Chương 1.1: Về nhà

Giữa hè, mưa dầm dề liên miên, không khí âm u bao trùm cả thành phố.

Ôn Vãn mặc chiếc váy màu đen, nước mắt rơi đầy mặt, cô an tĩnh quỳ gối trước linh đường của mẹ.

Cả linh đường to lớn chỉ có một thân ảnh là cô, thật sự là có chút quá quạnh quẽ.

Bỗng dưng có tiếng bước chân đi đến gần, một người đàn ông trung niên đi vào linh đường, yên lặng đứng trước di ảnh trắng đen của mẹ cô thắp 3 nén nhan.

Ôn Vãn có chút ngạc nhiên, gương mặt nghi hoặc nhìn hành động của người đàn ông xa lạ.

Sau khi thắp nhan xong, ông ta thấp giọng bi ai một chút, ngay sau đó hướng mắt đến bóng người đang quỳ trên mặt đất là cô.

“Vãn Vãn, bố tên Cố Thành, là bố của con.”

Đây là lời nói đầu tiên của Cố Thành dành cho Ôn Vãn.

Từ bố này đối Ôn Vãn quá mức xa lạ. Cô luôn cho rằng bố mình đã sớm mất, vì sợ mẹ nhớ lại ký ức thương tâm nên từ khi cô có ý thức, liền không còn bao giờ hỏi về bố với mẹ.

Nhưng hôm nay sau 16 năm, sau khi mẹ cô mất, một người tự xưng là bố cô xuất hiện.

“Mới ngày hôm qua bố mới biết có con trên đời này” Nhìn Ôn Vãn trên mặt biểu tình từ nghi hoặc biến thành cảnh giác, Cố Thành kiên nhẫn giải thích cho cô.

Ôn Vãn đứng lên, tay xoa xoa đầu gối tê dại, lạnh lùng mở miệng: “Tại sao khi mẹ tôi mất, cũng không nhìn thấy mặt chú?”

“Bà ấy nhiều năm như vậy chưa bao giờ liên lạc với bố, chỉ mới ngày hôm qua, bố mới nhận được một lá thư” Trên mặt Cố Thành hiện một tia đau khổ, nhìn về phía Ôn Vãn trong ánh mắt mang theo áy náy: “Bố không nghĩ đến, đó lại là một cố di thư.”

Cố Thành từ trong túi móc ra một lá thư hơi mỏng, đưa cho Ôn Vãn: “Vãn Vãn, cùng bố về nhà đi, về sau bố sẽ nuôi dưỡng con thật tốt.”

Ôn Vãn đưa tay tiếp nhận, những giọt nước mắt lạch cạch rơi trên tờ giấy, đôi mắt cô đỏ ửng.

Cuối cùng, cô vẫn là đi cùng Cố Thành

Tuy rằng đáy lòng Ôn Vãn không muốn thừa nhận người cha này. Nhưng cô biết sau khi mẹ mất, cô không thể một mình gánh vác số tiền sinh hoạt ăn, mặc, ở, đi lại, cùng với khoản học phí kếch xù.

Mãi đến khi ngồi trên chiếc Rolls-Royce, Ôn Vãn mới lần đầu tiên cảm nhận được chênh lệch giữa bọn họ.

Xe dọc theo đường đi vững vàng chạy, Cố Thành ngồi ở bên cạnh cô, dò hỏi về cuộc sống của cô, cô câu được câu không mà đáp lại, khách khí xa cách ngượng ngùng.

Không biết xe đã chạy bao lâu, Ôn Vãn chỉ cảm thấy cả người đều mệt, cô hơi dựa lưng vào cửa sổ xe mà ngủ.

Khi mở mắt, chiếc xe đã dừng trước một tòa biệt thự xa hoa.

“Vãn Vãn, chúng ta về đến nhà rồi.” Cố Thành nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu.

Một người giúp việc đã đứng đợi trước cổng mở cửa xe cho bọn họ, Ôn Vãn lễ phép gật đầu cảm ơn với người nọ.

Cô theo sau Cố Thành đi vào cửa, chiếc đèn thủy tinh tráng lệ phát ra ánh sáng lung linh, biệt thự bài trí đơn giản nhưng không mất đi vẻ sang trọng, những nơi như này cô chỉ được nhìn thấy trên TV chứ chưa bao giờ được nhìn thấy ngoài đời.

Ôn Vãn thấy quản gia chuẩn bị tốt dép lê cho cô, cô theo Cố Thành đi vào phòng khách, đập vào vào mi mắt cô chính là cửa sổ to lớn sát mặt đất, cùng với một nam sinh ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ đang lật trang sách.

Cố Thanh Từ nghe thấy động tĩnh, ngừng tay lại, nhàn nhạt nâng lên mắt, vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt Ôn Vãn.

Sao lại là hắn?