Chương 17: Có chút rung động

Giao bài tập cho Công Nam xong, thầy Nghiêm đi tới chỗ các giáo viên khác trò chuyện, một giáo viên nữ trẻ tuổi cũng dạy môn toán hỏi nhỏ thầy:

- Thầy cho đề kín cả hai mặt giấy A4 vậy sao em ấy làm kịp, chỉ có 15 phút làm ba bài cũng không kịp đâu.

Một giáo viên trẻ tuổi khác tiếp lời:

- Phải đó thầy, em thấy thằng bé chỉ là học sinh lớp bình thường chứ đâu phải lớp chọn, thầy ra đề khó như vậy làm sao em ấy biết làm chứ.

Thầy Nghiêm tỏ vẻ không sao cả, ông ấy cười đáp:

- Thử một chút thôi mà, nếu thằng bé không như tôi mong đợi thì đây cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu thằng bé cho tôi một điều bất ngờ thì sao?

Các giáo viên gật gù, tuy trong lòng không đồng ý thầy Nghiêm làm chuyện vô bổ, nhưng cũng không dám nói lời bất kính với tiền bối. Sau một lúc, thầy Tâm dạy môn hóa trêu đùa nói:

- Ông bạn, ông Hưng mà biết ông cướp học trò cưng của ông ấy là không xong đâu đấy.

Thầy Nghiêm nhúng vai đáp:

- Thì làm sao? Ông ấy dạy môn lý tôi dạy môn toán kia mà, liên quan gì nhau? Nói tới cùng thì phải trách ông ấy, ai kêu ông ấy khoe học trò mình siêu giỏi thế này thế kia khiến tôi chú ý chứ!

Kỳ thật ông ấy vốn không muốn làm mất thời gian của mình như vậy, nghe thầy Hưng nói trong lớp thầy ấy có người tài bị lọt lưới, ông ấy cũng chỉ bán tín bán nghi, phần nhiều là không để tâm tới. Nhưng khi gặp được cậu nhóc kia, thái độ biểu hiện khiêm tốn của thằng bé không thể chê vào đâu được, ông ấy cố tình không cho bài tập để khởi động mục đích là vì thử tâm tính của cậu, sự thật là cậu đã không khiến ông ấy thất vọng.

Lúc ông ấy giảng bài suông, tới gần cuối tiết thì phần lớn lớp học đều đã mơ mơ màng màng hoặc làm việc riêng, nhưng cậu lại chăm chú nghe giảng, ông ấy cũng không sợ cậu làm bộ, một học sinh ham học có biểu hiện thế nào, người có thâm niên hơn hai mươi năm trong nghề như ông ấy còn không nhận ra sao?

Chính bởi vì như thế ông ấy mới phá lệ muốn “thử” cậu một lần, nếu là một mầm non tốt, ông ấy cũng không ngại đào tạo cậu.

Hơn mười phút trôi qua, Công Nam đứng dậy đưa tờ bài tập cho thầy Nghiêm. Thầy Nghiêm cầm tờ giấy nhíu mày không vui nói:

- Còn ba phút nữa mới hết giờ, sao em không tranh thủ làm thêm bài nữa, cho dù là làm không hết bài nhưng thầy vẫn có thể chấm từng bước cho em mà?

Tuy là không vui, nhưng ông ấy vẫn nhìn vào tờ đề bài, sau đó lập tức trợn mắt há hốc:

- Bài này…



Công Nam thấy biểu cảm của thầy toán thay đổi thì cho rằng mình làm sai, vì thế có hơi nóng nảy, hỏi:

- Sao, sao vậy thầy? Em làm sai bài nào hả thầy?

Thầy Nghiêm không trả lời, nhìn một lượt mặt trước của tờ giấy rồi lật qua mặt sau, sau vài giây, ông ấy thở dài một tiếng, nói:

- Mấy đề này em toàn ghi đáp án, thầy cũng không thể chấm bài cho em ngay được, nhưng thầy muốn biết tại sao chỉ trong mười mấy phút em lại có thể tính và ghi đáp án được mười đề bài này, những đề này không hề dễ chút nào.

Công Nam ngại ngùng gãi đầu, trả lời:

- Thưa thầy em tính nhẩm ạ, chỉ có mười lăm phút nếu em ghi từng bước giải ra thì không làm được bao nhiêu bài hết, mà em lại cảm thấy rất tiếc khi không được giải những bài còn lại, cho nên… Hay là sau khi tan học em lại tới đây ghi từng bước giải ra nộp cho thầy được không ạ?

Thầy Nghiêm nghe cậu nói xong lập tức bật cười.

- Thầy đi dạy hai mươi mấy năm, số học sinh cảm thấy tiếc vì không được làm nhiều bài tập như em đếm trên đầu ngón tay, được rồi, không cần ở lại ghi từng bước làm ra, sắp vào giờ học rồi, mau đi về lớp đi.

- Vâng ạ.

Công Nam nhanh chóng trở về lớp.

Tiết sau vẫn là tiết toán, thầy chỉ giảng lý thuyết giống như tiết trước, chuông kết thúc tiết học vang lên, thầy cũng không xin thêm giờ mà lập tức dừng bài giảng xách cặp táp đi ra khỏi lớp.

Do hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, cho nên không chào cờ, khối 10 và 11 chỉ học 4 tiết là được ra về, riêng khối 12 ở lại tiếp tục học, tranh thủ ôn tập cho kỳ thi đại học sắp tới.

Trong lúc chuyển tiết, Bảo Đức có hỏi thầy toán kêu cậu lên văn phòng làm gì, cậu nói thầy kêu cậu làm bài nhưng cậu ta không tin, cậu cũng mặc kệ không thèm để ý đến cậu ta.

Sau khi tiết cuối cùng là tiết địa lý kết thúc, cậu đi ra cổng trường thì thấy Trường Quân đang đứng trước xe đợi mình, cậu lập tức cười thật tươi chạy tới chỗ anh, thấy cậu, anh cũng cười xoa đầu cậu một cái, sau đó hai người lên xe chạy về nhà.

Trên đường đi anh hỏi cậu hôm nay học tập thế nào, cậu chỉ khiêm tốn trả lời mọi thứ đều ổn, sau đó hai người lại nói về những chuyện khác.

Về đến nhà, vừa mở cửa phòng ra, cậu lập tức nhìn thấy trên bàn chỗ đặt máy vi tính của mình có thêm vài thứ, đó là một bộ thiết bị vẽ điện tử và một cây bút điện tử cảm ứng đã được kết nối với máy tính để bàn.



Lúc cậu chưa kịp định hình đã xảy ra chuyện gì thì một giọng nam đột ngột vang lên sau lưng cậu:

- Thích không?

Cậu quay lại nhìn thanh niên, trong mắt không che được sự cảm động, cậu nói:

- Thích, cám ơn anh Quân. Nhưng mà… anh không cần phải tiêu pha vì em như vậy, cái này chắc chắn rất đắt.

Anh mỉm cười bước tới một bước, giơ tay xoa đầu cậu, dịu dàng nói:

- Ngốc, nếu anh không mua chắn chắn em sẽ không mở miệng xin đúng không?

Dừng lại một chút, anh thở dài rồi nói:

- Em còn nhỏ, cần người nhà chu cấp điều kiện sinh hoạt cho em là chuyện đương nhiên, bây giờ em là con của chú thím ba, cũng là người nhà của anh, nếu em cứ từ chối những gì bọn anh cho em thì có nghĩa là em đang từ chối sự quan tâm của mọi người đấy. Như vậy chẳng phải em đang tự coi mình là người ngoài sao?

Công Nam cúi thấp đầu xuống, áy náy nói nhỏ:

- Em xin lỗi, em chỉ muốn mình không trở thành gánh nặng cho mọi người…

Đột nhiên một bàn tay to kéo cậu về phía trước, giây tiếp theo cậu rơi vào một lòng ngực rộng lớn, cằm anh gác trên đỉnh đầu của cậu, giọng anh khàn khàn.

- Anh rất vui lòng gánh cái gánh nặng này, ngốc nghếch, sau này muốn cái gì phải nói cho người lớn biết, nếu lại bị anh phát hiện lần nữa anh sẽ phạt em đấy.

Lúc nói chuyện l*иg ngực của anh run lên, giọng nói từ dây thanh quản truyền vào lỗ tai khiến tai cậu cảm thấy ngứa ngứa, mà cảm giác ngứa ngứa này không hiểu sao lại truyền thẳng vào tim khiến tim cậu đột nhiên bị lỡ một nhịp.

Đầu óc của cậu nóng lên, miệng lại theo bản năng đáp một tiếng:

- Vâng ạ…

--

Lời của tác giả: Có từ nào thay cho từ tiền bối để nó thuần việt hơn không? Vốn từ không đủ nên không nghĩ ra được từ nào hết