" Công an kìa"
Ông thầy pháp vừa nghe Lam Thư nhắc đến hai chữ công an thì sợ như gặp ma. Quăng bỏ cả chuông lẫn kiếm để trốn vào gầm bàn. Cô và Nam Anh cười thích chí trước bộ dạng đáng khinh của ở ta.
" Cô an đâu, đừng nói tôi ở đây nha. Xin bà người luôn ý"
Lam Thư thấy ông ta nài nỉ,mặt không còn một giọt máu cô liền từ từ nhặt thanh kiếm gỗ mà ông ta vừa đánh rơi mà khều khều tấm khăn trải bàn.
" Ông là thầy thì sao phải sợ công an chứ. Mau ra đây gặp mấy chú nè. Mấy chú hiền lắm"
Cô cầm tay ông ta kéo ta khỏi gầm bàn. Nhưng ông ta lại thụt tay lại trốn kĩ hơn miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Cô thì biết gì chứ, tôi mà ra bọn họ không gông cổ tôi vào tù thì tôi không phải thằng lừa đảo"
Bà Vương vừa nghe ông ta nói hai chữ lừa đảo thì tức điên lên mà cứ thế xé hết những lá bùa vàng mà ông ta dán trong nhà. Rồi bà ta lôi cổ ông ra khỏi gầm.
" Thì ra ông dám lừa tôi à, trả lại tiền cho tôi, trả lại danh dự cho tôi"
Bà ta lay người ông ta tát cho mấy cái rồi nhìn lên bàn cúng mà bà làm cả sáng. Lúc này ông thầy giả mạo này mới đờ người hỏi.
" Công an đâu"
" Lại còn công an à. Ông mà không đi là tôi xua chó ra đuổi ông bây giờ"
Ông ta có chút sợ hãi nhưng vẫn mở miệng xin chút tiền cúng kiến rồi mới chịu đi. Bà vừa nghe ông ta nhắc đến tiền thì tức điên lên.
" Này thì tiền, ông có cút đi chưa"
Bà ném từ trong nhà ra đồ nghề của ông ta rồi tống cổ ông ta ra luôn. Ông ta đứng dậy phủi đồ rồi chửi vào.
" Chưa thấy ai quỵt tiền của thầy như bà"
Từ trong nhà bay ra một cái dép đập thẳng vào mặt ông ta.
" Không muốn ăn thêm một cái dép nữa thì mau cút đi cho tôi"
Vừa tức tối ông thầy pháp rút ra một tờ giấy mà đốt.
" Đôt phông lông bà, mới sáng sớm mà gặp toàn điều xui"
" Ông có đi chưa"
Bà Vương đứng trước cửa nhà mà chống hông chửi. Ông ta sợ ăn dép nên ba chân bốn cẳng chạy đi mất.....
.....................
Tối hôm nay nhà họ Vương có khá nhiều việc lộn xộn nên cô được ông Vương cho về sớm. Vừa vào nhà cô không bật điện mà thắp nhang cho bà và mẹ. Trong lúc gió rì rào thổi qua hàng tre lao xao. Cô tự hỏi những câu hỏi mà ngay cả bản thân cô cũng không thể nào tự trả lời được. Một khoảng không gian im lặng bao phủ toàn bộ căn nhà. Cô tiến lại ngồi gần bậc thềm khẽ nhìn lên mặt trăng mà nguyện ước. Có rất nhiều chữ giá như, có lẽ mà cô tự đặt dấu chấm hỏi trong lòng mình. Nó đè nặng lên trái tim biết đau của cô, nó đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô. Và giường như nó không tài nào gϊếŧ đi sự mạnh mẽ của con người không biết gục ngã là gì. Lam T