- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Con Riêng
- Chương 1
Con Riêng
Chương 1
– Giờ này còn chưa dậy nữa? Có mỗi cái việc ở nhà cơm nước mà cũng không làm cho ra hồn. Đã vô tích sự còn lười biếng, đúng là không được cái nước gì.
Khi tôi còn đang nằm trong phòng đã nghe tiếng mẹ chồng tru tréo bên dưới. Tôi nhìn đồng hồ, đột nhiên bật dậy như cái máy. Đêm qua thằng Bo sốt khiến tôi không ngủ được, gần sáng mới chợp mắt một lát mà ngủ quên đến mức gần sáu giờ sáng mất rồi. Tôi không còn nghĩ được gì, chạy một mạch xuống bếp tất ta tất tưởi nấu ăn sáng. Mẹ chồng tôi nhìn thấy vậy thì nhếch mép nói:
– Dậy sớm quá cơ, cả nhà đang phải đợi chị đấy. Ăn rồi ngủ trương mắt lên.
– Dạ con xin lỗi mẹ, hôm qua cu Bo sốt…
Còn chưa kịp nói hết câu bà đã gạt đi:
– Vào nấu nhanh nhanh lên, chồng chị với ba chồng chị không chờ được nên ra ngoài ăn sáng rồi. Giờ vào nấu cho thằng Chin với mẹ nó bát bánh đa cua ăn sớm còn đi đón ba thằng Chin. Nhớ phần cua đấy tôi bóc để nấu cho cái Ly với cu Chin ăn thôi đấy. Thừa thì cho vào tủ, mai nấu tiếp. Còn tôi nấu cho tôi bát cháo loãng là được.
– Dạ vâng ạ.
Mẹ chồng tôi quắc mắt nhìn tôi, có lẽ định chửi thêm vài câu thì trên tầng có tiếng bước chân của chị Ly và cu Chin. Vừa nhìn thấy chị Ly mẹ chồng tôi cũng tiến lại gần sau đó lên tiếng:
– Ôi, sao hai mẹ con không ngủ thêm đi. Khi nào được ăn thì mẹ gọi xuống.
– Dạ, để con xuống phụ thím Thuỷ nấu ăn – chị Ly đáp lại
– Khỏi cần, có gì đâu con, nấu mấy cái món đơn giản ý mà. Nào, đi lên ngồi xuống đây, Chin lại đây bà nội yêu cái.
Tôi liếc mắt nhìn lên thấy thằng cu Bo đứng ngay dưới chân cầu thang nhìn mẹ chồng tôi ôm ấp anh Chin mà sống mũi tôi cũng cay xè. Cu Bo cúi mặt đi qua cũng không ai để ý, nó bước xuống dưới gian bếp cùng tôi, nhìn thấy con tôi vừa bóc bánh đa vừa nói:
– Bo của mẹ còn mệt không?
– Dạ không. Mẹ nấu gì đấy ạ?
– Mẹ nấu cháo thịt cho Bo ăn nhé.
Cu Bo nghe vậy gật đầu, rồi lại đứng nép vào cánh cửa nhìn lên gian phòng khách đầy thèm thuồng. Tôi thương con, nhưng không biết phải an ủi con thế nào để con đỡ tủi thân. Chị Ly là chị dâu của chồng tôi, hai vợ chồng anh chị sống ở trên Hà Nội nhưng dịp này gần Tết nên chị Ly về trước, một lát nữa anh Cường anh trai ruột của chồng tôi mới về sau. Cây đào ngoài phòng khách đã nhú những nụ hồng chúm chím, năm nào cũng vậy, cứ gần dịp xuân về lòng tôi lại có chút buồn buồn. Nấu xong đồ ăn sáng, tôi liền gọi mọi người xuống. Thằng cu Bo không hiểu chuyện liền leo tót lên gắp vào bát bánh đa cua tôi nấu cho thằng Chin. Còn chưa kịp nói với con ốm thì phải ăn cháo thịt mẹ chồng tôi đã chạy lại dùng đũa gõ lên tay Bo rồi quát lên:
– Bánh đa cua là nấu cho anh Chin, sao mày dám đυ.ng vào?
Bo nghe vậy khẽ buông ra nhảy xuống ghế cúi mặt không đáp. Chị Ly liền lên tiếng:
– Ai ăn cũng được mà mẹ. Cháu nó thèm cứ để nó ăn.
Nói rồi chị Ly định san bớt bát bánh đa cua ra, nhưng tôi đã ngăn lại:
– Thằng Bo nhà em đêm qua sốt cả đêm. Em cho nó ăn chút cháo thịt loãng rồi uống thuốc thôi chứ không dám cho ăn cua.
– Thế em cũng ngồi vào đây mà ăn đi.
– Dạ mẹ với chị và Chin cứ ăn trước đi, em đút cho Bo xong em ăn sau.
Mẹ chồng tôi hẩy hẩy tay chị Ly gật gù:
– Thôi, ăn đi con, ăn đi còn ra đón thằng Cường.
– Dạ vâng. Con mời mẹ.
Tôi ngồi xuống bên kia ghế, kéo Bo lại gần rồi đút cho bát cháo. Thằng bé ngoan ngoãn ăn hết sạch sành sanh. Ăn xong mẹ chồng tôi với chị Ly và thằng Chin cũng đánh xe ra ngoài bến xe khách Bãi Cháy đón anh Cường. Tôi để cu Bo chơi trên phòng khách còn mình thì dọn dẹp bên dưới sau đó bỏ thức ăn ra để nấu cơm chưa. Khi vừa nhặt mấy cọng rau, tôi cũng nghe trên nhà có tiếng còi xe ô tô, tiếng mẹ chồng tôi cười nói:
– Mau vào nhà đi con. Đấy, lại không về cùng cái Ly cơ, đi xe khách mệt chửa.
Lúc này tôi biết anh Cường đã từ Hà Nội về liền đứng dậy rửa tay lên chào một câu cho phải phép. Vậy mà vừa bước lên đến nơi mẹ chồng tôi đã nguýt dài:
– Đang bóc tôm hay gì mà hôi thế, lên đây làm gì tý lại rớt cả ra nhà.
Tôi nhìn mẹ chồng, tự dưng không biết nói gì đánh đáp:
– Con định bảo cu Bo lên nhà uống sữa cho đúng giờ.
Nói rồi tôi quay sang anh Cường khẽ chào:
– Anh mới về à? Em chào anh.
– Ừ, nấu cơm hả em?
– Vâng ạ.
Anh Cường thấy vậy quay sang chị Ly:
– Em xuống phụ thím ấy đi, để anh xếp đồ lên thắp hương ông bà.
Mẹ chồng tôi hơi chau mày cau có trả lời:
– Bếp núc chật chội kéo đông xuống đấy làm gì, thôi để mình nó nấu đi, hai đứa lên mà thắp hương cho ông bà rồi còn sang bên nhà chú Ban chào hỏi chú ấy một tý.
Tôi không đợi mẹ chồng nói hết đã lui xuống bếp. Anh Cường cũng không để ý lời mẹ chồng tôi mà gọi cu Bo lại khẽ nói:
– Bo, lại đây bác cho cái này này. Kẹo dẻo đấy, mau lên.
Tôi không nghe tiếng Bo đáp chỉ thấy tiếng mẹ chồng mỉa mai:
– Kìa, đứng đực ra đấy làm gì, bác gọi thì vào đi, không biết giống ai mà cứ đần đần độn độn.
– Cháu nó còn nhỏ mẹ đừng nói nó vậy chứ, Bo ngoan lại đây với bác.
– Ôi dào mẹ nói thật chứ thằng này nó đần thật đấy. Mà đến bây giờ mẹ vẫn không thấy nó giống ai trong nhà này. Không có một cái nét gì giống ba, giống ông nội chả bù cho cu Chin i sì đúc con. Chẳng biết có lai tạp giống của ai không chứ làm gì nhà này có ai có đôi tai giống nó.
– Mẹ, đừng nói vậy, đâu phải cứ giống mới là cháu mình đâu. Mẹ nói vậy rồi người ta nghe thấy lại nghĩ không hay đâu.
– Mẹ nói thật chứ mẹ có nói dối cái gì đâu? Con xem, ba con, rồi đến con, thằng Dũng, thằng Chin tai đều khoằm lại, mắt đứa nào cũng đen láy tại sao mỗi mình nó lại bè ra thế kia, mắt thì nâu nâu vàng vàng.
Những lời này không phải vợ chồng anh Cường về mẹ chồng tôi mới nói, bình thường bà cũng hay nói với ba chồng như vậy, thậm chí nói trước mặt cả chồng tôi luôn. Tôi đưa tay lên mặt, lúc này mới phát hiện khoé mắt ướt cả lại liền vội mở nước lớn át đi tiếng nấc sắp phát ra.
Mười một giờ trưa tôi mới nấu xong cơm. Bấy giờ vợ chồng chị Ly cũng đi qua nhà chú Ban về, chồng tôi với ba chồng cũng đang trên phòng khách. Tôi dọn sẵn cơm ra bàn rồi gọi mọi người xuống ăn, trong bữa cơm mẹ chồng tôi liên tục gắp thức ăn cho chị Ly và cu Chin. Đến khi ăn xong mọi người lên phòng khách bổ dưa tráng miệng, tôi đứng dọn dẹp đống bát đũa cũng gần một tiếng đồng hồ mới xong. Người tôi lúc này cũng mỏi nhừ, lên phòng khách mọi người cũng đi chơi rồi, chỉ còn một đĩa dưa trống trơn và vài cái hạt đen dính trên đó. Tôi mang đĩa dưa xuống bếp rồi đi lên phòng. Dũng đang nằm trên giường gáy khò khò, thằng Bo thì ngủ ở phòng bên. Tôi đặt mình xuống nằm mà không chợp mắt được chút nào thấy thương con đến vô cùng.
Tối hôm ấy vợ chồng anh Cường đi chơi muộn mới về, tôi ở nhà lại một mình nấu mấy mâm cơm do ba mẹ chồng tôi mời họ hàng qua ăn. Từ sáng đến tối cứ đứng mãi nên người tôi cũng mỏi nhừ, ăn uống dọn dẹp xong tôi chờ mọi người về rồi ôm cu Bo về phòng cho nó ngủ. Hôm qua nó sốt, giờ tuy đã khỏi nhưng vẫn mệt nên ngủ ngon lắm, cho con ngủ xong tôi liền về phòng nằm xuống cạnh chồng khẽ nói:
– Anh Dũng… năm nay cu Bo được hơn bốn tuổi rồi. Hay là… hay là mình nói với ba mẹ đi.
Dũng đang bấm điện thoại nghe tôi nói vậy khẽ quắc mắc đáp:
– Em lại định làm gì?
– Em định nói rõ ràng mọi chuyện với ba mẹ, chứ cứ thế này lòng em không yên chút nào.
– Năm nào cũng như năm nào, cứ vài ba tháng em lại giở quẻ đòi nói chuyện này ra là sao? Tốt đẹp lắm hay sao mà muốn phô cho thiên hạ biết? Người ta giấu đi không được, em lại cứ muốn phải nói ra.
– Thiên hạ nào, nói với ba mẹ chứ thiên hạ nào hả anh? Cứ giấu thế này sẽ không ổn đâu anh ạ.
Nghe đến đây đột nhiên Dũng bỗng long sòng sọc nhìn tôi rít lên:
– Phải rồi, giờ mẹ con em đủ lông đủ cánh rồi nên em nghĩ là không cần dựa dẫm vào anh nữa chứ gì? Anh nói cho em biết, chuyện này em không được phép nói ra, có nói cũng sẽ là anh nói.
– Thế bao giờ anh mới nói.
– Bao giờ đó là việc của anh.
– Chuyện này mà vỡ lở ra chẳng phải tội còn nặng hơn sao?
– Đâu còn có đó, em không phải lo.
Nghe Dũng nói, tôi không biết phải vui hay buồn, chỉ là tự dưng thấy sống mũi cay xè. Khi Dũng vừa dứt lời bên dưới cũng có tiếng mẹ chồng tôi oang oang:
– Đấy, Ly, con xem, ngày nào nó cũng vậy, cứ ăn xong lại thượng lên tầng như làm vương làm tướng. Khổ, cái thứ không được dạy dỗ cẩn thận nó như vậy đấy.
Mẹ chồng tôi đang nói chuyện với chị Ly bên dưới, lúc này anh Cường với ba chồng cũng ra ngoài có việc. Tôi khẽ nhìn xuống mấy ngón tay nhăn nheo, dù hằng ngày thức khuya, dậy sớm, nấu cơm cháo, rửa bát quét tước đầy đủ thì vẫn khiến bà không hài lòng. Từ trước tới nay bà luôn như vậy với tôi, ngay từ khi tôi bước chân đến ngôi nhà này bà đã luôn dùng ánh mắt coi thường dành cho tôi. Ngay cả khi bà về quê tôi xin cưới cũng khinh khỉnh thái độ với người thân của tôi. Thế nhưng tôi biết, bản thân tôi không có tư cách trách móc bà. Chỉ là tôi không ngờ rằng những sai lầm trong cuộc đời này lại làm cho con trai tôi chịu nhiều tổn thương nhất. Tôi lại bấu bấu tay, yếu ớt nói:
– Anh Dũng…
– Lại cái gì nữa đây? Sao cứ lải nhải lắm thế nhỉ?
– Thực sự… em không muốn giấu chuyện này nữa. Em cảm thấy trong lòng rất day dứt.
– Day dứt thì giữ trong lòng mà sống tốt hơn với mọi người với anh.
– Nhưng chuyện này… đâu có thể giấu được cả đời. Nếu như có lúc ba mẹ phát hiện ra, chẳng phải đó là tội lớn tày trời sao? Em không muốn bản thân cứ sống dằn vặt như vậy.
Dũng lúc này liền buông điện thoại, hai mắt nhìn tôi nhếch mép nói:
– Giờ cô không công ăn việc làm, thằng Bo thì nhỏ, cô nói ra sự thật bị đuổi đi thì đừng có mơ bấu víu vào tôi thêm một lần nữa. Tôi chỉ có thể cưu mang cô một lần thôi. Hiểu không?
Tôi nhìn Dũng há hốc mồm kinh ngạc, lấy nhau cũng mấy năm rồi chưa bao giờ anh xưng hô thế này với tôi. Thế nhưng tôi không dám trách anh chỉ cúi đầu đáp lại:
– Nhưng giờ cũng hơn năm năm rồi, em không thể lúc nào cũng sống trong sự dằn vặt như thế này. Qua Tết em sẽ xuống thưa chuyện với ba mẹ, mọi chuyện có ra sao… em cũng sẽ chấp nhận.
Dũng nhìn tôi hờ hững đáp:
– Được! Lần này thì tôi sẽ để tuỳ cô. Cô muốn làm gì thì làm!
Nói xong anh đứng dậy bước ra ngoài đóng rầm cửa. Bên dưới có tiếng mẹ chồng tôi cất lên:
– Đêm hôm còn đi đâu đấy?
– Con đi chơi.
– Này, lúc nào về mua cho thằng Chin một ít bánh mochi nhé.
Tôi không nghe được tiếng Dũng đáp lại, chỉ thấy tiếng xe máy được phóng đi. Lúc này tôi thấy tim mình cũng như có kim chích, cố cười chỉ thấy méo xệch đến đau thương. Một lúc rất lâu sau tôi mới có thể đứng dậy bước sang phòng của cu Bo. Khi vừa định nằm xuống định ôm con thì có tiếng bước chân rầm rầm bên dưới rồi tiếng mẹ chồng tôi cất lên:
– Hôm nay bế thằng cu Bo sang mà ngủ chung nhường phòng này lại cho thằng Chin đi.
– Dạ.
– Dạ cái gì mà dạ, điếc à? Bế nó đi đi, bế luôn đi. Thằng Chin nó quen ngủ riêng rồi nên phòng này dành cho nó.
Tôi cúi xuống khom người bế Bo dậy, vừa chạm vào nó đã mở mắt. Mẹ chồng tôi nhìn thấy liền nhếch mép:
– Ngủ thì ngủ đi còn trợn tròn cái mắt ra mà làm gì? Đúng là khó ăn khó dạy từ cái nết ngủ đi.
Thằng Bo bị chửi thì phụng phịu cái mặt ra, dù sao cũng bốn tuổu rồi, sao mà nó không hiểu mẹ chồng tôi nói gì chứ. Tôi không dám cãi lại, chỉ lặng lẽ bế nó ra ngoài. Vừa ra đến cửa chị Ly khẽ nói:
– Thằng Bo còn nhỏ con nghĩ mẹ không nên khắt khe quá vậy với cháu nó đâu mẹ.
Mẹ chồng tôi liếc mắt nhìn tôi đóng sập cửa đáp lại:
– Mẹ cũng không muốn như vậy, nhưng con xem, nó với thằng Chin có giống nhau chút nào không? Thằng Chin ngoan ngoãn, còn nó thì tính nết chẳng ra đâu vào đâu.
– Nó còn chưa được năm tuổi mà mẹ.
– Bốn năm tuổi thì cũng biết rồi chứ cái gì nữa. Tất cả là do con mẹ nó không biết dạy.
– Mỗi người có cách dạy con riêng mà mẹ. Cu Bo tính ra cũng ngoan ấy chứ.
– Bản chất có thể ngoan nhưng vì con mẹ nó dạy nên mới hư như vậy. Nói thật nhà con mẹ nó dột từ nóc dột đi, kể ra mà nhà nó được đàng hoàng tử tế bằng một góc của con mẹ đã không nói làm gì. Ngay từ đầu về mẹ đã không ưa, nếu không phải vì chửa rồi thì làm sao nó có chửa bước chân vào cái nhà này.
Những câu nói này, tôi đã nghe đến mòn cả lỗ tai. Có tiếng chị Ly lại cất lên:
– Con thấy thím ấy cũng hiền lành tử tế mà. Có mâu thuẫn gì mẹ cứ nói với thím ấy xem chứ con sợ mẹ đang hiểu nhầm thím ấy rồi.
– Cái dòng giống nhà con này đĩ thoã có tiếng rồi con ơi. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh con ạ. Đấy con xem, ba nó có tận ba đời vợ lận…
Tôi cố đưa tay bịt tai cu Bo lại, nhưng hình như nó đã nghe được giương đôi mắt ngây thơ nhìn tôi hỏi:
– Mẹ, đĩ là gì hả mẹ.
Nhìn con, tôi bỗng ứa nước mắt đặt nó lên giường sau đó đóng chặt cửa lại rồi nói:
– Không có gì đâu con. Con ngủ đi.
– Hôm nay con được ngủ với ba mẹ à? Ba đâu mẹ?
– Ba đi có việc rồi, con nằm xuống nhắm mắt lại đi, để mẹ gọi ba.
Cu Bo ngoan ngoãn xoay lưng vào góc tường. Tôi với điện thoại gọi cho Dũng. Đầu dây bên kia gắt gỏng:
– Có chuyện gì?
– Đêm rồi anh về đi, thằng Bo nó hỏi anh này.
Không có tiếng trả lời của Dũng, chỉ có tiếng tút tút rồi tắt phụt của điện thoại. Tôi thở dài buông máy đặt lên đầu giường an ủi cu Bo:
– Ba hôm nay có việc nên về muộn, hai mẹ con mình ngủ nha.
– Lâu rồi con mới được ngủ với ba mẹ mà ba lại không ở nhà, buồn ghê luôn á mẹ.
– Ngoan, ba đi kiếm tiền mua sữa cho Bo mà.
Bo thấy tôi nói vậy thì nhắm nghiền mắt, tôi cũng nằm xuống tắt điện rồi ôm chặt lấy con. Tôi trằn trọc mãi đến ba giờ vẫn không ngủ được, khi còn đang nhắm mắt nhớ lại những ký ức đau thương thì bên dưới lại có tiếng cạch cửa rồi có tiếng mẹ chồng tôi rít lên:
– Trời ơi, đi uống cái gì mà say bét nhè ra thế này? Con vợ mày thì ngủ chết trương trên kia. Mày chỉ làm khổ mẹ thôi Dũng ơi là Dũng, tý ba mày thấy lại lu loa lên cho mà xem.
Tôi nghe vậy liền mở cửa định chạy xuống dưới, thế nhưng mới đến chân cầu thang đã khựng lại khi nghe mẹ chồng tôi nói:
– Này, Dũng, con Nga nó về được mấy hôm rồi đúng không con? Lúc nãy con đi gặp nó à?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Con Riêng
- Chương 1