Chương 11-2

“Tống Dục, ngươi đã khỏe chưa?”

Tô Viễn ôm sách có chút do dự mà đi đến. Sắc trời dần dần ngả về Tây, trong phòng càng thêm yên ắng, chỉ có một trản đèn bàn ở đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.

Tống Dục giả vờ như bị bệnh nặng mà nằm một chỗ, cũng không trả lời Tô Viễn, l*иg ngực theo hô hấp mà hơi phập phồng, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, phối hợp với vết sưng đỏ nơi khóe miệng nhìn qua giống như một người sinh bệnh nặng.

Tô Viễn đứng bên đầu giường, thấy bộ dáng lúc này của Tống Dục, tức khắc có chút kinh ngạc, không tự chủ mà ôm chặt sách vào trong ngực, hiển nhiên cậu không đoán được hành động hôm trước khiến con riêng thường ngày luôn tuấn lãng thong dong nay lại chật vật đến mức này.

“Ngươi, khóe ngươi còn đau không?”

“Ngươi tới đây làm gì?”

Đối mặt với sự quan tâm của Tô Viễn, Tống Dục lại bày ra một bộ dáng không muốn nói chuyện, ngữ khí lãnh đạm mà trả lời. Tô Viễn liền khẩn trương sợ hãi, dường như không kịp thích ứng với một Tống Dục như thế này.

“Ta tới trả sách, cảm ơn sách của ngươi, nhưng mà ta…..”

Tô Viễn đi đến bên bàn, đem sách trong tay cẩn thận đặt lên trả lại cho Tống Dục, lại bị ánh mắt của Tống Dục khiến cho sợ hãi mà đứng ngốc lăng tại chỗ, tựa như chỉ cần có một động tác nhỏ lập tức sẽ bị “người bệnh” đang sốt cao vô lực kia vồ tới.

“Ngươi còn mặc quần áo mà ta tặng?”

Tống Dục theo ánh đèn, đôi mắt có chút nghiền ngẫm mà nheo lại, đánh giá quần áo Tô Viễn, Tô Viễn lúng túng, giống như bị người kia bắt lấy được nhược điểm khiến cậu hoảng loạn.

“Không, không phải, ta chỉ có bộ đồ này…. Mấy cái kia… không thích hợp…..”

Vừa nãy Tô Viễn rối rắm nửa ngày, không biết nên mặc bộ nào đến đây, Tống Thao toàn chuẩn bị cho cậu áo ngủ, hiển nhiên mấy cái đó không thích hợp mặc đến đây thăm con riêng bị bệnh. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể khoác lên bộ quần áo mà Tống Dục đã mua cho cậu. Tô Viễn vốn cho rằng đến trả sách một chút liền đi, lại không ngờ ngay lập tức bị Tống Dục phát hiện, làm cho Tô Viễn lo lắng không thôi.

Tống Dục nghe xong nhịn không được phát ra một tiếng cười nhạo, theo sau là một chuỗi ho khan dị thường thống khổ, thiếu chút nữa là vệ sĩ bên ngoài cũng bị kỹ thuật diễn suất của thiếu gia thuyết phục.

“Ngươi, ngươi đừng lên tiếng….. Ta rót cho ngươi chút nước được không?”

Tô Viễn thấy Tống Dục như vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp con riêng làm chút việc, bằng không mặc kệ rời đi cũng có chút quá phận.

“Khụ khụ….. Ngô, ngươi…..”

Tống Dục tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng vì giọng nói khàn đặc khiến Tô Viễn không nghe rõ, Tô Viễn đành đi tới ngồi bên mép giường con riêng, cẩn thận nghe lấy lời nói của Tống Dục.

“Mẹ nhỏ cũng thật dối trá. Nếu trả sách, vậy quần áo đang mặc trên người của ngươi, có phải cũng nên tại chỗ này, từng cái cởi bỏ trả lại cho ta đúng không?”

Tô Viễn ngay lập tức bị lời nói của Tống Dục làm cho xấu hổ vô cùng, cậu hoảng loạn muốn đứng lên né tránh bàn tay của nam nhân đang vuốt ve trên mặt. Nhưng mà bàn tay kia không giống thường ngày, mạnh mẽ hữu lực, mà suy yếu vô cùng, bị Tô Viễn gạt ra liền buông thỏng xuống, Tống Dục cũng rên lên một tiếng, ngã xuống trên giường.

“Ngươi, ngươi không sao chứ? Ta không phải cố ý, ta không….”

Tô Viễn thấy Tống Dục suy yếu như vậy lập tức liền hoảng sợ.

“Mẹ nhỏ còn để ý đến ta? Ta cho rằng ngươi ước gì bỏ đi rồi. Chẳng qua chờ Tống Thao trở về, ngươi muốn giải thích như thế nào?”

Tống Dục suy yếu mà cười rộ lên, giống như xem kịch diễn mà ép hỏi Tô Viễn bên mép giường. Tô Viễn càng thêm rối rắm, nhiển nhiên cậu nhớ tới lời căn dặn bảo cậu lại đây của Tống Thao.

“Tô Viễn…. ta thật là khó chịu, để ta vuốt ve ngươi một chút được không?”

Thấy Tô Viễn dao động, ngữ khí Tống Dục lại mềm nhẹ thêm vài phần, giống như một đứa trẻ lớn xác đang làm nũng, ánh mắt khát vọng kèm theo vết thương bên khóe miệng khiến Tô Viễn không kiềm lòng nổi mà nhích đến bên cạnh con riêng, nhận mệnh nhắm hai mắt lại, tùy ý để cho Tống Dục dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt của mình.

Tống Dục gần như si mê mà nương theo ánh đèn quan sát thật kỹ khuôn mặt của kế mẫu. Cánh mũi thanh tú cao cao, cánh môi non mềm hồng nộn, rõ ràng là bộ dáng thanh thuần như thiên sứ, nhưng dưới lớp quần áo là một thân thể mềm mại nhiều mật nước và thành thục đến mức hoàn toàn không thể rời khỏi nam nhân.

“Ô…. Ngô!”

Cảm nhận được ngón tay Tống Dục tham nhập vào giữa môi răng, Tô Viễn kinh hoảng mở to đôi mắt ngập nước, rồi lại nghĩ đến bệnh tình lúc này của Tống Dục, nên không đành lòng đẩy ra con riêng, chỉ có thể tự thuyết phục bản thân rằng Tống Dục chơi chán rồi sẽ thả cậu ra. Tô Viễn nỗ lực ngậm lấy ngón tay con riêng, tùy ý cho ngón tay của y câu lấy đầu lưỡi của cậu, trên dưới khuấy loạn.

“Tô Viễn, Tô Viễn….. hôn ta một chút, khóe miệng đau.”

Nhìn Tô Viễn bị chính mình chơi đến nước bọt đều tràn ra ngoài khóe miệng, Tống Dục nhịn không được mà tiến thêm một bước, tham lam đưa ra yêu cầu, khao khát nhìn Tô Viễn trước mặt.

“Ngươi, ngươi… Không được, ta….”

“Rõ ràng hôm qua làm nhiều lần như vậy, ngươi cũng thật sự rất thích không phải sao ? Chờ Tống Thao quay trở về, sẽ không còn cơ hội nữa. Tô Viễn, Tô Viễn ngươi hôn ta một chút được không?”

Trong lòng Tô Viễn tràn đầy mâu thuẫn, thiếu niên mê mang nhìn người ở trước mặt, thân thể bị từng tiếng “Tô Viễn” của Tống Dục gọi đến nóng bừng lên.

Người này khác hẳn với Tống Thao luôn mang tính cưỡng chế điều khiển, chuyện trên giường cũng hoàn toàn bị khống chế chiếm hữu, Tô Viễn lâm vào hoang mang.

Lý trí nói cho Tô Viễn biết cậu đã hoài thai con của trượng phu mà hôn môi con riêng là hoàn toàn sai trái, nhưng nhìn ánh mắt khát cầu của Tống Dục khiến cậu không nói nên lời, Tô Viễn đành ngoan ngoãn vươn người tới hôn nhẹ lên vết thương trên mặt con riêng.

“Ô….. Tống Dục, ta không biết, ta đã bị ngươi làm cho không biết phải như thế nào nữa…..”

Tô Viễn nhịn không được mà khóc nấc lên, nước mắt từng giọt từng giọt từ trên gương mặt xinh đẹp dọc theo cằm rơi xuống trên bàn tay Tống Dục. Thiếu niên dường như không kiềm chế được mà khóc thê thảm, Tống Dục nhìn thấy trong lòng cũng dần vang lên những tia rung động khác thường.

Nguyên bản chỉ là chấp niệm không nắm giữ được từ lần lễ khai giảng năm đó, rồi lại nhiều việc xảy ra mà một lần nữa tương ngộ ở một thời gian cùng địa điểm sai lầm.

Nguyên bản chỉ là vì kɧoáı ©ảʍ trả thù Tống Thao, cùng hoàn thành chấp niệm của năm đó, lại bất tri bất giác mà bị thiếu niên này hấp dẫn, thậm chí vô pháp khống chế được mà càng muốn đối xử ôn nhu, ấu trĩ muốn đem người mẹ kế này hoàn toàn chiếm làm của riêng mình, thậm chí lúc nhìn đến thân thể nhỏ bé từ trong ngực mình tỉnh lại, đôi mắt ướt nước khiến y không nhịn được mà hôn môi vuốt ve.

“Tô Viễn, ngươi cũng làm cho ta sắp phát điên rồi….”

Tống Dục rốt cuộc vứt bỏ lớp ngụy trang bệnh tật rồi, y vững vàng đem người mẹ kế nhỏ ôm đến ngồi trên người mình. Tô Viễn vẫn không ngừng nức nở như cũ, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ Tống Dục, tùy ý Tống Dục đem quần áo trên người cậu từng cái cởi ra.

“Ngô, ngô ô…….”

Tống Dục dùng tay giữ chặt gáy Tô Viễn, buộc Tô Viễn không thể tránh né mà tiếp thu nụ hôn sâu, tính xâm lược mười phần mà dùng đầu lưỡi quét lộng khắp răng môi Tô Viễn, thậm chí nước bọt cũng đều bị y không kiêng kỵ mà nuốt xuống toàn bộ. Tô Viễn cũng giống vậy, ngượng ngùng mà đáp lại, cùng Tống Dục hôn môi, chỉ là nhắm nghiền hai mắt, dùng đầu lưỡi vụng về mà phối hợp cùng Tống Dục mυ"ŧ vào.

“Ân….ha…. Không…Tống Dục, đừng xoa….”

Đang cùng nhau hôn môi, Tô Viễn đột nhiên la hoảng lên, nhịn không được cúi đầu nhìn một tay Tô Viễn đang nhẹ xoa nắn đôi vυ" trướng sữa căng tròn, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện mau chóng truyền từ đầṳ ѵú đến đại não, làm Tô Viễn run rẩy bắt đầu rêи ɾỉ.

“Hửm, có chút sưng lên, có phải là tự chơi hay không?”

Tống Dục mắt sắc liếc qua liền nhìn thấy sự khác biệt trên đầṳ ѵú Tô Viễn, rõ ràng cùng bình thường thì có một chút khác biệt, tựa như bị người dùng tay thô bạo mà lôi kéo.

“Vừa mới, lão công gọi điện thoại…. Ô, ở trong điện thoại, bắt ta sờ…..”

Chịu không nổi bị Tống Dục nắn bóp như tra hỏi, Tô Viễn thút thít thừa nhận, mong Tống Dục tha cho.

Nhưng mà Tống Dục cũng không mở miệng nói ra điều gì, chỉ là tăng thêm lực độ trên tay, nhanh chóng khiến cho Tô Viễn run rẩy, nhận thức được cậu vừa phạm phải điều gì sai trái, thiếu niên chỉ có thể lấy lòng mà càng ưỡn ngực nâng lên đầṳ ѵú, đôi mắt hồng hồng nhìn lên Tống Dục cầu xin.

Tống Dục khẽ cười xoa xoa tóc Tô Viễn, ngay sau đó liền theo ý tứ của mẹ kế nhỏ dễ thẹn thùng không dám mở miệng này mà cúi đầu ngậm lấy một viên đầṳ ѵú trướng sữa ôn nhu mυ"ŧ vào. Tống Dục một bên vừa mυ"ŧ sữa, một bên vừa dùng tay vuốt ve cặp mông kiều nộn của Tô Viễn, như chuẩn bị cho việc tiếp theo mà y sắp làm.

Tô Viễn đêm nay động tình đến dị thường mẫn cảm, chỉ là bị Tống Dục đơn giản bóp nhẹ vài cái, vùng giữa hai chân đã lầy lội bất kham, nước sốt sền sệt trong suốt chậm rãi chảy dọc xuống theo bắp đùi, đem bụng nhỏ Tống Dục làm cho ướt nhẹp đến rối tinh rối mù.

“Ta là người bệnh, Tô Viễn chính mình cưỡi lên có được không?”

Hiển nhiên đã tới thời khắc mấu chốt, hai người đều nóng đến không chịu được, thậm chí mồ hôi cũng bắt đầu chảy ra. Tống Dục lại nằm ngã xuống giường, nhìn Tô Viễn sắc mặt ửng hồng đang ngồi khóa trên bụng của mình, có chút vô lại mà giở ra trò bệnh nhân.

“Ngươi, ngươi thật quá phận….”

Tô Viễn lúc này đã biết rõ Tống Dục căn bản là giả bệnh để lừa gạt cậu, nhưng đến bây giờ cậu cũng không thể lùi bước, chỉ có thể nghẹn ngào dùng tay chống trên ngực Tống Dục, nỗ lực nâng lên mông đem cự vật giữa háng y nuốt vào l*и hồng đã ướt đẫm.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Viễn nghiêm túc mà nếm thử tư thế cưỡi ngựa, còn bị Tống Dục dưới thân nhìn chằm chằm cậu chủ động nâng mông ăn nhục bổng, thật sự làm Tô Viễn thẹn đến không nói ra lời.

“Ô…… Đừng nhìn, nhắm mắt lại được không…..”

Tô Viễn giống như cầu xin mà dùng tay bưng kín đôi mắt Tống Dục. Tống Dục buồn cười nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi ra liếʍ nhẹ lên cánh tay Tô Viễn đang vươn tới, Tô Viễn lập tức giật mình vội vàng thu hồi đôi tay.

“Ta không nhìn, ngươi hảo hảo ăn được chưa?”

Tống Dục nhắm mắt lại làm cho Tô Viễn nhẹ nhàng thở ra, giống như muốn hoàn thành nhiệm vụ gian khó mà nỗ lực động hai chân, thở hổn hển đỡ ©ôи ŧɧịt̠ đã trướng lớn kia từng chút từng chút ngồi xuống chôn vào trong thân thể.

“A…… ân a! Tống Dục, đừng, đừng đỉnh đến chỗ đó……. A!”

Nhưng mà thời điểm vừa đỉnh đến nơi nào đó kia, Tô Viễn kinh hoảng thất thố muốn đứng lên nhổ ra ©ôи ŧɧịt̠ đã chôn nhập thật sâu vào trong thân thể, lại bị Tống Dục trầm thấp cười bắt lấy đôi tay, trực tiếp cưỡng bách đem ©ôи ŧɧịt̠ nhồi hoàn toàn vào trong l*и non ướt mềm.

Tư thế khiến cho gậy thịt thâm nhập vào độ sâu dị thường, làm Tô Viễn nức nở vặn vẹo, nhưng Tống Dục lại thoải mái đến thở ra một hơi dài, giống như đó là cổ vũ lớn nhất của y, dụ dỗ tiểu nhân thê đang không ngừng rưng rưng nước mắt ôm bụng dùng thân thể để hầu hạ du͙© vọиɠ nóng cháy của con riêng.

“Tô Viễn…… Tô Viễn ngươi thật giỏi, lại kẹp chặt một chút!”

“Ô…..đã không được…. Nghỉ ngơi một chút được không……”

Tô Viễn đang mang thai lại còn cố gắng hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân hiển nhiên đã mệt đến khắp người trải một tầng mồ hôi mỏng, hai vυ" trắng tuyết cũng theo thân thể mà chuyển động phập phồng lên xuống, nhìn Tống Dục trên giường cầu xin tha thứ.

Du͙© vọиɠ Tống Dục càng thêm nóng bỏng, hiển nhiên đã được l*и non Tô Viễn hầu hạ vuốt ve đến sắp đạt cao trào, thân mình Tô Viễn càng thêm mềm mại vô lực, côn ŧᏂịŧ nhỏ nhắn phía trước cũng nhếch lên cao giống như cần chạm nhẹ sẽ nổ ngay lập tức.

Tống Dục thấy thế liền trực tiếp nâng lên mông Tô Viễn, từ phía dưới hung hăng va chạm, Tô Viễn hoảng loạn mà sợ hãi giãy giụa, sau đó ôm chặt lấy lưng Tống Dục khóc lóc bắn ra tinh thủy.

Mà Tống Dục cũng thở hổn hển, Tô Viễn vừa mới cao trào, y theo đó nâng lên cặp mông đầy thịt của Tô Viễn, đem ©ôи ŧɧịt̠ đỉnh đển càng sâu, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đánh sâu vào vánh âʍ đa͙σ mẫn cảm.

“Tô Viễn……”

Nhìn Tô Viễn còn đang nghẹn ngào trong lòng, Tống Dục nhịn không được mà dùng đầu lưỡi liếʍ láp khóe mắt đầy nước của Tô Viễn, làm cho Tô Viễn khóc càng thêm lợi hại hơn.

“Đừng khóc, thoải mái không?”

“Ô….. Thoải mái, thật thoải mái……..”

Tô Viễn hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tống Dục, trong lòng càng thêm đau đớn.

Càng trầm luân cùng Tống Dục hoan ái, thì Tô Viễn càng vô pháp đối mặt với đứa bé trong bụng kia. Đêm đầu của cậu đều đã bị Tống Thao lấy đi, thậm chí đến lúc gặp Tống Dục thì trong bụng cũng đã có hài tử, cậu căn bản không có biện pháp để đối mặt.

Tống Dục hiển nhiên cũng hiểu rõ phần nào tâm tình của Tô Viễn, y thương tiếc vuốt ve eo lưng bóng láng phía sau, đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng từng chút hôn lên bụng Tô Viễn.

“Ngươi, ngươi vì cái gì….”

Tô Viễn nghẹn ngào nhìn Tống Dục chậm rãi ngẩng đầu lên, cũng đã hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ, ngơ ngác mà nhìn Tống Dục.

“Chỉ cần là ngươi, ta đều thích….. Cho nên đừng lo lắng, được không?”

Dưới ánh đèn mông lung, thiếu niên khóc đến nước mắt đầy mặt được con riêng lặng yên ôm vào trong ngực, thân hình gần như hoàn mỹ được ánh đèn ấm áp làm nổi bật đến phá lệ mê người.

Mà trong ánh mắt Tống Dục dường như hàm chứa tất cả nhu tình cùng thương tiếc trên thế gian, chờ đợi thời khắc Tô Viễn hoàn toàn đi vào trong đó, tất cả sóng triều liền hoàn toàn ôm lấy vỗ về.

“Huống chi vốn dĩ đều là ta sai, là ta ngay từ đầu đã câu dẫn ngươi, đúng không?”

Tống Dục nhìn vào đôi mắt ướt nước còn đang xuất thần của Tô Viễn, nhịn không được mà khẽ cười dùng tay đem Tô Viễn ôm trọn vào trong l*иg ngực, thỏa mãn mà cảm nhận được Tô Viễn dường như đã hoàn toàn thuộc về y.

Ngoài cửa sổ không biết đã đổ mưa từ khi nào, tiếng mưa mùa thu tí tách rơi xuống mơ hồ truyền đến, thỉn thoảng còn có vài giọt rơi trên cửa sổ giòn vang.

Dưới giường vẫn là quần áo hỗ độn vương vãi, thậm chí còn có nội y của hai người, hơi thở ái muội còn tràn ngập vấn vít khắp trong phòng.

Tựa hồ như là cảm thấy máy sưởi có chút nóng, từ dưới chăn không biết từ khi nào lộ ra một gót chân trắng nõn, tham lam cảm thụ không khí mát mẻ bên ngoài, luyến tiếc không muốn quay lại ổ chăn.

Nhưng mà sau đó một bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng ôn nhu cầm lấy bàn chân tinh xảo một lần nữa nhét vào trong ổ chăn ấm áp, lại cẩn thận đem chăn dém kỹ lưỡng mới thu tay về.

Trong phòng vẫn là một mảnh yên tĩnh như cũ, nhưng trong đêm mưa thu lại phá lệ triền miên, ấm áp