Chương 22

Đoàn người vừa mới đến khoang thượng tầng, đã nghe thấy trong phòng Bách Thập Thất truyền ra một thanh âm lười biếng: " Trong giấc mơ ai là người sớm giác ngộ, bình sinh ta tự biết..."

Triệu Tử Hằng thắt lưng mỏi, chân đau, thở hổn hển... Hắn vẫn ầm ầm đẩy cửa khoang thuyền ra, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trong phòng, Bách Thập Thất tựa vào đầu giường, vắt chéo chân, đắp chăn bên hông, bộ dạng như vừa tỉnh lại, thấy một đám người trầm mặc đứng trước cửa khoang thuyền, còn cười tủm tỉm vẫy tay chào: "Đường huynh sớm! Tử Hằng ngươi cũng sớm! ”

Triệu Tử Hằng rầm rầm giậm chân lên sàn nhà đi tới, phát tiết bất mãn trong lòng: "Bách Thập Thất!"

Bách Thập Thất tính tình tót dịch vào trong một chút, vỗ vỗ giường trống bên cạnh, thập phần hiểu ý: "Mệt mỏi nhỉ? Nằm xuống nghỉ ngơi? Chốc lát nữa sẽ đến lúc ăn điểm tâm. ”

Triệu Tử Hằng: Ngươi có phải huynh đệ của ta không hả? ”

Bách Thập Thất kinh ngạc: "Lời này bắt đầu từ đâu? Nếu ta không phải là huynh đệ của ngươi, thấy ngươi chìm xuống sao có thể không nói hai lời nhảy cứu ngươi? "Vẻ mặt nàng khinh bỉ: "Chậc chậc chậc, Tử Hằng ngươi có chút vong ân phụ nghĩa đấy nhé, đối đãi với ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy à? ”

Triệu Tử Hằng đuối lý, nhưng chính hắn cũng mệt mỏi thở hổn hển, hảo huynh đệ lại lười biếng nằm trên giường ngủ nướng, nghĩ như thế nào cũng thấy không thoải mái, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu xin về phía Triệu Vô Cực, đáng thương nói: "Đường huynh ——"

Triệu Vô Cực đẩy xe lăn tiến vào, vẻ mặt đều là vẻ không đồng ý: "Thập Thất, thời gian tốt đẹp ngươi lại ở trong khoang thuyền trốn lười, hoàn toàn không biết chăm chỉ cần cù xây dựng sự nghiệp mà lại phí phạm vào chuyện chơi bời..."

Giọng điệu của Triệu Vô Cực y như lời giảng dạy của chủ nhiệm giáo dục, Bách Thập Thất nghe mà nổi da gà, bật lên từ trên giường, thần sắc vội vàng nói: "Đường huynh, hôm nay ta còn có việc, phải an bài trận đấu kế tiếp, ngài cùng Tử Hằng ăn điểm tâm trước, ta đi chuẩn bị. ”

Cửa còn bị mấy thân vệ bên cạnh Triệu Vô Cực chặn lại, nàng kéo cánh cửa sổ ra, bất ngờ nhảy ra ngoài, những người còn lại đều hoảng sợ, Triệu Tử Hằng đã kinh hô thành tiếng: "Thập Thất ngươi đừng nhảy! Nguy hiểm! ”

Cửa sổ bên này giáp sông, lại là tầng trên cùng của thuyền, quả thật không khác gì nhảy sông, Triệu Vô Cực vội vàng thúc giục xe lăn vọt thẳng tới, Triệu Tử Hằng cũng nhào tới trước cửa sổ, hai huynh đệ thò đầu nhìn, thấy Bách Thập Thất giống như một con khỉ treo trên cửa sổ tầng dưới, còn hướng về phía hai huynh đệ bọn họ làm mặt quỷ.

Dưới thân nàng chính là kênh đào rộng lớn, trên người khoác áo choàng màu đỏ rực đón gió tung bay, người như chim nhảy xuống kênh đào, Triệu Tử Hằng kinh hãi thét chói tai một tiếng, bị dọa đến nỗi nhắm mắt lại.

Triệu Vô Cực chinh chiến nhiều năm, trải qua bao nhiêu thời khắc sinh tử, cơ hồ cũng bị dọa ra một thân mồ hôi, lại thấy tiểu tử thúi kia lúc sắp rơi xuống nước, lại giẫm lên mạn thuyền đứng song song với khoang thuyền.



Khoảng trống nhô ra bên hông thuyền, chỉ rộng cỡ bàn tay của nam tử trưởng thành, Bách Thập Thất như không cảm thấy gì giẫm lên khoảng trống hẹp đi tới, lướt qua địa phương nguy hiểm nhất, đặt chân đến chỗ rộng hơn, nàng lại đưa tay bắt lấy xà ngang phía trên xoay người một cái, cảm giác được ánh mắt chăm chú của Triệu Vô Cực ở khoang trên cùng, lần nữa làm một cái mặt quỷ quái dị, góc áo đỏ rực lóe lên, người đã không thấy đâu.

Triệu Tử Hằng còn che mắt, run rẩy khẽ hỏi: "Rớt... hắn rơi rồi à? ”

Hôm qua hắn bị sặc vài ngụm nước trong kênh đào, hôm nay mỗi khi nhớ tới khoảnh khắc chìm xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Triệu Vô Cực vỗ vỗ đầu đệ đệ "Được rồi được rồi, mọi người đều đi rồi. " Vừa rồi trong lúc Bách Thập Thất nhảy nhót, chính chàng cũng không tự chủ được mà nín thở, lúc ấy bỗng nhiên hiểu được phương thức dạy con của Bách bang chủ sinh con như thế, không dùng côn bổng thì không khống chế được.

Bách Thập Thất đâu phải là một tên ăn chơi trác táng? Nàng rõ ràng chính là một tiểu tử thúi to gan lớn mật, mặt mũi thể hiện rõ sự kiệt ngạo bất tuân, nơi nào có nguy hiểm thì chui vào chỗ đó, khó trách Dụ Kim Thịnh dưới tay lại nhiều lần không thể dò xét tin tức, chỗ hiểm trở mà như đang đi trên dồng bằng, người khác cũng không có bản lĩnh này.

Triệu Vô Cực hiểu được chuyện này, cũng biết việc tập luyện buổi sáng tầm thường căn bản không câu được nàng, chỉ có thể lần đầu tiên thừa nhận thất bại của mình ở trong lòng.

Không lâu sau, nhà bếp đưa tới điểm tâm, hai huynh đệ cùng ăn, Triệu Tử Hằng còn nhiều lần xác định: "Đường huynh, Thập Thất thật sự không có việc gì sao? ”

Triệu Vô Cực hận không thể gõ đầu hắn: "Ngươi cảm thấy hắn có thể có chuyện gì? ”

"Cũng đúng, Thập Thất có rơi xuống sông cũng không chết đuối." Nhưng ngay cả như thế, hắn vẫn thập phần khâm phục bản lĩnh của hảo huynh đệ, vì phản kháng áp bách của đường huynh, trốn tránh tập luyện buổi sáng, lại dám nhảy sông, phần can đảm này thì hắn không có. Nếu hắn có một nửa dũng khí của Thập Thấy, có lẽ cũng không đến nỗi mỗi ngày bị thân vệ dưới tay đường huynh thao luyện đến chết.

Triệu Tử Hằng cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, trải qua nguy hiểm hôm qua, hôm nay hắn đã nghĩ thông suốt, đợi đến khi hắn đi tới boong tàu, những trận đấu còn lại đều từ bỏ, ôm hạt dưa làm khán giả, thấy Bách Thập Thất hưng phấn hận không thể cho nàng một cái ôm: "Thập Thất ngươi quả nhiên là không có việc gì! ”

Bách Thập Thất cười nói: "Hôm nay Tử Hằng không thi à? ”

Triệu Tử Hằng hôm nay ăn mặc so với Bách Thập Thất chỉ hơn không kém, ngọc bội bên hông, trên đầu đội kim quan, áo bào có tay áo rộng, trên tay là quạt ngọc, nếu mang thêm búi giấy nghiên mực tới, không chừng lập tức có thể làm ra một bài thơ "Tiếp theo là thi gì đó, hôm nay ta xem một chút là tốt rồi. Ngược lại ngươi có muốn thử xem không? tất cả các tào công đều nói ngươi leo cột buồm rất nhanh, có muốn thử không? ”