Chương 9

Bánh bông lan hình chữ nhật, lộ ra tầng kem bơ trắng mịn, lớp trên cùng là kem cùng với trái cây tươi được trang trí đẹp mắt, bên cạnh đó còn được gắn thêm hai lá bạc hà tươi, ở phần đĩa còn trống được phết thêm một chút sốt chocolate tạo hình thành một mũi tên xuyên qua trái tim.

Cả đĩa bánh kem trái cây như một kiệt tác nghệ thuật, tản ra mùi bơ cùng hương trái cây thanh ngọt, cùng với ánh đèn trong nhà hàng chiếu xuống, phá lệ càng thêm vẻ mê người.

Tư Vân Dịch giơ tay đặt gần khóe miệng, chỉ thấy Sở Quân Liệt phía đối diện nhìn chằm chằm bánh kem đặt trước mắt, yết hầu giật giật, giống như bị bánh kem mê hoặc.

Tư Vân Dịch rũ mắt, cảm nhận sâu sắc rằng nam chính Long Ngạo Thiên này có chút ngốc nghếch.

"Tư tiên sinh". Phía đối diện vang lên âm thanh, Tư Vân Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Quân Liệt cẩn thận đem bánh kem đẩy về phía anh.

"Anh nếm thử trước đi!"

Tư Vân Dịch dừng một chút, "Tôi không thích ăn đồ ngọt".

Sở Quân Liệt khẽ nâng mày, đuôi mắt hơi cụp xuống, con ngươi màu đen gắt gao nhìn chăm chú vào Tư Vân Dịch, môi mỏng không tự chỉ mà nhấp nhấp.

Tư vân Dịch đã thấy qua vẻ mặt này ở chỗ mấy tiểu bối Tư gia, chính là lúc bọn chúng tới hỏi xin chút tiền tiêu vặt, hoặc là khẩn cầu một đồ vật gì đó với cha mẹ chúng.

Tư Vân Dịch trầm mặt một lát, cầm lấy dĩa bên cạnh đĩa bánh kem, cắm qua nửa quả dâu trên bánh, đưa vào trong miệng.

Sở Quân Liệt nhìn ngón tay thon dài trắng nõn cầm dĩa màu bạc tinh xảo, chọn một miếng dâu tây đỏ, phía dưới còn dính thêm chút kem trắng, nhẹ nhàng đưa lại gần bên môi.

Tư Vân Dịch nuốt xuống miếng dâu tây, đem bánh kem đẩy lại về phía Sở Quân Liệt.

Giờ Sở Quân Liệt mới phản ứng lại, hai tai lại đỏ lên, không nói tiếng nào vùi đầu cắm mặt vào ăn đĩa bánh kem mà anh vừa ăn.

Tư Vân Dịch giơ tay gọi bồi bàn, trả tiền xong liền đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh, Sở Quân Liệt nghe thấy động tĩnh từ phía đối diện, sau khi Tư Vân Dịch rời đi mới đỏ mặt ngẩng đầu lên.

Bồi bàn vừa lau dọn sạch sẽ một bên bàn, lại nghe thấy phía bên kia bàn người thanh niên nhẹ nhàng dò hỏi.

"Xin hỏi chỗ mấy người còn tuyển nhân viên không?"

Bồi bàn dừng một chút, lễ phép trả lời, "Có tuyển nhân viên theo giờ nhưng mà cần phải trải qua huấn luyện cơ bản".

"Một giờ được bao nhiêu tiền?" Sở Quân Liệt hiện tại mới biết có tiền còn có thể ăn được những loại đồ ăn ngon như vậy.

"Một giờ trả 25 tệ". Bồi bàn mỉm cười, "Tiền công ở chỗ này, nếu mà ở Càng Thành mà nói cũng xem như là tương đối cao rồi".

Sau khi Tư Vân Dịch từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Sở Quân Liệt đang cùng bồi bàn thảo luận gì đó, tiến đến gần còn mơ hồ nghe thấy hai người đang bàn bạc về đãi ngộ cho nhân viên ở nhà hàng.

Thấy Tư Vân Dịch đã trở về, Sở Quân Liệt ngay lập tức ngậm chặt miệng, bồi bàn thấy vậy cũng thông minh mà nói thêm một câu "Chúc quý khách dùng bữa vui vẻ" sau đó rời đi.

Tư Vân Dịch cái gì cũng không hỏi, ngồi xuống phía đối diện, chờ Sở Quân Liệt ăn nốt món đồ ngọt.

Sở Quân Liệt lại có chút bất an, sợ Tư Vân Dịch sẽ tức giận liền hướng phía Tư Vân Dịch giải thích.

"Tư tiên sinh, em sau này tới ở rể tại Tư gia, cũng nên đổi công việc, anh thấy sao?"

Tư Vân Dịch ngước mắt lên nhìn về phía Sở Quân Liệt.

Ở trong sách, Sở Quân Liệt ở rể bên dòng phụ Tư gia liền bị yêu cầu từ bỏ mấy công việc chướng mắt kia, chuyên tâm mà đảm nhiệm vai trò con rể của Tư gia.

Mỗi ngày đều ở cùng bảo mẫu quét dọn biệt thự, hỗ trợ phòng bếp, nghe sai bảo của trưởng bối, nói cậu đi hướng đông, cậu cũng không thể đi hướng tây.

Khi cả đại gia đình đi du lịch ở nước ngoài, Sở Quân Liệt có trộm ra ngoài làm công, lần này cậu gặp được một lão già buôn đồng nát, mà lần gặp gỡ này lại đem cho Sở Quân Liệt một kinh hỉ ngoài ý muốn.

Lão già kia cùng Sở Quân Liệt là bằng hữu, vào thời điểm lão già này bị bệnh nặng đến mức được yêu cầu nằm viện và tiến hành phẫu thuật, Sở Quân Liệt cũng không tiếc trở lại dòng phụ Tư gia, đau khổ mà cầu xin bọn họ, cuối cùng phải chịu biết bao nhiêu nhục nhã.

Lão già kia trong tay có một cuốn y thư do tổ tiên truyền lại, ngay trước khi tạ thế, lão đã đem cuốn y thư này giao lại cho Sở Quân Liệt. Sở Quân Liệt sau khi trở lại Sở gia cũng từng cho người nghiên cứu cuốn y thư này, phát hiện bên trong thế nhưng ghi chép lại hàng trăm phương thuốc quý giá, tổng giá trị có thể lên tới hơn 1 triệu vạn, còn có thể cứu được vô số sinh mệnh.

"Tôi sẽ không hạn chế tự do của cậu". Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt.

"Cậu muốn làm gì cũng được."

"Cảm ơn Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt mím chặt môi, thế nào cũng không che giấu nổi sự sung sướиɠ.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tư Vân Dịch dẫn Sở Quân Liệt đến cửa hàng trang sức, mua nhẫn đính hôn cho hai người.

Ở tiệc đính hôn sẽ có tiết mục trao đổi tín vật, hai người Sở Quân Liệt cùng Tư Vân Dịch mới chỉ quen nhau được vài ngày, trao đổi nhẫn đính hôn xem như là hợp lý nhất.

Tư Vân Dịch ngồi ở cửa hàng trang sức nghỉ ngơi, nhận lấy đồ uống do của hàng phục vụ, nhìn Sở Quân Liệt đứng trước quầy trang sức, cúi đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm nhẫn bên trong.

"Nhẫn đính hôn không cần phải quá đẹp đẽ", nhân viên lấy ra một đôi nhẫn, giới thiệu với Sở Quân Liệt, "Ngài vài vị hôn phu của ngài đeo đôi nhẫn này sẽ rất thích hợp".

Nghe được xưng hô "Vị hôn phu", Sở Quân Liệt ho nhẹ vài tiếng, đứng thẳng thân thể, nhận lấy hộp nhẫn từ tay nhân viên, nhìn hai chiếc nhẫn bên trong, lại quay qua nhìn Tư Vân Dịch ngồi phía sau, cảm giác viên kim cương nho nhỏ được khảm ở mặt trên nhẫn một chút cũng không tôn lên được khí chất của Tư tiên sinh.

Tựa hồ như thấy khách hàng có chút không hài lòng, nhân viên lại lấy ra một cặp nhẫn khảm kim cương lớn hơn ra, "Ngài có thể xem qua cặp nhẫn này!".

Sở Quân Liệt nhìn qua kim cương được khảm trên nhẫn, lại nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh, không biết vì sao lại cảm thấy chỉ một viên kim cương thôi thì không xứng với tay anh.

Tư tiên sinh nên đeo một chuỗi vòng tay kim cương trắng muốt, kèm theo vài sợi tua kim cương rũ xuống tay, phải như vậy mới phù hợp với đôi tay đẹp của anh.

Nhân viên đã giới thiệu đến mười mấy cặp nhẫn, Sở Quân Liệt lại chậm chạp chưa đưa ra quyết định, Tư Vân Dịch nhìn thời gian, đứng dậy đi đến bên cạnh cậu.

Ánh mắt lướt qua mấy cặp nhẫn đặt trước mặt Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch duỗi tay, chỉ vào cặp nhẫn đơn giản trong quầy trưng bày.

"Ngài quả thật có mắt nhìn!", nhân viên đã sớm mệt mỏi với Sở Quân Liệt chọn cái gì cũng không ưng, thấy Tư Vân Dịch đã chọn được một cặp nhẫn, lập tức đem ra, đưa tới trước mặt hai người.

"Đây là cặp nhẫn được làm bằng bạch kim, có tính kháng ăn mòn rất tốt, cũng không dễ bị ô-xi hóa, nhìn bên ngoài có vẻ đơn giản nhưng bên trong còn có thêm vài cái chi tiết nhỏ".

Nhân viên đeo mẫu lên tay Sở Quân Liệt, hơi ấn một chút rồi gỡ xuống, Sở Quân Liệt liền thấy vị trí đeo nhẫn khi nãy hiện lên hai chữ mẫu.

"Hai vị có thể cung cấp chữ cho bên cửa hàng, thợ điêu khắc sẽ ấn theo yêu cầu của hai vị mà khắc lên nhẫn, chờ tới khi hai vị mang nhẫn lên, khi gỡ xuống sẽ nhìn thấy ấn ký là chữ theo như yêu cầu của hai vị xuất hiện trên tay". Nhân viên vẻ mặt đầy tươi cười, "Hai vị thấy sao ạ?"

Sở Quân Liệt giật mình, nhìn ngón tay của mình, lại nghĩ tới việc trên tay tùy thời có thể có chữ viết tên của Tư tiên sinh, ngón tay Tư tiên sinh cũng giống như cậu sẽ có ấn ký tên cậu, trong ngực nháy mắt sôi trào.

Tư Vân Dịch nhìn thoáng qua dấu vết trên ngón tay Sở Quân Liệt đang dần dần biến mất, ngước mắt nhìn về phía cậu.

"Tư tiên sinh, em cảm thấy cái này không tồi." Sở Quân Liệt mơ mơ màng màng mà lên tiếng, nỗ lực cho giấu tâm tư nho nhỏ trong lòng mình.

Tư Vân Dịch cảm thấy động tác quẹt thẻ của bản thân ngày càng lưu loát, ngày càng thuần thục.

Yêu cầu khắc chữ cần ba ngày mới có thể hoàn thành, Tư Vân Dịch như cũ điền xuống địa chỉ của Sở Quân Liệt.

Trong một ngày mua xong tất cả những đồ vật cần thiết, Tư Vân Dịch đưa Sở Quân Liệt về khu phố cũ, đến tận tối muộn Tư Vân Dịch mới xử lý xong công việc, nằm trên giường, liền nghe thấy âm thanh di động vang lên.

Là thông báo thêm bạn tốt.

Ảnh đại diện của đối phương là một chú chó cải trắng đang lè lưỡi, gửi đến yêu cầu thêm bạn tốt, ở phần ghi chú có ghi thêm "Tư tiên sinh, em là Sở Quân Liệt [ icon mặt cười ]".

Tư Vân Dịch nhìn hình ảnh con chó một hồi lâu, tự cảm thấy gu thẩm mỹ của Sở Quân Liệt thật khiến người ta khó nắm bắt.

Vừa mới nhấn 'Đồng ý', ngay sau đó lại thấy nick phụ hiện lên thông báo thêm bạn tốt, Sở Quân Liệt là đem mấy tài khoản tìm được bằng số điện thoại của Tư Vân Dịch toàn bộ đều thêm một lần.

Nhìn khắp màn hình đều là ảnh chó lè lưỡi, Tư Vân Dịch giơ tay lên che che mắt.

×××××

"Tiểu Sở, làm xong rồi à?" Ông chủ Thường ngồi vây quanh sạp cờ tướng trước của siêu thị, lấy khăn lông trên vai đưa cho thanh niên lau mồ hôi.

"Đều xong cả rồi!" Sở Quân Liệt lâu đi mồ hôi trên cổ, nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ treo tường ở siêu thị, nhanh chóng lôi ra điện thoại di động của mình, làm trò trước mặt ông chủ Thường.

Ông chủ thường cùng mấy lão cờ duỗi cổ xem, xem đến mê hoặc.

"Đây là Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nhìn thoáng qua ông chủ Thường, cầm trong tay di động vừa mở, thần thái láng, "Là Tư tiên sinh mua cho cháu di động mới đó".

"Biết rồi, biết rối!" Ông chủ Thường có chút không kiên nhẫn, "Cháu đã khoe ba bốn ngày rồi".

"Còn có cái này nữa." Sở Quân Liệt thần bí cười hề hề lấy ra một cái hộp nhung, mấy lão già chơi cờ sôi nổi thảo luận, bảo thanh niên mau chóng mở hộp, nhìn thấy bên trong là cặp nhẫn mới tinh xảo.

"Ái chà, là bạch kim!" Lão già mắt tinh tường liền nhận ra.

Sở Quân Liệt khó nén tươi cười trên mặt, đem một cái nhẫn ra, đeo lên tay mình, dùng sức ấn một chút, sau đó tháo nhẫn ra, cho ông chủ Thường xem dấu vết để lại trên ngón tay mình.

"Ông chủ Thường xem này, SYY, chính là viết tắt tên của Tư tiên sinh đó!"

Ông chủ Thướng nhìn án ký trên ngón tay thanh niên, vẻ mặt đầy tươi cười, "Khoe khoang, toàn là khoe khoang!"

Sở Quân Liệt cười vui vẻ, nhẫn để lại trong hộp nhung, nghiêm túc chụp vài bức hình, lại mở ra tin nhắn ở trên cùng trong Wechat, cần thận soạn tin nhắn.

[Tư tiên sinh, nhẫn đính hôn của chúng ta được giao tới rồi, thật xinh đẹp]

Vài ông lão nhìn trộm Wechat của Sở Quân Liệt, một người chỉ vào ảnh đại diện của Sở Quân Liệt.

"Sao cháu lại để ảnh con chó thế này?"

"Ông à, ông không hiểu đâu, đây là cún cải trắng". Sở Quân Liệt nghiêm túc trả lời. Tay lướt lướt di động tìm ảnh gửi qua cho Tư Vân Dịch.

"Cải trắng có nghĩa là trong sạch, đây là một chú cúnthanh thanh bạch bạch đó".

"Ồ". Ông lão nghiêm túc xem xét một lát, trái lương tâm mà thốt ra một câu, "Còn rất đáng yêu".

Sở Quân Liệt rốt cuộc cũng tìm được một ảnh chụp đẹp, nghiêm túc quan sát thấy không có vấn đề gì mới click gửi qua, sau đó đôi mắt trông mong chờ hồi âm.

Ông chủ Thường nhìn bộ dạng của Sở Quân Liệt, lôi kéo cậu vào siêu thị, từ tủ tiền trong quầy thu ngân lấy ra cái bao lì xì, nhét vào tay Sở Quân Liệt.

"Ông chủ Thường, đây là gì vậy ạ?" Sở Quân Liệt cầm bao lì xì sửng sốt.

"Còn có thể là cái gì, là tiền mừng cho cháu đấy!" Ông chủ Thường vỗ vỗ tay Sở Quân Liệt, "Giữ lấy cần thận, sau này kết hôn còn nhiều chỗ phải dùng tiền lắm".

Sở Quân Liệt ngẩn ngơ nhìn ông chủ Thường, đột nhiên ý thức được cậu còn chưa tận tay đưa thiệp mời đến tiệc đính hôn của mình cho ông chủ Thường.

Tiệc đính hôn là do Yến gia chuẩn bị, họ vì sao không hỏi cậu một chút, rằng cậu có muốn mời ai tới dự hay không?