Chương 10

Sau khi hai chân Triệu Vô Cực mất đi tri giác, đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, ở sâu trong thâm cung không ra ngoài, có đôi khi cũng nghi thần nghi quỷ, cảm thấy ánh mắt của cung nhân hầu hạ bên người nhìn mình đều không đúng, dù chỉ là lặng yên không một tiếng động cúi đầu đưa đồ ăn đưa nước nhưng mỗi lần đều lặng lẽ đặt ánh mắt trên hai chân của chàng.

Người kiêu ngạo như Triệu Vô Cực, không thể chịu được người bên cạnh như vậy, đến cuối cùng ngay cả cung nhân hầu hạ cũng bị đuổi đi, giữ lại đều là thân vệ trong quân mang đến, cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.

Chàng cứng ngắc ngồi trên xe lăn, nếu không phải cần duy trì chút tôn nghiêm đáng thương kia của mình, không chừng đã sớm nổi giận trước mặt mọi người, Triệu Vô Cực khắc chế vẻn vẹn chỉ nặn ra hai chữ: "Trở về. ”

Triệu Tử Hằng vừa vặn đi tới trước mặt bọn họ, không ngoài dự đoán nghe được hai chữ này, bị dọa đến mức rụt một chân về, giả điếc giả câm, quyết định không lộ đầu, miễn cho sau này lại bị Thư Trường Phong thu thập một trận.

Bách Thập Thất kề sát lỗ tai Triệu Vô Cực, nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Đường huynh muốn về đâu? Trở về thuyền hay về nhà ở Kinh Thành? Huynh có trốn trong phòng suốt đời được không? ”

Nhiệt khí từ miệng nàng thở vào lỗ tai Triệu Vô Cực, trong nháy mắt nghi ngờ nàng đã đυ.ng phải lỗ tai mình, người quanh năm đi lại giữa đao kiếm bỗng nhiên lại có loại cảm giác sởn tóc gáy quỷ dị, nói không nên lời.

Cơn giận dữ bị Bách Thập Thất tự tiện chủ trương trêu chọc tiêu tán đi không ít, lại cảm thấy nghẹn lời, chưa kịp nói thêm một lời đã bị Bách Thập Thất đẩy đi rồi.

Một đám hộ vệ nghe Thư Trường Phong triệu tập, nói là Bách Thập Thất chuẩn bị đẩy Vương gia đi dạo phố, tròng mắt thiếu chút nữa bị dọa rơi xuống đất, đuổi theo nghe lệnh làm việc, kết quả lại phát hiện Bách Thập Thất thân mật tới gần chủ tử nói chuyện, chủ tử nhà mình còn không có dấu hiệu tức giận, tùy ý để Bách Thập Thất đẩy đi, tất cả đều mờ mịt, hướng ánh mắt cầu xin nhìn Thư Trường Phong.

Thư Trường Phong: Ta cũng không biết phải làm gì?

Từ khi hai chân chủ tử mất đi tri giác, ngay cả cửa phòng cũng rất ít khi nguyện ý bước một bước, nếu như không phải muốn đi Giang Nam tìm danh y, chỉ sợ căn bản sẽ không ra ngoài.

Đoàn người đi rải rác phía sau Triệu Vô Cực, tản ra bốn phía, một bên thăm dò hoàn cảnh xung quanh, một bên lưu ý bảo hộ chủ tử nhà mình xuất hành an toàn.

Triệu Tử Hằng biết rõ trách nhiệm trọng đại, thu hồi tâm tư chơi đùa, duy chỉ có Bách Thập Thất không biết, đẩy Chu vương đi chơi cực kỳ vui vẻ, trên đường gặp các loại đồ ăn vặt còn phải tri kỷ hỏi một câu: "Đường huynh có muốn nếm thử không? " Không đợi chàng mở miệng cự tuyệt, trong tay đã bị nhét vào một cái bánh vừng nóng hổi.

Đáng thương thay Chu Vương kim tôn ngọc quý từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong cung, sau này ở quân doanh, ăn mặc ở đi lại lại vẫn có người xử lý, bản thân chàng lại là một người cực kỳ tự kỷ luật, chưa từng trải qua chuyện thất nghi như này?

Bách Thập Thất nào hiểu được sự tự cao của hoàng thất, cắn một miếng bánh giòn tan, bên trong còn có nhân thịt ngon ngọt, thỏa mãn thở dài: "Đáng tiếc lão Hồ không biết làm bánh. ”



Lão Hồ là đầu bếp theo thuyền mà nàng cố ý mang theo từ Tô Châu, chuyên làm món ăn Giang Nam chính thống, so với ẩm thực bắc địa rất khác nhau, bàn về nướng thịt dê thì còn kém xa đầu bếp ở kinh thành.

Triệu Tử Hằng ăn một miệng đầy mùi thơm, còn không ngừng khen ngợi hảo huynh đệ: "Thập Thất, nếu nói đến mỹ thực, thì phải tìm ngươi. ”

"Ngươi cũng vậy." Bách Thập Thất cũng không dám độc quyện chuyện chuyên ăn chơi trác táng, cúi đầu nhìn thấy Triệu Vô Cực cầm trong tay cái bánh được bọc lại bằng giấy dầu dường như không thể nào hạ miệng, nhất thời vui vẻ: "Đường huynh nếm thử xem, nhân thịt trong bánh nhà Ngô tẩu tử được điều chế, chỗ khác không có vị này. " Nói rồi thô lỗ cướp lấy túi giấy dầu trong tay, đưa bánh đến bên miệng chàng.

Mùi bánh vọt vào lỗ mũi, mấy ngày thức ăn thanh đạm kiểu Tô Châu làm cho Triệu Vô Cực đã quen với khẩu vị nặng cảm thấy cực kỳ nhạt miệng, chàng không tự chủ được cắn một miếng, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh, giống như mãnh thú ăn mồi trong núi, theo thói quen duy trì cảnh giác.

Chàng vốn còn tưởng rằng người khác sẽ kinh ngạc trước sự quái dị hiện giờ của mình, hai chân tàn phế, còn ăn bánh trên đường, không nghĩ tới chỉ bắt gặp ánh mắt tò mò của hai ba người đi qua, đại bộ phận người qua đường tựa như cũng không chú ý tới hành vi của chàng.

Hoàng thất giáo dưỡng nghiêm khắc, lễ nghi rườm rà khó có thể tưởng tượng, Triệu Vô Cực từ nhỏ đã là một người tính tình tỉ mỉ, ngoại trừ Thái tử, có thể nói là một tấm gương trong số các hoàng tử, một chữ viết không tốt cũng có thể viết lại mười lần tám lần l, lễ nghi học không tốt cũng phải luyện tập lại cả trăm lần.

Chuyện Bách Thập Thất cảm thấy bình thường đến không thể bình thường hơn ở chỗ chàng lại vô cùng khác thường, trừ khi trên chiến trường, sinh tử là quan trọng nhất, chàng mới có thể vứt bỏ lễ nghi từ nhỏ được học ở trong cung, chỉ cần trở về nhân gian, cởϊ áσ giáp thì tầng lễ nghi kia lại tự nhiên quay về trên thân.

Thư Trường Phong ở cách đó ngoài năm bước nhìn thấy Chu vương ngồi xe lăn trên đường ăn bánh, tự dưng cảm thấy chua xót —— chủ tử nhà mình chưa từng nghèo túng đến mức này?

Bách Thập Thất thấy Triệu Vô Cực cắn một miếng, liền nhét bánh lại vào trong tay chàng, một tay đẩy xe lăn về phía trước, một tay cắn bánh l của mình, thuận tay mua chút đồ chơi từ quầy hàng nhỏ ven đường, không dễ xách trên tay, chất đống vào trong ngực Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực: Thằng nhóc thối tha thô lỗ!

Chàng cắn bánh, nội tâm không thể không thừa nhận bánh nhân thịt nhà này làm vô cungg mỹ vị, không mất mấy miếng một cái bánh đã xuống bụng.

" Ngươi mua những đồ chơi này để làm gì?” Triệu Vô Cực quay đầu nhìn về phía quầy bánh... Đã đi cách khoảng ca.

"Mang lễ vật về cho một đám tiểu bằng hữu." Bách Thập Thất tự nhiên nhìn theo ánh mắt của chàng, đoán ra ý đồ: "Bánh này không thể ăn nhiều, nếu một lần ăn đến ngán, lần sau đi ngang qua nơi này lại thiếu đi một niềm vui. ”

Triệu Vô Cực: Đây lại là kiểu lý giải mới lạ gì?