🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Vân Dịch, chú..."
Mắt thấy Tư Vân Dịch xoay người lại, chị dâu vươn tay, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết mở miệng như thế nào.
Đứa trẻ bên dòng phụ Tư gia kia tính tình xác thực không tốt, đám trẻ nhà mình lại không vừa mắt Sở Quân Liệt, nhưng thế thì sao, cũng không đến mức khiến chú út phải hy sinh hạnh phúc của mình, thành toàn cho người khác chứ.
"Ba!" Anh hai của Tư Vân Dịch cũng có chút sốt ruột, nhìn về phía Tư lão gia.
Sở Quân Liệt đứng ở phía sau Tư Vân Dịch, có chút khẩn trương mà nhìn về phía vị lão gia kia, bàn tay nắm chặt lại, đốt ngón tay bị niết đến trắng bệch.
Tư lão gia nhìn thoáng qua đối mắt trầm ổn của tiểu nhi tử, biết anh đã suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định này, nhưng nhìn thanh niên đứng phía sau, lại so sánh một hồi, đây quả thực là một trời một vực mà.
Trong lòng Tư lão gia đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Tùy anh vậy.
Thấy cha mình đã đồng ý, ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ buông lỏng.
Không giống những người khác, Tư Vân Dịch đã nghiêm túc suy xét vấn đề này, các phương diện khác không nói tới nhưng bản thân anh chính là người phù hợp nhất để giúp Sở Quân Liệt ở rể.
Toàn bộ cảnh trong mơ hay có thể nói trong cuốn tiểu thuyết "Con rể điên cuồng tìm tới cửa rồi", nhân vật Tư Vân Dịch này cũng chỉ xuất hiện vài lần ngắn ngủi.
Nếu thêm cả mấy cảnh phông nền, vậy trong truyện anh tổng cộng chỉ xuất hện 3 lần, vậy là đã khái quát đủ cả cuộc đời của anh.
Lần đầu tiên là xuất hiện từ miệng của người khác, ở trước mặt Sở Quân Liệt tùy ý nhắc đến, bị đám người cười vang rồi đánh giá một câu "Thanh cao vô tình".
Lần thứ hai là sau khi Sở Quân Liệt ở về ở rể bên dòng phụ Tư gia được một năm, Tư lão gia qua đời, anh trở lại Tư gia, căn cứ theo di chúc mà kế thừa gần như toàn bộ tài sản Tư gia.
Lần thứ ba là sau khi Sở Quân Liệt khôi phục ký ức, chính mình nghe được tin đồn, trong lúc nhanh chóng trên đường trở về ngoài ý muốn gặp tai nạn xe cộ. Xe bị hủy người cũng vong.
Nếu như không thể tránh được, thời gian này chính mình cũng phù hợp với Sở Quân Liệt, nếu như tránh được, vậy chờ tới khi chân ái của Sở Quân Liệt tới, chính anh cũng có thể chủ động tách ra.
Việc liên hôn của Tư gia cùng Yến gia, Tư gia coi như đã an toàn, không chậm trễ nhân duyên của Sở Quân Liệt cũng không khiến cậu gặp phải ngược đãi.
So với một mũi tên trúng hai con nhạn của sở lão gia, anh ở đây cũng xem như là cục diện tam thắng.
Yến phu nhân nhìn mấy người Tư gia biểu tình trên mặt mỗi người đều khác nhau, lại nhìn Tư Vân Dịch tâm ý đã quyết, mơ màng hồ đồ mà nói đến chuyện mở tiệc đính hôn, khi ra khỏi nhà cũ Tư gia, chân đã mềm nhũn.
Ai có thể nghĩ rẳng người có tiền đồ vô lượng nhất Tư gia này sẽ lựa chọn Sở Quân Liệt, không nói đến người Tư gia, ngay cả Yến phu nhân cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Sở Quân Liệt đi ra từ cửa lớn Tư gia, trên mặt vẫn luôn tươi cười, cười tới mức mặt cũng căng cả ra, những vừa nghĩ đến Tư Vân Dịch, liền nhịn không được mà tiếp tục cười.
"Quân Liệt à". Yến phu nhân đáy lòng lặng lẽ suy tính một chút rồi gọi Sở Quân Liệt, "Chúng ta về nhà thôi".
Bước chân Sở Quân Liệt dừng lại một chút, tươi cười trên mặt cũng dần biến mất, cậu biết Yến phu nhân nhất định có rất nhiều vấn đề muốn mình mình trả lời.
"Sở Quân Liệt". Bên cạnh truyền đến âm thanh thanh lãnh, Sở Quân Liệt lập tức xoay người, chầm chậm chạy đến bên người Tư Vân Dịch, khóa môi không tự chủ mà nhếch lên.
"Yến phu nhân, không bằng đêm nay để tôi đưa Sở Quân Liệt trở về". Tư Vân Dịch sắc mặt như thường, trong mắt mang theo vài phần lạnh nhạt.
Yến phu nhân không tự nhiên mà gượng cười, nhìn về phía đại nhi tử, "Vậy để Quân Liệt chọn đi, xem nó muốn cùng ai trở về".
Yến phu nhân thẳng tắp nhìn Sở Quân Liệt, ý tứ trong mắt vô cùng mãnh liệt.
Bà muốn Sở Quân Liệt đi về cùng bà, hiện tại kế hoạch đã bị thay đổi, Sở Quân Liệt so với trước kia càng có thêm giá trị, bà yêu cầu Sở Quân Liệt phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Yến gia, như vậy mới có thể giúp Yến gia lấy thêm càng nhiều lợi ích.
Tư Vân Dịch không nhìn Sở Quân liệt, còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy người bên cạnh nhanh chóng đáp lại.
"Con đi cùng Tư tiên sinh"
Yến phu nhân nháy mắt tràn đầy sự bất mãn, Tư Vân Dịch đối với Yến phu nhân hơi mỉm cười, mang theo Sở Quân Liệt ngồi lên con xe Jaguar XJ màu trắng bạc.
(Con này ở Việt Nam bán khoảng 7,4 tỷ)Thấy xe của Tư Vân Dịch đã rời đi, Yến phu nhân cắn chặt răng, chồng bà ở một bên an ủi, đỡ lấy bả vai bà cũng bị bà tránh khỏi.
"Giờ còn chưa chính thức bước vào Tư gia đâu, nó thế nhưng đem chúng ta ném sang một bên!" Yến phu nhân tàn nhẫn mà đóng lại cửa xe "Đồ bạch nhãn lang vô tâm vô phế!".
"Có chỗ tốt thì hưởng thôi", Chồng bà ôn hòa nói, "Tiểu An nhà chúng ta không cần phải ở rể bên Tư gia nữa, nó cũng tự do, vậy là tốt rồi!".
Nghĩ đến con trai mìn, sắc mặt Yến phu nhân hòa hoãn đi không ít, nghĩ nghĩ rồi cũng lộ ra ý cười, "Chúng ta trở về đem tin tức này nói cho An An".
Nơi Sở Quân Liệt thuê trọ là ở khu phố cũ của Cảng Thành, phương tiện nơi này đều tương đối cũ, ngõ cũng hẹp, đây cũng chính là thử thách kỹ thuật lái xe của tài xế.
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch bên cạnh, vốn dĩ muốn nghiêm túc nói lời cảm ơn, nhưng khi vừa nhìn vào hai mắt nam nhân kia liền quên mất điều mình định nói.
Sở Quân Liệt há miệng thở dốc, cái gì cũng chưa nói ra, lỗ tai nháy mắt lại đỏ lên.
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt cúi đầu, lại ngẩng đầu, lại cúi đầu, cứ thế suốt hơn 10 phút, vành tai đã đỏ như sắp nhỏ máu mà vẫn chưa nói được câu gì.
Suốt cả quá trình, Tư Vân Dịch đều bảo trì kiên nhẫn, chờ tới khi Sở Quân Liệt đã chuẩn bị sẵn sàng, rốt cuộc nghẹn ra một câu, "Anh có muốn lên nhà uống cốc nước không?"
Nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch khẽ gật đầu, theo Sở Quân Liệt đi vào hàng lang cũ.
Sở Quân Liệt ở phía trước dẫn đường, tay cũng chân đều khẩn trương, đèn ở hành lang đều là loại cảm ứng, có một số bóng có vấn đề, Sở Quân Liệt liền phải vỗ tay một chút hoặc là hô vài tiếng mới miễn cưỡng cấp cho cậu chút mặt mũi mà sáng lên chút ánh sáng mơ hồ.
Phòng thuê của Sở Quân Liệt ở tầng 4, Tư Vân Dịch tận lực tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Sở Quân Liệt, bước theo vào phòng, vào rồi mới biết nơi này hóa ra lại chật hẹp đến thế.
Sở Quân Liệt rót cho Tư Vân Dịch một chén nước, hai tay cẩn thận bưng đến, đưa tới trước mặt Tư Vân Dịch, Tư Vân Dịch cầm lấy ly nước, lịch sự mà nói lời cảm ơn.
Ly nước này tuổi đời chắc cũng không nhỏ, mặt ngoài là hình mấy đóa hoa đỏ tươi, mang đậm phong cách của thập niên 90.
Tư Vân Dịch nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước, nhìn về phía mấy đồ vật cổ xưa trong phòng thuê, có một chiếc tủ lạnh đời cũ nay đã ngừng sản xuất, một chiếc giường cùng một cái bàn gỗ, còn có một cái giá đựng đồ vật, mặt trên được bao phủ bởi một tấm nilong, như là sợ đồ vật sẽ bị bám bụi.
Sở Quân Liệt đứng bên cạnh Tư Vân Dịch, ánh mắt không tự chủ được mà dõi theo ngón tay đang nắm lấy ly nước của anh, ngón tay thon dài như bạch ngọc đặt cạnh mấy đóa hoa tục khí trên thành ly, trông đẹp đến diễm lệ.
Vài giọt nước chảy trên thành ly, tụ lại ở đế ly, giống như bàn tay nam nhân mang theo chất lỏng xoa nát mấy đóa hoa, lại theo lòng bàn tay mà chảy xuống, hình ảnh này khiến lỗ tai cậu nháy mắt nóng lên, nghiêng mặt đi không dám tiếp tục xem.
(haha)Tư Vân Dịch nuốt xuống ngụm nước vừa uống, đột nhiên nghe "Ong" một tiếng, toàn bộ phòng ở đều chấn động, phải mất 2 giây sau anh mới ý thức được động tĩnh là phát ra từ phía cái tủ lạnh xưa cũ kia.
Sở Quân Liệt nghe được động tĩnh cũng hoàn hồn, ánh mắt dời đi, môi mỏng mím chặt, "Cái tủ lạnh có chút tật xấu, người sửa tủ lạnh nói, linh kiện của loại tủ lạnh này đã ngừng sản xuất, sửa nữa cũng chỉ được như vậy thôi".
"Tôi có thể xem qua chút không?" Tư Vân Dịch buông ly nước.
Sở Quân Liệt tựa như nhớ tới gì đó, cúi đầu mở cửa tủ lạnh, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu mà nắm chặt hai tay bên người, mắt mang theo vài phần hối hận.
Tủ lạnh có cái gì, Sở Quân Liệt biết rõ ràng.
Chính cậu không nên để lộ sinh hoạt dơ bẩn trước mặt anh.
Sở Quân Liệt cũng biết rõ, Tư Vân Dịch vì sao chấp nhận mình, là bởi không đành lòng nhìn mình bị từ chối, cuối cùng lưu lạc tới dòng phụ, bị bọn họ khinh thường.
Chỉ cần Tư Vân Dịch nghe qua về sinh hoạt của mình là đủ rồi, cậu vì sao lại nóng đầu mà lôi kéo anh vào đây, làm anh chứng kiến hết những bất kham cùng túng quẫn của cậu.
Sở Quân Liệt không ngừng nhớ tới những ánh mắt mang theo sự ghét bỏ.
Yến phu nhân, Yến An, khách nhân tới siêu thị, còn có mấy tiểu bối Tư gia.
Anh sau khi thấy được bộ mặt thật của cậu có phải hay không cũng sẽ mang ánh mắt như vậy?
Tử lạnh được mở ra, đủ loại mùi vị ập tới trước mắt, Tư Vân Dịch lẳng lặng nhìn mấy cái màn thầu đông lạnh trong tủ, còn có mấy khối điểm tâm cùng một hàng bánh mì, một túi rau cũ, một đĩa thức ăn thừa được bọc bằng bao nilong.
Tủ đông lạnh gần như là trống không, trừ bỏ mấy cục băng cũng chỉ còn hai cục có thể nhìn thấy là thịt đông được bọc sơ sài, phỏng chừng đã đông lạnh được ít nhất ba tháng, chủ nhân của nó còn không nỡ vứt đi.
Bên cạnh tủ lạnh còn có cái rương nhỏ, bên trong là đủ các loại túi nilong lớn bé, giống như đã được sử dụng qua nhiều lần, một cái cũng luyến tiếc không muốn ném đi.
Nhìn những thứ trước mắt, Tư Vân Dịch chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một Sở Quân Liệt phải sống gian khổ như vậy.
"Bình thường cậu ăn cái gì?" Tư Vân Dịch đem rương nhỏ đóng lại, sườn mặt nhìn về phía Sở Quân Liệt đang cúi đầu thật sâu.
Sở Quân Liệt ngẩng đầu, muốn tìm một chút biểu tình ghét bỏ trên khuôn mặt Tư Vân Dịch nhưng lại nhìn thấy cảm xúc mà bản thân chưa nhìn thấy bao giờ.
Giống như có thể bao dung hết thảy những dơ bẩn, giống như chạm sâu tới tận đáy lòng cậu mà mang đến trấn an cùng lòng thương.
Anh không chê cậu, cũng không thấy cậu vừa nghèo vừa dơ.
Sở Quân Liệt không tự giác mà mở miệng, nói lời thật lòng, thanh âm không khống chế được mà có chút khàn khàn.
"Sáng sớm, ăn chút màn thầu hoặc là đồ ăn còn thừa từ tối, giữa trưa lại ăn chút màn thầu, buổi chiều thì xào thêm chút rau. Ông chủ Thường thi thoảng cũng sẽ đem cơm đến, buổi tối đói bụng có thể ăn nửa khối điểm tâm hoặc bánh mì".
Tư Vân Dịch không mở miệng bình phán, chỉ nhìn vào khoảng không giữa giường và tủ lạnh. "Tủ lạnh có vấn đề vậy tối cậu ngủ như thế nào?"
"Buổi tối có khả năng em sẽ bị tỉnh 7 8 lần, ở công trường làm việc cũng khá vất vả, số lần tỉnh lại cũng sẽ ít hơn". Sở Quân Liệt cảm thấy ngực mình dâng lên một trận đau xót.
Anh là người đầu tiên chú ý tới cậu.
Anh là người đầu tiên hỏi cậu mấy vấn đề này.
"Cha mẹ cậu, biết những việc này không?" Tư Vân Dịch ngẩng đầu nhìn về phía trước.
"Bà ấy không thích nghe em nói những chuyện này!". Sở Quân Liệt nhấp môi, nỗ lực xóa đi nỗi chua xót đang dâng trào lên trong l*иg ngực.
"Trước khi lúc em xảy ra tai nạn đã tiêu của bà ấy quá nhiều tiền rồi!"
Sở Quân Liệt nói đến đây thì dừng lại một chút, sườn mặt quay về phía Tư Vân Dịch, con ngươi đen láy, tràn đầy sự chân thành tha thiết và biết ơn.
"Hiện tại, em cùng bà ấy có lẽ đã thanh toán xong rồi"
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, nghĩ rằng mình không nên mở miệng hỏi thêm nữa, sợ rẳng nếu còn hỏi thêm, cậu với ánh mặt ngập nước kia sẽ không khống chế được mà khóc mất.
Vì để che đi vành mắt ướŧ áŧ của mình, cậu xoay người lấy phích nước nóng thêm vào ly nước cho anh, Tư Vân Dịch lòng hơi hơi động, thử nói ra một cách giải quyết đi mọi vấn đề hiện tại.
"Cậu có muốn, sau khi đính hôn chuyển tới chỗ tôi không?"
Giọng nói trầm thấp, lại trước sau như một, rõ ràng trong sáng mà nói ra, lại cho Sở Quân Liệt một hy vọng xa vời, một hy vọng mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Sở Quân Liệt tay cầm phích nước có chút run rẩy, cả người nháy mắt cứng đờ, trong đầu không ngừng lặp lại cậu nói khi nãy.
Chỉ cần đính hôn, sau đó cậu có thể cùng Tư tiên sinh ở cùng một chỗ sao?!
Tư Vân Dịch nhớ tới một cảnh trong mơ của Sở Quân Liệt, cảm thấy mình mình nói những lời này lúc này có lẽ là không sai đi.
Sở Quân Liệt là nam chủ trong quyển sách này, cậu tính cách hiếu thắng, lòng tự trọng lại cao, mặc dù lâm vào khốn cảnh, cậu thà rằng chịu khổ cũng muốn độc lập tự chủ, chỉ dựa vào sức mình.
"Em có".
Tư Vân Dịch còn chưa nghĩ xong, chỉ nghe thấy bên tai vang lên âm thanh.
Giống như sợ Tư Vân Dịch sẽ hối hận, Sở Quân Liệt lại gia tăng âm lượng, viền mắt còn phiếm hồng nhìn chằm chằm, lại cất giọng nói lại một lần nữa.
"Em có muốn".
Tư Vân Dịch hơi gật đầu đáp, cảm giác lý giải của mình đối với cậu còn chưa đủ khắc sâu.
"Tiệc đính hôn của chúng ta sẽ được tổ chức vào ngày 26, còn một chút thời gian nhưng cũng không khỏi quá gấp gáp".
Tư Vân Dịch lấy ra di động của mình, đưa cho Sở Quân Liệt, ánh mắt bình tĩnh.
"Lưu số của cậu vào đây, cậu còn phải chuẩn bị nhiều thứ, ngày mai tôi đưa cậu đi mua".
Sở Quân Liệt theo bản năng mà lau lau hai tay trên quần, đôi tay vội vàng tiếp nhận điện thoại của Tư Vân Dịch, ánh mắt nỗ lực ức chế vui sướиɠ, tỉ mỉ mà ghi chú số điện thoại của mình vào trong máy, lại kiểm tra lại đến 3, 4 lần rồi mới đưa lại cho anh.
Tư Vân Dịch nhận lại di động, ấn vào mục "Gọi", đợi vài giây, Sở Quân Liệt luống cuống tay chân cầm lấy di động của mình, nhìn đến màn hình hiển thị một dãy số ghi chú "Số lạ".
"Cũng muộn rồi" Tư Vân Dịch đứng dậy nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Ngày mai gặp".
"Ngày, ngày mai gặp". Hai lỗ tai của Sở Quân Liệt đỏ bừng, chưa bao giờ cảm thấy ba chữ này lại khiến người ta trở nên mong chờ đến vậy.
Tư Vân Dịch xuống lầu, Sở Quân Liệt ở phía sau hỗ trợ mở đèn cảm âm, chờ Tư Vân Dịch lên xe, Sở Quân Liệt đứng phía sau xe dưới ánh đèn đường mờ nhạt, vẫn luôn nhìn theo đến tận khi xe ra khỏi con hẻm nhỏ rồi biến mất, một lúc sau mới cất bước trở lại phòng thuê.
Khi Sở Quân Liệt trở lại phòng thuê, điều đầu tiên cậu làm là nằm xuống giường, tay cầm cái điện thoại cho người già, lại nhìn dãy số phía trên, một lần nữa ghi lại dãy số vào phần ghi chú.
Nhìn chằm chằm ba chữ "Tư tiên sinh" mình vừa ghi, Sở Quân Liệt hai mắt đảo quanh một vòng, đem ba chữ này xóa đi, sau đó nghiêm túc, cẩn thận thay vào ba chữ "Vị hôn phu".
Nhìn ba chữ phảng phất như xa không thể với tới nhưng lại gần ngay trước mắt, Sở Quân Liệt nhìn không được mà lộ ra ý cười, hồi tưởng lại, ngày hôm nay tựa như một hồi mộng đẹp đến ngọt ngào.
Quan trọng là những điều tưởng như mơ này là sự thật!
Đích xác là sự thật!
Sở Quân Liệt ôm di động, túi lấy chăn, đem chính mình quấn thành con nhộng, lại tự mình cười một lúc, thẳng tới khi thở không nổi nữa mới ló cái đầu hỗn độn ra, thở phào một hơi.
Tựa hồ như nhớ tới gì đó, Sở Quân Liệt từ trong chăn chui ra, chân xỏ vào đôi dép lê, tiến về phía phòng tắm, mở ra bình nóng lạnh, đỏ mặt, dùng nước lạnh tỉ mỉ lau thân thể.
Tư Vân Dịch ngồi trong xe, gửi tin nhắn cho quản gia cùng dì giúp việc trong nhà sửa sang lại một gian phòng cho khách, suy nghĩ về những đồ cần thiết cho việc đính hôn cùng Sở Quân Liệt, đầu ngón tay gõ gõ, thành công đặt một chiếc điện thoại mẫu mới nhất.
Sở lão gia muốn lợi dụng việc mất trí nhớ, làm Sở Quân Liệt biết cái gọi là khổ sở, làm cậu chìm trong cảnh nghèo đói cùng quẫn bách, phải chịu vô số những khinh nhục và ngược đãi, loại bỏ đi sự kháng cự của cậu đối với Sở gia, biến cậu thành người thừa kế hoàn mỹ.
Tư Vân Dịch lại cố tình, không để ông được như ý.
Cảm ơn tình iu @ThLuu6 đã bình chọn cho tui nha (づ ̄3 ̄)づ╭❤️~