Mùa thu năm Nguyên Phong thứ mười sáu, bến tàu thủy vận ở kinh đô quang cảnh bận rộn, thuyền của tào bang Giang Tô đã dỡ toàn bộ lương thực mùa thu xuống, nhóm công nhân khuân vác đang lần lượt mang đặc sản kinh đô do thiếu bang chủ đặt mua lên thuyền, còn có Túc công chuyên trách sửa chữa thuyền đang làm vòng kiểm tra cuối cùng, nhân lúc thời tiết nắng đẹp chuẩn bị khởi hành.
Bỗng nhiên, có hai con tuấn mã phóng nhanh tới, nam tử trẻ tuổi đầu đội kim quan, khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ phong lưu, dừng ở trước thuyền, chưa nói đã cười, dùng roi ngựa chỉ vào một trong những tào công hỏi: "Thiếu bang chủ nhà ngươi đâu? ”
Tên tào công chỉ vào thuyền, Triệu Tử Hằng nhảy xuống ngựa, ném roi ngựa cho Thư Trường Phong đi cùng, leo lên chiếc thuyền lớn nhất, đi lên khoang thuyền trên cùng đào Bách Thập Thất còn đang ngủ nướng dậy "Thập thấy, mau tỉnh dậy! ”
Bách Thập Thất chính là con trai duy nhất của bang chủ Bách Chấn Đình, vừa mới nhược quán ( hai mươi tuổi), tối hôm qua vào thành nghe kịch của Tống Cửu Nương, trời sáng mới trở về, đang ngủ thì bị người khác đánh thức, nhấc chân đá một cước, nổi giận: "ra ngoài! ”
Triệu Tử Hằng tránh khỏi đôi chân trơn bóng bay tới, còn không quên sờ soạng một cái: "Sao chân ngươi so với nữ nhân còn thanh tú hơn thế? " Thiếu chút nữa thì bị gối trúc đập trúng mặt.
"Ai ai đừng động thủ, khuôn mặt này của ta mà bị hủy thì làm sao còn được các tiểu nương tử thích nữa chứ?
“ Cuồng tự kỷ cút ra ngoài, lão tử muốn mặc quần áo!”
Bách Thập Thất ôm chăn, sau khi đuổi khách không mời xông vào ra ngoài, đứng lên mặc quần áo rửa mặt, may mắn lúc về không cởϊ áσ cởi mũ.
Bách Chấn Đình thành thân nhiều năm mà dưới gối vẫn không có con, nạp bao nhiêu phòng tiểu thϊếp cũng vô dụng, cuối cùng chính thất Tô thị sinh ra một khuê nữ.
Năm đó hắn vừa mới lôi được bang chủ mới nhậm chức xuống, leo lên vị trí bang chủ, tuyên bố với bên ngoài Tô thị sinh ra một đứa con trai, còn hy vọng Tô thị có thể tiếp tục cố gắng, tốt nhất là sinh thêm mười bảy mười tám tiểu tử nữa cho hắn, vì thế mới đặt tên cho đứa nhỏ vừa sinh ra là Thập Thất, gửi gắm nguyện vọng Bách gia con cháu thịnh vượng tốt đẹp của hắn.
Đáng tiếc chuyện không như mong đợi, hai mươi năm sau đám thê thϊếp hậu viện của hắn giống như đã hẹn nhau vậy, không còn động tĩnh gì nữa, ngay cả một quả trứng cũng không có, huống chi là sinh con.
Diện mạo của Bách Thập Thất giống Tô thị, môi hồng răng trắng, thân cao khoảng chừng một thước bảy, từ nhỏ đã trêu mèo chọc chó, bảy tám tuổi đã dẫn theo nhóm thế hệ thứ hai trong bang chinh chiến với đám nhóc của Diêm bang, đánh nhiều thắng cũng nhiều nên rất được các thúc bá trong bang yêu thích.
Bách Chấn Đình đối với đứa con duy nhất yêu thương có thừa, lúc nàng mười sáu tuổi muốn cùng các thúc bá áp tải lương thực đến kinh đô bằng đường thuỷ, Tô thị ngăn trở nhiều lần cũng vô dụng, người vỗ tay ủng hộ lại chính là Bách Chấn Đình: "Nam nhi chí ở bốn phương, cũng không thể để cho Thập Thất cả đời bị vây quanh ở mảnh đất nhỏ này được."
Tô thị là mỹ nữ Giang Nam, khóc lên một cái là như lê hoa đái vũ, tức giận cũng không có lực uy hϊếp gì: "Thập Thất là nam nhi hả? ”
Trong phòng chỉ có hai vợ chồng, Bách Chấn Đình bật mập hỏi Tô thị: "Không phải con của ta, chẳng lẽ lại là nhi tử của người khác? "Kết cục bị Tô thị đập cho một trận.
Bách Chấn Đình coi như là bà đang gãi ngứa cho mình: "Lão tử kiếm được đại gia đại nghiệp như vậy, tương lai đều là của Thập Thất, phải để nó quen thuộc công việc trong bang, tương lai còn phải làm bang chủ. ”
Con trai bang chủ đời trước chỉ biết ăn chơi phóng túng không nên thân, cuối cùng bị hắn soán quyền, ngay cả năng lực đoạt quyền cũng không có.
Bách Chấn Đình không hiểu biết nhiều chữ nghĩa, nhưng nhà có tiền một chút cũng muốn sinh một đứa con trai để kế thừa gia nghiệp, huống chi là hắn?
Hắn sủng ái hài tử là thật, đối với Bách Thập Thất mà nói, bất luận là văn chương chữ nghĩa hay quyền cước công phu hắn đều không qua loa, Bách Thập Thất lại nổi danh thông minh, tiên sinh được mời đến dạy nàng đều khen nàng có năng lực nhìn là không quên, dạy một lần sẽ biết, chỉ có công phu quyền cước thì hơi yếu ớt một chút, không ít lần bị cha ruột và các thúc bá tóm lấy rèn luyện, bản lĩnh đánh nhau ẩu đả cũng từ đó mà nâng cao lên.
Bách Thập Thất:... Nhược điểm của việc xuyên thai nhi chính là không chỉ phải học lại kiến thức văn hóa, mà ngay cả lớp giáo dục thể chất cũng không thể bỏ qua.
Sự thật chứng minh nàng vẫn còn quá ngây thơ, mạch não của Bách Chấn Đình dị thường, mười ba mười bốn tuổi đã bắt nàng ngồi cùng bàn uống rượu, để luyện tửu lượng, khi nàng mười lăm tuổi thì để tâm phúc mang theo "nhi tử" ra ngoài uống rượu hoa, với mỹ danh: Học cách mỹ nhân ngồi trong lòng mà không loạn.
Loạn cái quỷ gì?
May cho Bách Thập Thất là độ cồn của thời đại này thấp, tửu lượng của nàng cũng tốt, mười tám tuổi đã có hoa danh bên ngoài, có không ít hồng nhan tri kỷ, lại có vẻ ngoài tuấn mỹ, ra tay hào phóng, chưa bao giờ lấy kỹ nữ ra trút giận, rất được các hoa khôi hồng bài ở Giang Tô hoan nghênh.
Bách Chấn Đình đối với thành quả giảng dạy của mình rất hài lòng, lục tục dạy nàng xử lý một ít chuyện làm ăn trong bang, mười tám tuổi Bách Thập Thất đã một mình áp tải túc lương vào kinh, giao tiếp với quan lại ở các trạm kiểm soát lớn nhỏ cũng không xảy ra chuyện gì, năm nay đã là lần thứ ba áp lương vào kinh.