Lý Bảo tắm rửa, thay qυầи ɭóŧ xong xuôi, mới từ trên lầu đi xuống.
Căn nhà cậu và mẹ ở cũng là của ba dượng, ba dượng là một phú nhị đại, trong nhà mở chuỗi khách sạn.
Mẹ cậu là người địa phương nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng không có văn hóa gì, sau khi ba dượng cưới bà, bà vẫn muốn cho ba dượng và cậu một gia đình mỹ mãn.
Trên mặt Lý Bảo Thanh lạnh lùng không có biểu cảm gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sưng đỏ của mẹ, khoé mắt cũng không nhịn được đỏ lên, cậu đứng ở trên cầu thang không nhúc nhích.
cậu yêu mẹ, cũng muốn nhìn thấy bà hạnh phúc, ngày hôm qua sau khi miệng nói mấy lời không hay, trong lòng cũng từng âm thầm hối hận, dù sao tuy ba dượng trông xấu xí mập mạp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm bất cứ tổn thương nào đối với mẹ con cậu.
“Tiểu Bảo.” Mẹ nhìn Lý Bảo, trên khuôn mặt xinh đẹp có những giọt nước mắt yếu ớt cùng giọng nói nức nở, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, bàn tay mập mạp của ba dượng đặt ở trên bả vai đơn bạc của mẹ an ủi.
Lý Bảo lộ ra một chút bất lực, cậu nhất là không thể thấy mẹ khóc, cậu đi tới bên cạnh mẹ, cầm lấy tay mẹ, tuổi trẻ lão thành, thấp giọng nói ra: "Mới sáng ra mà mẹ khóc cái gì?"
Mẹ ôm lấy con trai, áy náy nói: "Xin lỗi, Tiểu Bảo, hôm qua mẹ đã nói lời hung dữ với con.”
Lý Bảo được mẹ ôm lấy, tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt tràn đầy thịt mỡ của ba dượng, người đàn ông không chỉ mập, trên mặt còn có lở loét, cùng với lỗ chân lông to.
Ba dượng thấy ánh mắt của cậu dừng ở trên người hắn, lộ ra một nụ cười lấy lòng, thịt mỡ trên mặt đều chen vào nhau, trên da thịt giống như là độ một tầng bóng loáng.
Lý Bảo ôm bả vai mẹ, cụp mi đen láy xuống, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, ngày hôm qua con cũng không nên mắng dượng.”
Mẹ nghe vậy khóc càng dữ dội hơn, bả vai run rẩy khóc lên: "hu hu hu… Mẹ chỉ muốn người một nhà chúng ta sống thật tốt thôi…”
Thấy bà khóc lợi hại như vậy, ba dượng lại gần, cánh tay vòng lại ôm cả hai người vào lòng mình, đồng thời hai má dán lên gương mặt trắng nõn của thiếu niên.
Lý Bảo chỉ cảm thấy một mùi dầu mỡ khó ngửi lên men ở chóp mũi, cậu hơi buồn nôn muốn đẩy ra, nhưng thấy mẹ còn đang khóc, cậu chỉ có thể cau mày chịu đựng.
Giọng nói của ba dượng mang theo vẻ cưng chiều, vừa cười vừa nói: "Được rồi, A Noãn, ba và Tiểu Bảo sẽ luôn ở bên nhau đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, tay ba dượng đặt ở trên bả vai Lý Bảo, nhẹ nhàng xoa bóp một chút, hắn hôn nhẹ khuôn mặt của mẹ, thân mật không chút kiêng dè.
Lý Bảo miễn cưỡng mỉm cười: "Đúng vậy, mẹ, con sẽ vui vẻ ở chung với ba dượng.”
Lúc này mẹ mới an tâm, ôm con lặp lại: "Mẹ rất yêu con, cũng rất yêu dượng, chúng ta là người một nhà mà.”
Trên mặt gương mặt như ngọc trắng của Lý Bảo xuất hiện một chút cứng ngắc, đáp: "Con biết rồi ạ.”
Lý Bảo đi học, buổi tối lúc trở về, mẹ không có ở đây, cậu gọi cho mẹ.
“Con ở chung với dượng thật tốt nha, hôm nay bà ngoại bị bệnh nằm viện. Mẹ sẽ trở về sớm thôi, con làm bài tập cho tốt, đi ngủ sớm nha con…”
Bà ngoại ở nông thôn, đi về phải mất hai ngày.
Lý Bảo cúp điện thoại, chỉ thấy ba dượng mập mạp mặc tạp dề, nâng cái bụng lớn có thể so với phụ nữ có thai tháng tám từ phòng bếp đi ra, trên mặt hắn ửng hồng, cười nói: "Mẹ đến nhà bà ngoại rồi, hôm nay dượng nấu cơm cho Tiểu Bảo nha.”
Lý Bảo trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng mím môi, lễ phép nói một câu: "Cám ơn.”