng muốn thu phục tiểu tử bất tuân này, thế là vứt luôn bệnh tật của bản thân ra sau đầu.
Bách Thập Thất trời sinh gan to da dày, không để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Vộ Cực mà dám tự tiện chủ trương, còn... có vẻ như mang theo một thân bản lĩnh kỳ quái, tuy rằng trước mắt chỉ lộ ra một chút manh mối, mặc dù mới chỉ là một hai phần, đã đủ làm chàng giật mình không thôi.
Sau khi cuộc thi leo cột buồm chấm dứt, đám tào công không ngừng ồn ào, yêu cầu thiếu bang chủ tỷ thí với Tần Lục Nhi, giọng điệu còn đặc biệt thiếu đánh: "Thiếu bang chủ, ngươi bên trổ tài một lần, coi như cho Tần Lục Nhi có thêm kiến thức, bằng không tiểu tử này còn coi mình là thiên hạ đệ nhất! " Hiển nhiên là một đám fan tử trung, bái phục kỹ năng của nàng không thôi.
Bách Thập Thất và hảo huynh đệ Triệu Tử Hằng vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt, thuận tiện còn kéo quyển sổ của Khâu Vân Bình qua tính toán tiền thưởng mình phải chi ra, tựa vào ghế bành lười biếng nói: "Không làm không làm, có thắng cũng không có ai phát tiền thưởng cho ta! ”
Tất cả mọi người đồng loạt ầm ĩ: "Chúng ta phát! Một người mười văn, ai thắng người đó lấy! ”
Khâu Vân Bình hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, từ dưới gầm bàn lấy ra một cái khay tre đan, giống như mấy người giang hồ mãi nghệ dưới chân cầu ở kinh thành, lướt qua từng người một thu tiền, mới một lúc đã thu được nửa khay tiền đồng.
Hắn đến trước mặt Triệu Vô Cực dừng lại một chút, hình như có chút không chắn chắn với thái độ của vị này, đang Cực bị lướt qua, không nghĩ tới Triệu Vô Tội cởi khối ngọc bội treo bên hông ra ném vào trong khay.
Triệu Tử Hằng: "Đường huynh, huynh…? "Khối ngọc bội kia chính là vật ngự ban, đã mang ở bên người nhiều năm, nhưng đám hán tử thô lỗ trên thuyền làm sao biết được đây là vật ngự ban? Chỉ thấy đây là một món tiền thưởng quý giá, càng ồn ào lợi hại hơn, ngay cả Tần Lục Nhi cũng kích động, khuôn mặt gầy gò đỏ lên, hé răng thỉnh cầu: "Thiếu bang chủ, ngài tỷ thí với ta một lần đi? ”
Triệu Vô Cực khó có khi lộ ra một hai phần ý cười: "Không sao. ”
Chàng đã lấy ra tiền thưởng, Khâu Vân Bình cầm khay đến trước mặt Triệu Tử Hằng, hắn càng không có lý do từ chối, tốt xấu gì cũng nên nể mặt huynh đệ của mình.
Triệu Tử Hằng cởi chiếc nhẫn dương chi bạch ngọc trên tay bỏ vào khay, còn nhiều lần yêu cầu: "Thập Thất, cái nhẫn này chính là lễ mừng sinh nhật cha ta tặng, ngươi nhất định phải thắng lại cho ta. ”
Bách Thập Thất nghiến răng: Ngươi thật đúng là huynh đệ tốt của ta! "Mù quáng chạy theo làm cái gì.
Triệu Tử Hằng chân thành nói: "Chứ còn gì! Ta tuy rằng sẽ không vì giúp đỡ huynh đệ mà hy sinh mạng sống, nhưng một chút vật ngoài thân thì vẫn bỏ được. "Ánh mắt lại di động theo chiếc khay trong tay Khâu Vân Bình, trơ mắt nhìn Thư Trường Phong và các hộ vệ đều móc bạc vụn ném vào, mới thu hồi ánh mắt.
Khâu Vân Bình đi một vòng thu được không ít, mang toàn bộ tiền thưởng bưng đến trước mặt Bách Thập Thất, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Thiếu bang chủ, làm phiền ngài.”
Bách Thập Thất vuốt trán, giơ tay ngăn cản đám tào công ồn ào: "Dừng, dừng! Nếu hôm nay ta thắng, mời mọi người ăn thịt! ”
Khuôn mặt kích động của đám tào công đều đỏ lên, nhao nhao cổ vũ cho nàng: "Thiếu bang chủ, ngươi nhất định sẽ thắng! ”
"Thiếu bang chủ, nếu thắng có thể uống rượu không? Có thịt mà không có rượu cũng có chút nhạt nhẽo! ”
"Cút đi, nghĩ thật đẹp!” Nàng đứng dậy ném vỏ hạt dưa trong tay, đám tào công yên tĩnh lại, bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống.
Triệu Vô Cực nghĩ thầm: Tiểu tử này ngày thường thì miệng lưỡi trơn tru, trong đầu đầy chủ ý quỷ quái, lăn lộn một chỗ với đám tào công, nhưng trên thực tế nàng tuổi còn trẻ có thể áp giải Tào Lương bắc thượng, thu phục mấy tên hán tử lỗ mãng trên tào thuyền này, nếu không phải có bản lĩnh cứng rắn, chỉ sợ khó có thể thành công?