Triệu Vô Cực sắp bị làm cho bật cười, thiếu chút nữa bóp nát con búp bê đất trong tay, cân nhắc đến tính cách láu cá của nàng, đầu óc cấp tốc xoay vòng, hận hiện tại không thể nghĩ rá biện pháp tốt trị nàng.
"Ngược lại là kế sách tốt." Chút hảo cảm hôm nay được nàng đưa búp bê đất có được trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, đồng thời rút ra một kết luận: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! Trong đầu lại âm thầm cho Bách Thập Thất thêm một nhận xét “ hai mặt”.
Nếu Bách Thập Thất có thể nhìn thấy hình tượng của mình trong đầu Triệu Vô Cực, có lẽ cũng phải thán phục, toàn bộ không có một đánh giá tốt nào..
Triệu Vô Cực tự cho là nhìn người cực kỳ chuẩn, Bách Thập Thất bề ngoài thì giống như Triệu Tử Hằng, làm gì cũng có thể dính dáng với ăn chơi trác táng, nhưng trên thực tế thì sao?
“Đường đệ dù sao cũng là được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, muốn so sánh vứoi Bách Thập Thất thường xuyên trà trộn vào phố phường, vẫn có chênh lệch.”
Ví dụ như chuyện đi dạo phố, Triệu Tử Hằng vui vẻ ôm một tráp búp bê đất trở về, mà Bách Thập Thất vừa đi dạo phố còn thuận tiện mang theo tai mắt theo dõi trên thuyền, để lại quản sự dưới tay bốc dỡ hàng hóa vận chuyển tư nhân, một mũi tên trúng hai đích.
Con búp bê đấ trong tay Triệu Vô Cực có một khuôn mặt lãnh đạm, chủ quán kia cực kỳ cơ trí, nhìn thấy người trẻ tuổi ngồi xe lăn, đặc điểm khuôn mặt nắm rất chuẩn, dáng vẻ khoanh tay đứng, làm cho Triệu Vô Cực không tự chủ được mà nhớ tới cuộc sống trước khi hai chân mình chưa mất đi tri giác.
Giục ngựa biên cương, bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước.
Tay chỉ cần hơi dùng sức, là có thể bóp nát con búp bê đất, khiến cho bộ mặt của nó hoàn toàn thay đổi, nhưng không biết vì sao, lại không xuống tay được, cẩn thận bỏ vào tráp.”
Bách Thập Thất không biết Triệu Vô Cực đã nhìn thấu bí mật của nàng, tự tay giặt sạch khăn tay đưa tới, còn nhiệt tình thông báo những địa điểm có đồ ăn ngon sắp tới, chuẩn bị check in dọc đường, đáng tiếc hiện tại không có smartphone, không thể chụp mấy tấm ảnh, vẫn có chút tịch mịch.
Triệu Vô Cực cũng tuyệt đối không đề cập đến chuyện hàng hoá trên thuyền, khoang hàng trên tàu khẳng định chứa hàng tư, hắn muốn nhìn xem, trong hồ lô Bách Thập Thất bán thuốc gì.
Bách Thập Thất sau khi tuyên bố đoạn đường sau cần phải dừng lại ở trấn thành, rồi cao hứng trở về khoang tàu của mình.
Quả nhiên từ đó về sau mỗi khi đến một điểm dừng chân, Bách Cực Thất sẽ tự mình đến đẩy Triệu Vô Lỗi xuống thuyền tản bộ, còn hết sức quan tâm chuẩn bị, thập phần ân cần.
Làm cho Triệu Vô Cực nghi ngờ là Triệu Tử Hằng miệng chặt, tranh thủ thời gian kéo hắn lại thẩm vấn một lần: "Ngươi có phải khoác lác gì với Bách Thập Thất l hay không, tiết lộ thân phận thật sự của ta?"
Triệu Tử Hằng oan uổng muốn chết: "Đường huynh, ta giống loại người không biết nặng nhẹ như thế à? "Hắn hận không thể ôm đùi Triệu Vô Cực khóc lóc, hy vọng một lần nữa lấy được tín nhiệm của đường huynh.
Triệu Vô Cực phất phất tay để hắn ra ngoài, chỉ chốc lát sau trong khoang thuyền bên cạnh đã truyền đến tiếng cười đùa giỡn, Triệu Tử Hằng cười ha ha, cho dù cách một vách ngăn, cũng có thể nghe ra tâm tình của hắn rất tốt.
Tiểu tử vô tâm vô phế này, bị người khác bán đi cũng không biết!
Triệu Vô Cực kết hợp với biểu hiện trên đường đi của Bách Thập Thất, nảy sinh ý định tách đôi hồ bằng cẩu hữu này ra, nếu cứ lăn lộn cùng một chỗ, Triệu Tử Hằng sẽ bị Bách Thập Thất phá hỏng.
Đường huynh hay bao che khuyết điểm trong lòng như có điều suy nghĩ. Mà không biết khi hắn gặp phải người này, đã sớm không phải là người bình thường, chẳng những da mặt dày, trong lòng còn có ý nghĩ riêng.
Bách Thập Thất đương nhiên nhìn ra Triệu Vô Cực không thích nàng lắm, nhưng vì chuyện riêng của nàng trên tàu, cũng chỉ có thể giả ngu giả vờ đến mức đáng chê.
Trên đường đi, Bách Thập Thất lo lắng đề phòng, sợ Triệu Vô Cực mặt sắt vô tư, níu lấy luật pháp ngăn cản nàng buôn bán dọc đường, kết quả vị này đại khái là bị bệnh ở chân quấy nhiễu, căn bản không đề cập đến chuyện này.
Lần đầu tiên nàng đẩy Triệu Vô Cực xuống thuyền dạo một vòng, ngày hôm sau thưởng thức xong bộ dạng đứng tấn thảm thiết của Triệu Tử Hằng xong, đã bị Thư Trường Phong tìm tới: "Bách thiếu bang chủ, có thể làm phiền ngài đẩy chủ tử nhà ta ra ngoài đi dạo hay không?”
Lúc đó thuyền đang vững vàng đi trên kênh đào, Bách Thập Thất không hiểu ý của hắn: "Đi đâu đi dạo? Hôm nay tàu thuyền không cập bến. ”
Thư Trường Phong ân cần cười nói: "Chủ tử nhà ta từ sau khi mắc bệnh ở chân, ngay cả cửa phòng cũng không chịu ra. Hôm qua khi trở về tâm tình có vẻ tốt hơn rất nhiều, cho nên..." Đám thân vệ bọn họ đã quen phục tùng mệnh lệnh, bọn họ làm gì có lá gan vi phạm ý nguyện của Chu vương điện hạ, mới đánh chủ ý lên người Bách Thập Thất.
"Đối với ta thì có chỗ tốt gì đây?" Bách Thập Thất dùng mũi chân đạp vào cơ bắp cứng ngắc trên bắp chân Triệu Tử Hằng, khiến hắn không ngừng kêu thảm thiết: "Đau đau..."
Thư Trường Phong: "..."