Chương 5

Ngày mùa đã thu hoạch xong, Lâm Lộc Sơn bắt đầu chuẩn bị phong tục ba hũ theo thôn Hậu Câu: một hũ gạo, một hũ mì tươi, một hũ thịt lợn, phiếu năm cân vải, phiếu mười cân lương thực,...... Đến nhà Vương Niệm Phượng hạ sính, nện đầu cả nhà ông Vương choáng váng.Trong thôn không có nhà để chia, ông Vương liền dọn dẹp một cái viện sau núi, lại gấp gáp chuẩn bị đặt mua đồ cưới: nồi, giường, bàn, rương, tủ đinh hương, chăn mền mới......

Những thứ này cho con gái ông Vương vẫn bỏ ra được.

Hôn lễ đã định vào ngày mùng mười tháng mười một.



Phòng mới cách nhà Vương Niệm Phượng chưa tới một dặm, đi bộ đến đón dâu là được. Nhưng Vương Niệm Phượng lại không chịu, nhất định phải như mô đen* trong thành, Lâm Lộc Sơn phải đạp xe đạp đến rước cô.

*Model

Lâm Lộc Sơn không có xe đạp riêng, đi khắp thôn Hậu Câu cũng không đủ ba chiếc, lại phải chạy đến thôn ngoài mượn hai chiếc, cuối cùng tìm đủ năm chiếc xe đạp để đón dâu, phía sau xe là một chuỗi đám trẻ con chạy theo như một bó lúa rũ xuống.

"Chị hai, anh hai rể của em đến đón dâu này." Em út Vương Xuân Phượng của Vương Niệm Phượng vội chạy vào báo tin.

Vương Niệm Phượng hớn hở đi ra ngoài, "Lâm Lộc Sơn, sao bây giờ anh mới tới?"

Nói xong đặt mông xuống chỗ ngồi phía sau làm cho Lâm Lộc Sơn trở tay không kịp, không đứng vững, cả người lẫn xe đều ngã xuống.

Hỉ bà mang theo đồ vật ở đằng sau thấy thế bật cười, vui tươi hớn hở nói," ngã cũng rất tốt, quăng đi xúi quẩy, uất khí."

Người xung quanh đều cười như điên.

Vương Niệm Phượng phủi mông đứng dậy, sẵng giọng "không cho cười", tức giận ngồi lại chỗ ngồi phía sau, vặn Lâm Lộc Sơn một cái, "đi nhanh đi nhanh ".

Lâm Lộc Sơn cũng nhếch miệng bật cười.

Người nhà của Lâm Lộc Sơn không ai đến, bái đường là bái cha mẹ Niệm Phượng, Vương Niệm Phượng tâm lớn, nghĩ đến đường xa, xem thường, ông Vương trong lòng cũng nhẫn nhịn một hơi



Đến lúc tân nương nên ra mời rượu, Vương Niệm Phượng một tay cầm bình rượu một tay cầm bát, đứng trên thềm đá hô to "các cô dì chú bác anh chị em trong thôn, hôm nay là ngày Vương Niệm Phượng tôi đây kết hôn, tất cả mọi người cứ tự nhiên mà uống, uống một hớp rượu lớn, ăn một miếng thịt to nha!"

Bên dưới nổi lên một trận gào to, Vương Niệm Phượng làm ra chiến trận này như một đầu lĩnh của bọn thổ phỉ, Lâm Lộc Sơn cảm thấy mình như là áp trại phu nhân bị bắt đến.

Vương Niệm Phượng kéo anh đến sau lưng, "tôi uống tôi uống, tửu lượng của Lâm Lộc Sơn kém lắm, một hồi mọi người chuốc say anh ấy thì tôi lấy ai động phòng đây?" Vương Niệm Phượng đứng trước người Lâm Lộc Sơn cản rượu thay anh, từ lúc cô một tuổi cha cô đã dùng đầu đũa chấm rượu cho cô nhấp, nên tửu lượng của cô cũng được xem là đạt tiêu chuẩn.

Nhưng tửu lượng của Lâm Lộc Sơn không thể chịu được nhiều lần mời rượu được.

Những người đang ngồi trên ghế lại bắt đầu ồn ào, "Vương Niệm Phượng đúng là bảo vệ người đàn ông của mình, cô nên cột cậu ta vào dây lưng quần của mình đi."

"Ha ha ha......", Mọi người cười phá lên vui vẻ.

"Cậu nhìn Vương Niệm Phượng thô thiển như vậy, có chút hương vị gì của phụ nữ không? Không biết mắt Lâm Lộc Sơn có bị mù không nữa." Lâm Lâm và đám thanh niên trí thức ngồi ở chỗ hẻo lánh trong viện, tức giận bất bình nhìn Vương Niệm Phượng và Lâm Lộc Sơn.

Lưu Thanh nhìn Lâm Lộc Sơn, người mà cô thích, trong lòng thơ thẩn và ghen tị với Vương Niệm Phượng, khống chế không nổi biểu cảm trên mặt mình. "Được rồi, chớ nói nữa, dù sao hôm nay người ta cũng đã kết hôn rồi." Lưu Thanh cũng cảm thấy Vương Niệm Phượng không xứng với Lâm Lộc Sơn, thế nhưng hai người đã kết hôn rồi, cô có thể làm được gì nữa chứ.

Vương Niệm Phượng tiếp xong rượu bên nam thanh niên trí thức sau đó lôi kéo Lâm Lộc Sơn đến bên bàn của Lưu Thanh và Lâm Lâm.

Vương Niệm Phượng lúc này đã có hơi choáng váng, đi đường đã hơi xiên vẹo, Lâm Lộc Sơn không một tiếng động lùi về phía sau hai bước để cô có thể dựa vào mình.

"Hôm nay là ngày tôi kết hôn, rất vui, chúng ta cùng cạn hai chén nào, chuyện trước kia đừng để trong lòng." Vương Niệm Phượng vỗ vỗ ngực cười lớn nói, trong tiếng cười pha trộn chút đắc ý: Các người nói tôi không xứng với Lâm Lộc Sơn thì đã sao, còn không phải cưới tôi.

"Niệm Phượng, uống ít một chút, em đã uống không ít rồi", Lâm Lộc Sơn cau mày nhìn Vương Niệm Phượng, muốn lấy chén rượu trong tay cô, Vương Niệm Phượng lại lấy cùi chỏ gạt ra, "thế nào hả, không nỡ để Lưu Thanh uống rượu sao, chỉ là một chén rượu cũng không có gì đáng ngại." Vương Niệm Phượng quay người trừng Lâm Lộc Sơn.

Lâm Lộc Sơn mím môi, không giải thích, anh cảm thấy Vương Niệm Phượng đang cố tình gây sự.

"Thôi thôi, ngày vui lớn mà, chỉ đùa chút thôi, uống nào!" Vương Niệm Phượng quay đầu lại cười toe toét, mọi người cũng cười hòa giải.

Thấy Vương Niệm Phượng đã say, Lâm Lộc Sơn và anh cả Vương Bắc Phong vừa dỗ vừa kéo cô về phòng.

Lưu Thanh nhìn bóng lưng của họ dù ít dù nhiều vẫn có cảm giác khó chịu, cô thấy rõ ràng, nói Lâm Lộc Sơn quan tâm Vương Niệm Phượng cũng không thấy quá đáng, một người phụ nữ như vậy đến tột cùng có đáng giá hay không?

Mặc kệ người khác thấy thế nào, nói thế nào, cuộc sống là của mình, mình vĩnh viễn là nhân vật chính.

Sau khi vào nhà Lâm Lộc Sơn đốt nóng giường, để Vương Niệm Phượng nằm lên giường, "Niệm Phượng, em say rồi, lên giường nằm ngủ một hồi đi, khi nào đến giờ cơm tối anh gọi em dậy."

Vương Niệm Phượng thuận theo anh nhào lên giường.

Vương Niệm Phượng sau khi say rượu đã nghe lời không ít, hơi rượu xông lên mặt làm khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt có một tầng hơi nước mông lung.

"Tại sao vừa nãy anh lại ngăn không cho tôi mời rượu Lưu Thanh? anh có phải là không nỡ hay không hả, tôi nói cho anh biết, sau khi anh cưới tôi rồi không cho phép anh nhớ thương con đàn bà nào khác nữa, nếu không...... Nếu không......" Đầu óc của Vương Niệm Phượng đã trở nên chậm chạp không ít, chỉ vào Lâm Lộc Sơn nói nếu không nếu không, nhưng cũng không biết phải nếu không như thế nào.

Lâm Lộc Sơn thấy cô như vậy, có chút muốn cười, người phụ nữ này khi không say rượu giống như một con gà trống lớn tùy thời có thể chiến, khi say lại như con mèo con xù lông.

Sợ cô ngủ không thoải mái, Lâm Lộc Sơn luống cuống tay chân cởi bớt áo ngoài cho Vương Niệm Phượng.

"Oẹ......", Suýt chút nữa là nôn hết lên người Lâm Lộc Sơn, anh dọn dẹp lại một chút rồi rót cho cô chén nước đặt ở đầu giường gần lò sưởi, đi ra ngoài tiếp tục chào hỏi khách khứa.

Bữa tiệc nông thôn ồn ào cũng dần theo mặt trời ngả về tây mà tàn cuộc, mọi người tốp năm tốp ba chỉ chừa lại bóng lưng ra về, sờ lên cái bụng no căng về nhà.

"Cha mẹ con ở nhà thấy thế nào?" Ông Vương cười cả ngày miệng đã mỏi nhừ, lấy ra tẩu thuốc ung dung châm lửa. Tuy nói nhà của Lâm Lộc Sơn ở phương nam, đường xá xa xôi, nhưng nhà xui một người cũng chẳng đến để trong lòng ông có chút không qua được.

Người nông thôn sống hết đời với cái thanh danh, cuộc hôn nhân này trong mắt người khác hiển nhiên là không hề tương xứng.

Nhưng đây cũng là tình huống phổ biến đa số ở thời đại này, nữ thanh niên trí thức gả cho một người đàn ông trong thôn ở lại nông thôn, nam thanh niên trí thức cưới một cô gái thôn quê, cắm rễ ở đây đến hết phần đời còn lại.

Lâm Lộc Sơn và Vương Niệm Phượng là đôi thứ nhất ở thôn Hậu Câu.

"Trước đó mấy ngày con đã viết thư trở về, cha mẹ con sức khỏe không tốt, anh trai và chị dâu thì phải đi làm, em trai em gái thì còn đang đi học, nói là chờ đến khi trở về thành cả nhà lại tụ họp với nhau." Cha mẹ Lâm Lộc Sơn vốn là không đồng ý mối hôn sự này, thái độ vừa lạnh lùng vừa qua loa lấy lệ.

Lâm Lộc Sơn đương nhiên sẽ không nói thẳng ra.

Ông Vương cũng hiểu rõ, bây giờ cũng cảm thấy việc kết hôn này của con gái có chút hồ đồ, thở dài "phải đối xử tốt với Niệm Phượng, cưới Niệm Phượng về con sẽ không chịu thiệt thòi đâu, các con ở lại đây là tốt nhất, nếu là quá mấy năm có thể về thành thì con phải bảo vệ tốt nó, đàn ông bên ngoài thì phải đội trời đạp đất, về nhà phải biết bảo vệ vợ con, đây chính là cả một đời của đàn ông."

Lâm Lộc Sơn gật đầu, "con chắc chắn sẽ như vậy, thưa cha." Một tiếng cha này đại biểu cho thân phận của Lâm Lộc Sơn đã thay đổi, ẩn chứa cả một hứa hẹn giản dị của anh nông dân.

"Lâm Lộc Sơn, em sắp chết đói rồi......" Vương Niệm Phượng nằm ổ ở trên giường hướng bên ngoài hô lớn, bên ngoài trời đã tối đen, bụng cũng ùng ục kêu.

Hô cả nửa ngày không ai trả lời, Vương Niệm Phượng thở phì phò từ trong chăn đứng lên.

Đẩy cửa ra, thấy Lâm Lộc Sơn mới vừa bên ngoài trở về, "anh đi đâu vậy, hô cả nửa ngày không thèm để ý đến em, sắp chết đói đến nơi rồi này."

"Cha kêu anh mang chút đồ ăn sang cho nhà hàng xóm, nhà đó là ai vậy, anh đến đây lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy qua." Lâm Lộc Sơn gọi nửa ngày không thấy ai ra, chỉ có thể đặt đồ ăn trước cổng rồi đi về.

Vương Niệm Phượng trầm mặc không trả lời câu hỏi của anh, hỏi lại "chị cả của em đã về chưa?"

"Về rồi, chị cả đưa con về thôn bên cạnh rồi."

Lâm Lộc Sơn có chút nghĩ không ra, Vương Niệm Phượng nói đầu lừa không đấu lại miệng ngựa, anh còn nghĩ Vương Niệm Phượng sẽ như đổ thật nhiều hạt vừng và đậu xanh lên người anh nói ra những lời đàm tiếu.

Rất lâu sau đó, bọn người Vương Niệm Phượng đều hối hận khi không chú ý đến sự khác thường của Vương Thải Phượng.

———————————————

Thời gian tán gẫu:

Muốn xây dựng thôn Hậu Câu chân thực một chút, sẽ viết thêm những chuyện của người trong thôn.Chương kế tiếp được ăn thịt đêm tân hôn rồi!

Lúc đó thi đại học đã ngừng được nhiều năm rồi, những người phần tử trí thức được xưng là "Xú Lão Cửu ", giai cấp nông dân và công nhân có địa vị cao hơn một chút , nhưng tôi cảm thấy sùng bái người làm công tác văn hoá là thực chất tồn tại của người Trung Quốc. Mấy ngàn năm trước thời đại sĩ nông công thương đã là như thế, mấy ngàn năm sau thời đại tri thức thay đổi vận mệnh cũng là như vậy.