Nam Phong kéo Lam Thư lại dúi vào tay cô tờ 500 ngàn
" Cô cầm cái này mà mua thuốc"
Rồi anh ta bước qua người cô. Nhưng bị cô giữ lại.
" Xin lỗi anh tôi tuy nghèo nhưng tay chân đầy đủ nên không cần anh thương hại"
Vừa dứt câu cô cùng Phương Chi lập tức rời khỏi. Trên xe mẹ cậu gọi vọng ra.
" Nam Phong đi thôi con "
(....)
Chiều hôm đó, khi về nhà Lam Thư thấy ngoại đang nằm ngoài hiên không muốn đánh thức bà nên cô rón rén bước vào nhà cất cặp rồi đi nấu cơm. Nhà có 2 bà cháu nên cũng nhỏ và chật chội, từ phòng khách đến nhà bếp cũng chỉ cách mấy bước chân. Đột nhiên, có tiếng động rất lớn ở nhà bên cạnh.
" Ủa, tại sao ở nhà bên cạnh có gì lạ vậy. Bên đó nào có người ở đâu"
Lam Thư vừa bước ra thì thấy bà ngoại đã thức vì tiếng động đó
" Cái gì vậy bà "
" À nhà bên dọn nhà đấy cháu, không có gì đâu"
Cô ngó sang bên, rồi lại bước vào nhà, suốt buổi tối hôm đó cô cũng không sao chợp mắt được. Bên nhà họ lúc nào cũng thấy rầm rầm, lúc thì mở nhạc om xòm, khi thì tiếng người zô ra zô vào. Thật không thể chịu nổi cô tính qua mắng vốn họ. Vừa vén màn ra cô đã thấy ngoại ngồi trước cửa, bước ra ngồi cùng bà tiện khoác cho bà tấm áo
" Sao tối vậy rồi mà ngoại chưa ngủ. Hay tại vì nhà bên ồn quá ngoại không ngủ được"
Lam Thư vùi đầu vào đùi bà
" Thư, con bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô mỉm cười, bà vuốt mái tóc cô
" Con 17 tuổi rồi bà"
Bà vuốt tóc cô rồi mỉm cười
" Nhanh thật,con 17 tuổi là mẹ con cũng xa bà 17 năm rồi"
" Ngoại ơi! mẹ con như thế nào vậy"
" Mẹ con,cao cao, xinh xinh. Ngày đó nhiều người Theo đuổi lắm. Tóc mẹ con dài mà còn dày nữa. Lúc mẹ con cười như trăng 16 vậy. nhìn con giống như mẹ ngày còn trẻ vậy. Ba con yêu mẹ cũng vì mái tóc và nụ cười ấy"
" Bà ơi ba con là người như thế nào vậy"
Ánh mắt bà bỗng rung động
" Ba con tốt tính, điển trai nhưng tiếc cho ba mẹ con sinh ở 2 tầng lớp cách biệt nên..."
Giọng bà nghèn nghẹn, cô mỉm cười
" Hôm nay là rằm đúng không bà,trăng tròn quá!"
" Ừ"