Đúng vậy ông ta không dám!
Sau khi Minh Đăng dứt khoát bước ra khỏi văn phòng, hiệu trưởng lập tức quăng ngã mọi thứ trên bàn làm việc. Ông ta nhìn sang Ninh Tuấn đang đứng đối diện mình, chỉ vào anh ta nói:
- Hạ hạnh kiểm nó cho tôi, cho nó biết hậu quả của việc làm anh hùng rơm!
Ninh Tuấn vội ngăn cản.
- Không được đâu hiệu trưởng, bây giờ chuyện chúng ta cần làm là đối phó với truyền thông, tất cả khán giả xem phát sóng trực tiếp về cuộc thi đều đang đặt nghi vấn về tính trung thực của trường mình, em đã liên hệ với người đứng đầu các tòa soạn không được lên bài, nhưng nếu chúng ta hạ hạnh kiểm học sinh tham gia cuộc thi, phụ huynh của nó làm lớn chuyện, chúng ta sẽ khó mà làm dịu được sức nóng của dư luận.
Hiệu trưởng dần dần bình tĩnh lại, ông ta chỉ nhất thời mất lý trí mà thôi, chuyện này ảnh hưởng thế nào ông ta vẫn biết rõ, ông ta nhìn Ninh Tuấn ra lệnh:
- Cậu đi xử lý cho tôi, nếu lần này còn làm không xong, cậu cũng cuốn gói cút về quê đi.
Ninh Tuấn cắn răng nói vâng dạ, sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Quả nhiên sau cuộc thi cũng có mấy bài báo nói về chuyện gian lận của trường Thông Khánh Tổ, nhưng mới vừa đăng lên đã bị xóa ngay lập tức, thay vào đó là tin tức tai tiếng về các nghệ sĩ showbiz.
Năm 2012 mạng xã hội tuy đã phát triển, nhưng do smartphone chưa thật sự phổ biến, hơn nữa phần lớn người sử dụng điện thoại đều là người đang đi làm, cho nên không có nhiều thời gian cho việc tiếp cận theo dõi tin tức, chỉ cần khống chế được báo chí, chuyện mờ ám của trường Thông Khánh Tổ sẽ dần dần nguội xuống rồi biến mất.
Đối với kết quả này Công Nam không có nhiều cảm xúc, mặc kệ là thời đại nào, kẻ có quyền chức luôn có biện pháp giúp mình tẩy trắng, mà chuyện này lại không có bằng chứng xác thực, cùng lắm cũng chỉ tạo chút ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của trường mà thôi, một ngôi trường có lịch sử gần bốn mươi năm, sao có thể dễ dàng sụp đổ chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này được.
Tuy vậy cậu vẫn có hơi không vui, cuối cùng kẻ ác lại không bị trừng trị!
--
Sau khi giành cúp trở về trường, nhà trường vì đội thi đấu tổ chức một buổi liên hoan, mọi người chơi đùa vô cùng vui vẻ, đến sáu giờ tối, Công Nam mới gọi điện thoại bảo tài xế đến đón về.
Về đến nhà, cậu vừa bước vào phòng khách đã đối diện với mấy đôi mắt nhìn chằm chằm cậu.
Bây giờ trong phòng khách tổng cộng có mười một người, ngoài ông nội, cha mẹ nuôi, anh Trường Quân ra còn có chú thím tư, Bảo Đức, Bảo Trân, một đôi nam nữ lạ mặt tầm ba mươi ba mấy tuổi và một bé gái chừng tám chín tuổi.
Thấy Công Nam đi vào, người phụ nữ lạ mặt kia cười đứng lên đi tới kéo tay cậu đi vào trong, vừa đi vừa nói:
- Nam về rồi đó hả, thi đấu xong lại ăn liên hoan ở trường chắc mệt lắm, ngồi xuống uống miếng nước đi cháu.
Nam ngơ ngác nhìn sang cha mẹ nuôi và anh Trường Quân với vẻ mặt không hiểu gì cả, mặt của bà Liên cũng trở nên cứng đờ, người ngoài không biết nhìn thấy cảnh này còn tưởng cậu là con của cô ta đấy, so với người làm mẹ như bà còn sốt sắng hơn, nghĩ bà không biết ý đồ của cô ta sao?
Bà Liên mỉm cười đứng dậy đi qua kéo Công Nam ngồi xuống bên cạnh mình, vuốt đầu cậu rồi nhìn người phụ nữ kia nói:
- Đây cô út của con, bên cạnh là dượng út và em Hân của con, hôm nay cả nhà chúng ta tụ họp lại để ăn mừng con chiến thắng cuộc thi đấy, ây da con trai của mẹ thật giỏi, mẹ rất tự hào về con.
Bà cố ý nhận mạnh bốn chữ “con trai của mẹ” giống như đang khẳng định chủ quyền, bà vốn biết hôm nay con trai nuôi của mình sẽ thi trận chung kết quyết định thắng thua, cho nên bà đã rủ hội chị em cùng xem chung, khi mấy người kia biết cậu là con trai của bà thì đều tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó từng người từng người nói lời khen ngợi, khen đến bà lân lân giống như đang đi trên mây vậy, làm dâu nhà này gần ba mươi năm, kể cả khi có đứa con trai đi du học Mỹ, bà cũng chưa từng tự hào như hôm nay.
Công Nam thấy mẹ mình vui như vậy cũng cảm thấy đáng giá, cậu nói:
- Đây là chiến thắng cả đội thi, một mình con cũng không thể làm gì được.
Bà Liên đang định nói gì thêm thì Nhã Lan, cũng chính là cô út nuôi của cậu giành nói trước.
- Sao không làm gì? Ai xem trực tiếp trên tivi mà không khen cháu chứ, haiz, nếu cháu là con cô thì tốt rồi, cô nhất định sẽ dẫn cháu đi giới thiệu khắp nơi, ai như mẹ nuôi cháu cứ giấu mãi, bây giờ có mấy ai biết cháu là con cái nhà này đâu.
- Kìa em…!
Văn Xuân vội ngăn vợ lại, anh ta cũng hết cách với vợ mình, lâu lâu cả nhà mới tụ họp mà cô ta cứ mở miệng nói móc, còn sợ người ta không biết ý đồ của mình nữa sao, thật quá mất mặt!
Nhã Lan vẫn không chịu dừng lại, liếc chồng một cái rồi nói:
- Em nói đúng mà, đáng lẽ lúc trước cha nên cho chúng ta nhận Nam làm con mới đúng, chúng ta chỉ có đứa con gái, mà hai vợ chồng anh chị ba đã có đứa con trai rồi còn gì.
Bà Liên nghe tới đây lập tức cười mỉa, bà nói:
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước khi cha nói muốn nhận con nuôi, cô là người phản đối quyết liệt nhất mà, sao giờ lại đổi trắng thay đen như vậy, hơn nữa nói mấy chuyện này trước mặt con gái không sợ nó buồn sao?
- Ai cần chị lo, chị…
- Đủ rồi!
Ông Hà quát lên đánh gãy lời Nhã Lan nói.
- Mới về đã kiếm chuyện gây sự, muốn có con trai thì tự mà đẻ, giành con với chị ba mày làm gì? Cái tật tranh giành với người khác có chồng có con rồi mà vẫn không thay đổi chút nào!
Nhã Lan còn muốn cãi lại thì bị chồng cản, anh ta cười làm lành nói:
- Cha bớt giận, vợ con chỉ hâm mộ chị ba có đứa con trai giỏi như Nam thôi.
Ông Hà hừ một tiếng không nói gì nữa, ông Tuân vội cười ha ha đánh tan bầu không khí căng thẳng, ông ấy nói:
- Đồ ăn đã xong rồi, chúng ta vào ăn tối đi.
Lúc này mọi người mới đứng dậy đi vào phòng ăn, Công Nam đi bên cạnh Trường Quân lén lút thè lưỡi với anh một cái, cậu không ngờ vì cậu mà hai bên nổi lên tranh chấp như vậy, học giỏi cũng thật phiền não mà!
Thấy cậu hiếm khi lộ ra vẻ mặt trẻ con như vậy, Trường Quân khẽ mỉm cười giơ ngón tay ra vuốt mũi cậu nói:
- Nghịch ngợm!
Đúng lúc này một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
- Cháu chào cả nhà!
Cả nhà nhìn qua, thấy người tới là ai thì đều lộ vẻ ngạc nhiên, Nhã Lan nở một nụ cười thật tươi đi tới chỗ người nọ.
- Tuyết Ly, con về nước rồi à?
Cô gái tên Tuyết Ly kia cũng nở một nụ cười điềm đạm gật đầu chào hỏi mọi người, sau đó cô ta đi tới chỗ Trường Quân, đột nhiên giang tay ôm lấy anh, nói:
- Anh Quân em về rồi, em rất nhớ anh đấy.
Ngay lập tức nụ cười trên mặt Công Nam biến mất.
--
Lời của tác giả: Gừng khá dở trong việc miêu tả tranh chấp đấu đá hào môn, nên có gì mọi người bỏ qua nha.