" Nam Phong, sao dạo này anh cứ trách né em vậy"
Lam Thư bước vào phòng của Nam Phong với gương mặt khá buồn bã, có lẽ bao nhiêu hi vọng của cô đều dồn vào lời nói ấy. Nhưng anh không trả lời, cô nhìn anh thêm lần nữa rồi luyến tiếc gật đầu.
" Em hiểu rồi, anh đã... đã hết yêu rồi đúng không"
" Không phải đâu, anh...."
Nam Phong quay lại nhìn cô, gương mặt buồn bã vô cùng.
" Vậy thì sao anh nói đi, tại sao dạo gần đây anh lại thờ ơ với em"
Nam Phong không nói điều gì cả, chỉ nhìn về cánh cửa sổ. Gió thổi từng cơn man mát buồn, trong căn phòng im lặng chỉ có hai con người với đôi mắt đầy vô cảm. Đời chờ câu trả lời trong vô vọng, Lam Thư lặng lẽ bước ra bên ngoài.
" Khi nào anh có câu trả lời thì hãy nói với em"
Luyến tiếc nhìn theo người con gái mà lòng anh nhói như kim châm. Khóe mắt ấy có chút cay cay, miệng anh thì thầm.
" Để lựa chọn giữa mẹ và em thì anh biết phải làm sao"
........
Lam Thư vừa từ nhà Nam Phong về thì thấy An Vũ đang lấp ló ngoài cánh cửa như đang chờ đợi điều gì đó. Cậu đang định về thì cô gọi vọng lại.
" Sao cậu lại đến đây?"
Cậu gãi đầu ngại ngùng rồi cố vắt óc suy nghĩ ra một cái lí do nào đó hợp lí.
" Mình thấy cậu cứ buồn buồn nên đến xem cậu có bị gì không đấy mà?"
" Bị gì là bị gì chứ, mình đâu cí bị gì đâu. Cậu chỉ có lo nghĩ xa xôi thôi"
Cô cười cho qua chuyện mà nhìn cậu. An Vũ biết hết mọi chuyện nhưng cứ vờ như không có chuyện gì. Lam Thư luyến tiếc nhìn vào cánh cửa sổ của phòng Nam Phong mà nói với cậu với chất giọng run run.
" Bọn con trai bao giờ cũng vô tình như vậy hết sao?"
" Cậu bảo sao cơ?"
" Lúc ban đầu thì ngọt ngào như kẹo, bây giờ thì thờ ơ như không quen biết. Đúng là đồ vô tình"
Sắc mặt cô xạm xuống, đôi mắt buồn vô cùng. An Vũ ngạc nhiên khi thấy Lam Thư của bây giờ, một cô gái không biết buồn là gì, không biết đến vị chát của giọt nước mắt. Mà bây giờ lại chìm trong vô vàn nỗi đau của một con người đau khổ.
" Mình nghĩ là anh ấy không phải loại người như cậu nghĩ đâu"
" Không phải là như vậy sao... Anh ấy chính là như vậy đó. Từ mọi hành động lời nói của anh ấy đều chứng minh anh ấy là người như vậy đó"
Lam Thư cảm thấy uất ức mà khóc như mưa. Cậu cũng không biết làm sao để an ủi cô nữa. Có lẽ bây giờ chỉ có người còn trai ấy mới vá lại trái tim đang vụn vỡ của cô bây giờ được.
" Mình nghĩ là tại anh ấy lo việc thi tốt nghiệp đó. Lại còn phải chọn trường định hướng này nọ nữa nên anh ấy bị stress đó. Cậu cũng phải thông cảm cho anh ấy chứ Lam Thư"
" Đúng rồi, nếu như anh ấy không quan tâm mình thì làm sao....."
" Thì làm sao anh ấy bảo vệ cậu bằng cả tính mạng đúng không"
Cô gật đầu cho rằng lời nói của An Vũ là đúng, lại suy nghĩ đến hành động của anh dạo này cũng khá kì lạ nên cô cũng thông cảm. Nở một nụ cười trên môi cô chào tạm biệt cậu rồi quay lại nhà của Nam Phong. Nhìn theo gương mặt hạnh phúc của cô mà cậu cũng hạnh phúc theo, cô gái ấy vẫn vậy, vẫn luôn cho trái tim mình thêm một cơ hội để người xung quanh hạnh phúc.
Cô vừa quay về nhà cậu thì một chiếc xe con đi tới, đó là chiếc xe của ông Vương. Trên xe bước xuống một người phụ nữ đeo kính râm. Cùng bước xuống là ông Vương. Lam Thư khá ngạc nhiên khi ông lại dắt một người phụ nữ lạ về nhà. Từ lúc bà Vương nhập viện, ông chưa từng ngày nào về nhà đúng giờ, có lẽ nào bây giờ ông lại đi nɠɵạı ŧìиɧ sao. Người phụ nữ ấy dần tiến lại chỗ cô đứng rồi gỡ chiếc kính râm ra. Đôi môi bà ta nhếch mép cười rồi nói từ từ từng chữ một.
" Chào cô, lâu ngày không gặp"
Lam Thư ngạc nhiên về sự xuất hiện của bà. Nam Phong từ trong nhà bước ra, có chút ngạc nhiên mà ấp úng.
" Mẹ.....""