Nhìn mười ngón tay của hai người đan vào nhau, mấy người mới chậm rãi hòa hoãn lại.
Anh cả nhìn về phía em trai em gái đằng sau, hiểu được rằng Tư Vân Dịch không nói sai, cho dù là hắn hay Tư Vân Địch hoặc là em ba đều không có khả năng quản lý và kế thừa toàn bộ Tư gia.
Hiện tại cho dù là đem những cổ phần đó phân vào tay mấy người bọn họ để trong lòng mọi người được cảm thấy cân bằng thì cũng khó đảm bảo rằng mỗi người sẽ dùng cổ phần đó để làm gì. Một khi công ty cần đưa ra quyết định gì, yêu cầu những cổ đông lớn biểu quyết cũng thì không thể chắc chắn được mọi người vẫn luôn đồng lòng, cùng đưa ra một sự lựa chọn.
Như vậy về lâu về dài, ngược lại còn làm cho tình cảm anh em bị rạn nứt, dễ nảy sinh mâu thuẫn, làm thực lực của Tư gia bị suy yếu. Khả năng không đợi được đến lúc truyền cho thế hệ tiếp theo, công ty đã tan rã rồi.
Nhưng nếu những cổ phần đó vẫn nằm trong tay Tư Vân Dịch, ngược lại sẽ càng ổn thỏa. Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt hai người đều không có khả năng có con, người thừa kế khẳng định vẫn sẽ là mấy tiểu bối tại Tư gia.
Cái khác không nói, Tư Vân Dịch là người có năng lực, điều này mọi người trước nay đều tán đồng, nếu để mấy đứa trẻ trong nhà cùng nhau tranh cao thấp, sau đó chọn ra người có năng lực nhất để thừa kế tư gia, điều này sẽ không có ai phản đối.
Tư Vân Thiên nhìn con trai cả của mình, trong mắt bốc lên một tia hi vọng, nó là trưởng tôn lại lớn tuổi nhất, mấy đứa nhóc khác thường ngày cũng đều nghe lời nó, nó hiện tại cũng đã tiến vào công ty để làm việc.
Chỉ là vợ hắn thường xuyên nuông chiều, khiến cho nó có nhiều thói hư tật xấu, đến hắn nhìn cũng không quen mắt. Nếu muốn để nó trở thành người thừa kế thì nó bắt buộc phải trưởng thành lên, phải sửa lại những tật xấu đó, đối với nó mà nói, vô luận có thể thừa kế Tư gia hay không, trong cả quá trình này, nó khẳng định sẽ học được nhiều điều có ích.
Mấy đứa trẻ nhận thấy được rõ ràng ánh mắt của cha mẹ mình từng chút từng chút trở nên nóng rực.
Tư Vân Địch nhìn đôi trai gái của mình, cảm thấy con trai ngày thường cũng coi như ổn trọng, con gái lại hiếu học, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn so với bản thân mình.
Tư Y Y nhìn về phía con trai mình, trong mắt cũng không tránh khỏi có chút mong chờ.
Áp lực phải lập tức thành công đặt lên đầu mấy đứa nhỏ trong nhà.
"2h30 buổi chiều ngày mai, yêu cầu mọi người đến đúng giờ, mọi người có thể làm được không?" Tư Vân Dịch buông tay Sở Quân Liệt, bình tĩnh nhìn về phía mấy người.
"Có thể!". Nhiệt tình trong mắt mọi người nháy mắt tăng vọt.
"Con cái của anh chị có đủ tư cách trở thành người thừa kế hay không, việc dạy dỗ có tác dụng vô cùng lớn". Tư Vân Dịch nhìn lướt qua anh chị của mình, âm thanh nhẹ nhàng. " Hy vọng mọi người đừng kéo chân của chúng".
"Sao có thể như thế được, Vân Dịch, chú cứ yên tâm". Chị dâu tích cực tỏ thái độ, biểu tình vô cùng vui vẻ, tưởng tượng đến con trai của mình trong tương lai có khả năng trở thành người thừa kế Tư gia, tức khắc thả lỏng eo, chân cũng không thấy đau nữa, hôm nay trở về bà nhất định phải cấp cho con trai chút công tác tư tưởng.
"Vậy ngày mai chúng ta gặp lại". Tư Vân Dịch nắm lấy bàn tay của Sở Quân Liệt còn đang say mêm thở mãn, đi ra khỏi phòng họp.
Chị dâu đột nhiên đập tay vào vai con trai, "Lễ phép đâu?" Tư Bắc Thành bị đánh đến thất điên bát đảo, nhìn thấy ánh mắt của mẹ, chợt phản ứng lại, nhìn bóng dáng của Tư Vân Dịch, mở miệng, "Chào chú nhỏ".
Tư Vân Địch liếc mắt nhìn chị dâu một cái, thầm nghĩ người này phản ứng cũng thật nhanh, phía dưới dùng chân đá đá con trai cùng con gái.
"Hẹn chú nhỏ ngày mai gặp lại!". Tư Bác Viễn cùng Tư Huyên Huyên cũng phục hồi tinh thần vội vàng lên tiếng.
Tư Bắc Hâm không cần mẹ nhắc nhở, vừa thấy biểu hiện của anh chị họ, lập tức gân cổ lên, "Chú nhỏ, ngày mai chúng ta gặp lại!".
Tư Bắc Kỳ còn ở một bên trộm chơi món đồ chơi cũng bị các anh chị kéo, ngây thơ nói một câu "Tạm biệt chú nhỏ", được cha mẹ thân thiết vuốt ve đầu nhỏ.
Nhìn xem nhà mình có đứa nhỏ này thật thông minh!
Tư Huyên Huyên nhìn cha mẹ cùng các bác, cẩn thận túm lấy cổ tay áo của ba, "Ba con có cảm giác con không làm được, con có thể không tham dự cạnh tranh hay không?".
"Con cái đứa nhỏ này, sao có thể nói không những lời không tin tưởng bản thân như vậy". Tư Vân Địch nhìn con gái mình, nói ra mấy lời khuyến khích.
"Ở trong mắt ba con vẫn là đứa trẻ không chịu thua thiệt, hiện tại còn chưa bắt đầu, còn đã muốn lui rồi sao?".
Tư Huyên Huyên càng thêm không muốn tham dự cái cạnh tranh người thừa kế này, chính mình đã có quỹ ủy thác do ông nội để lại là quá đủ rồi, hà tất phải cùng anh em họ tranh nhau đến long trời lở đất.
Chị dâu thứ vẫn luôn im lặng, nhìn thấy bộ dáng của con gái, hiếm khi mở miệng khích lệ, "Huyên Huyên, con có biết những cổ phần mà chú nhỏ con được thừa kế mỗi năm sẽ chia bao nhiêu tiền hoa hồng không?"
"Bao nhiêu ạ?" Tư Huyên Huyên mở miệng thử thăm dò
Vấn đề này vừa nói ra, những người khác cũng dựng lỗ tai lên bắt đầu nghe.
"Chỉ nói riêng con số thôi con cũng không có khả năng đếm được, để mẹ nói cho con biết". Chị dâu thứ trong mắt mang theo ánh sáng, "Con không phải vẫn luôn muốn nuôi động vật nhỏ sao, con có thể dùng số tiền đó mua một đại viện tử hoặc trực tiếp mua một mảnh nông trường ở vùng ngoại ô nuôi những con vật mà con thích Mèo chó thỏ đà điểu chồn sóc gì đó chỉ cần không phạm pháp con đều để có thể nuôi dưỡng chúng, con còn có thể thuê công nhân chuyên môn chăm sóc nữa, con chỉ cần phụ trách chơi thôi là được".
Ánh mắt Tư Huyên Huyên sáng lên.
"Không phải con thích thần tượng tuyến 18 nào đó sao, con có thể dùng số tiền đó mua công ty rách nát của anh ta, trở thành ông chủ của anh ta, để anh ta làm công cho con, con có thể vì anh ta mà mua kịch bản, mời đại minh tinh làm cộng sự cho anh ta, đem anh ta một đường trở thành đỉnh lưu...".
Ánh mắt Tư Huyên Huyên càng thêm lấp lánh.
"Còn có, không phải con thích đi du lịch sao,đến lúc đó con muốn đi đâu cũng được, có thể mua chuyên cơ riêng, chỉ cần buổi sáng con vừa nghĩ đến, buổi chiều là có thể đi rồi". Chị dâu thứ không ngừng thao thao bất tuyệt, "Thậm chí nếu con thích bộ truyện tranh thể loại kia, con đều có thể...".
Tư Huyên Huyên che lại miệng của mẹ mình, ngượng ngùng nhìn xung quanh, "Chỉ là truyện tranh bình thường thôi".
Mấy người làm bộ đã biết mà gật đầu nhưng ý cười dưới đáy mắt lại không ngăn được.
"Mẹ đừng nói nữa, không phải là tùy tiện nuôi dưỡng sủng vật hay làm hay khiến tiểu minh tinh nào đó trở thành đỉnh lưu, chính là con muốn gia tăng thực lực của bản thân". Tư Huyên Huyên nói, ánh mắt lướt qua nhóm anh em họ.
Xin lỗi mọi người!
"Con cũng không phải vì siêu xe du thuyền hay mỹ nữ linh tinh gì cả". Trưởng tôn Tư Bắc Thành nghiêm trang nói, "Chính là con muốn cùng chú nhỏ học hỏi thêm một chút".
"Không lừa dối mọi người, kế thừa công việc của tiền bối vẫn luôn là mục tiêu phấn đấu của con". Lão nhị Tư Bắc Viễn cũng mở miệng, hào hoa phong nhã, "Tuyệt đối không phải bởi vì con có khát vọng quyền lực hay gì đâu".
"Là vì mẹ của con, cũng là vì muốn làm cho người đàn ông khốn kiếp kia hối hận". Lão tam Tư Bắc Hâm cũng đứng lên nhìn anh chị họ dứt khoát mở miệng, "Con muốn tranh thủ một chút".
Mấy đứa cháu quan hệ từ nhỏ đã tốt hiện tại công khai nói ra với nhau, hơn nữa còn bày tỏ một cách rõ ràng.
"Vì cưới được vợ!". Tư Bắc Kỳ thì nhìn anh họ chị họ đều nói, cũng vô cùng vui vẻ mà tham dự vào.
"Mỗi người đều muốn cưới một lần!"
Mấy đứa cháu trên mặt đều mang theo ý cười, ánh mắt kiên định, Tư Vân Thiên cùng em trai em gái liếc nhau, không khỏi cười cười.
Năm đó nếu họ cũng có loại sức mạnh này, vậy hiện tại có lẽ sẽ tốt hơn.
Nghe thấy phía sau liên tiếp truyền đến tiếng "Tạm biệt chú nhỏ", Tư Vân Dịch nắm tay Sở Quân Liệt đi ra khỏi nhà cũ, lúc lên xe muốn buông tay lại phát hiện Sở Quân Liệt nắm chặt không buông.
"Tư thiếu gia, tôi vừa thấy mấy người bên dòng phụ". Tài xế khởi động xe, từ kính chiếu hậu nhìn Tư Vân Dịch, "Lão thái thái hùng hùng hổ hổ đi ra nói cậu sau trở thành gia chủ Tư gia liền kiêu căng, đến bà cũng không thèm tôn trọng".
"Tôi biết rồi". Ánh mắt Tư Vân Dịch hờ hững.
"Chúc mừng Tư thiếu gia", tài xế nhịn không được mà mở miệng chúc mừng, từ kính chiếu hậu nhìn biểu tình của Tư Vân Dịch.
Ông được Tư lão gia an bài trở thành tài xế và đi theo Tư thiếu gia từ khi anh còn đi, mắt thấy thiếu niên từng ngày lớn lên, từ tốt nghiệp cho tới khi học đại học, lại từ khi còn là thiếu niên đến khi trở nên thành thục, có sự nghiệp của riêng mình, kết hôn, hiện tại trở thành người nắm quyền Tư gia, một đường dài như vậy lại giống như xảy ra trong nháy mắt.
"Cảm ơn". Tư Vân Dịch lễ phép đáp lại, "Hôm nay vội vàng quá, ngày nào đó lại để cho anh một bao lì xì".
"Không cần, không cần", tài xế nhịn không được mà cười, ngẫm lại sau này mình chính là tài xế của gia chủ Tư gia, vậy tiền lương khẳng định cũng sẽ tăng, coi như một người đắc đạo gà chó lên trời.
Nhớ tới việc này, tài xế không khỏi từ kính chiếu hậu nhìn vào người nam nhân bên cạnh Tư thiếu gia, vốn là con trai cả Yến gia đến từ nông thôn, hiện tại đã trở thành bạn lữ của gia chủ Tư gia, giá trị con người cũng có thể gọi là nước lên thì thuyền lên.
Tay Tư Vân Dịch tự nhiên buông ra, dọc theo đường đi Sở Quân Liệt đều gắt gao nắm lấy, không muốn rời đi chút nào, nhưng chỉ cần Tư Vân Dịch nhìn qua, Sở Quân Liệt tức khắc liền giả bộ như mình đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ xe, tay nắm càng thêm chặt.
Sở Quân liệt có lẽ lúc trước làm không ít việc liên quan đến thể lực, cũng có thể trước khi mất trí nhớ từng huấn luyện trên tay mang theo vài vết trai mỏng, ở ngón cái, ngón trỏ, hổ khẩu, đến cả vị trí lòng bàn tay cũng phá lệ mang theo chút thô ráp, hiện tại lại như nghiện mà nắm lấy tay anh, thường thường muốn đem khe hở giữa hai tay dán đến chặt chẽ, khiến Tư Vân Dịch cũng không biết nên mở miệng nói rõ như thế nào.
Lúc trước khi Sở Quân Liệt vô tình vói vào cổ áo somi của anh cũng giống như vậy, như bị giấy ráp với nhiệt độ con người cọ xát qua, mặc dù Sở Quân Liệt lập tức thu tay nhưng trên phần da xương quai xanh vẫn còn lại cảm xúc do ma sát để lại.
Hai người vẫn luôn nắm tay cho đến tận lúc về tới nhà, lúc xuống xe, ngẫu nhiên có vài người đi ngang qua, Sở Quân Liệt liền cố ý đong đưa hai tay, phảng phất như muốn khoe ra vậy.
Lúc chuẩn bị tiến vào cửa, Tư Vân Dịch nhìn khóa vân tay, muốn Sở Quân Liệt buông tay ra, Sở Quân Liệt vốn muốn dùng vân tay của mình nhưng đối diện với ánh mắt của Tư Vân Dịch, cậu chỉ có thể lưu luyến không rời mà buông tay. Tư Vân Dịch giơ tay ấn mở khóa, Sở Quân Liệt lúc này mới phát hiện tay của anh bị cậu nắm có chút đỏ lên.
Trên mu bàn tay trắng nõn của Tư tiên sinh còn lưu lại dấu tay vì cậu nắm quá chặt, Sở Quân Liệt lập tức cảm thấy hổ thẹn.
Lần đầu tiên trong đời cậu nắm tay lâu như vậy, chính cậu cũng không nắm chắc được lực độ, để Tư tiên sinh phải chịu đựng suốt một đường.
Nhưng mà...
Sở Quân Liệt nhịn không được lại ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía mu bàn tay trắng nõn có lưu lại dấu tay của Tư tiên sinh, đỏ trắng đan xen, giống như ngọc hàn ô bị phấn đỏ xâm lấn, khiến người khác phá lệ chú ý.
Tư Vân Dịch vừa mở cửa phòng, lại nghe thấy người bên cạnh nói, "Tư tiên sinh, em xin lỗi".
Tư Vân Dịch nhìn dấu tay đang dần biến mất trên mu bàn tay, hờ hững ngước mắt.
"Không sao cả".
Buổi chiều ngày hôm sau cậu sẽ cùng Tư tiên sinh về nhà cũ, Sở Quân Liệt từ sáng sớm đã đến nhà hàng làm việc, lại phát hiện khách khứa bên trong lại liên tiếp chú ý đến phía tay của cậu.
Khi Sở Quân Liệt mang đồ ăn đặt lên bàn, cậu có thể cảm nhận được khách khứa đang khe khẽ nói nhỏ, giống như đối tượng thảo luận chính là cậu.
Loại tình huống này buổi sáng hôm nay đã xảy ra năm sáu lần, ngay cả phó cửa hàng trưởng cũng đều phát giác ra, theo tầm mắt của khách hàng nhìn đến tay cùng với đồng hồ của Sở Quân Liệt.
Nhìn khách hàng rời đi, phó cửa hàng trưởng đi lên phía trước nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tay cậu phó.
"Phó cửa hàng trưởng". Sở Quân Liệt lau bàn xong nhìn về phía có cửa hàng trưởng đang đứng phía sau cậu, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.
"Tiểu Sở, có đồng hồ mới à?". Phó cửa hàng trưởng một tay vuốt cằm, trong mắt mang theo vài phần ý vị sâu xa, "Cho tôi nhìn một chút được không?"
Sở Quân Liệt vừa nghe như vậy hào phóng vén tay áo lên, đem toàn bộ mặt đồng hồ bày ra trước mắt phó cửa hàng trưởng, tươi cười sáng lạn.
"Đây là anh nhà của em tặng cho em vào lễ tình nhân".
"Quà lễ tình nhân sao?"
Phó cửa hàng trưởng nhìn mặt đồng hồ có chút không xác định, lại muốn giơ tay sờ một chút thì Sở Quân Liệt đã nháy mắt tránh khỏi.
"Đây là anh nhà đưa cho em, anh có thể xem nhưng không thể chạm vào". Sở Quân Liệt căng mặt,đồ vật Tư tiên sinh đưa cho cậu, chỉ có cậu mới có thể sờ.
"Cậu đúng là đồ keo kiệt". Phó cửa hàng trưởng "Xì" một hơi lấy ra di động của mình tra tìm đồng hồ của Sở Quân Liệt.
Phó cửa hàng trưởng cúi đầu đếm số 0, đếm một lát không xác định được, lại đếm một lần nữa, đôi mắt có chút trừng lớn
"Tiểu Sở à". Phó cửa hàng trưởng thu hồi di động, khó nén khϊếp sợ trong mắt, "Cậu có biết anh nhà cậu đưa đồng hồ gì cho cậu không?"
"Vacheron Constantin". Sở Quân Liệt Sắc mặt như thường tiếp tục công việc.
Trên hộp quà Tư tiên sinh đưa có ghi.
"Cậu qua đây tôi xem lại lần nữa". Phó cửa hàng trưởng bị câu lên lòng hiếu kỳ, khẩn trương muốn phân rõ đây là thật hay giả.
Sở Quân Liệt lại lần nữa vén tay áo lên, nhắc nhở phó cửa hàng trưởng chỉ có thể xem không thể chạm vào.
Phó cửa hàng trưởng cúi đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm kim đồng hồ, còn có logo kim loại bên trong, xác minh hai nơi này đều được xử lý tỉ mỉ, không có một chút dấu vết gia công cùng gờ ráp nào.
Lại nhìn phần góc cạnh, làm xử lý viên giác thập phần hoàn mỹ, tất cả đều chứng minh đồng hồ trên tay này là hàng thật.
Phó cửa hàng trưởng tâm tình phức tạp, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Anh nhà cậu có phải rất có tiền đúng không?"
"Sao anh biết". Sở Quân Hiệp đen tay áo kéo xuống, lộ ra tươi cười.
"Cái đồng hồ này trị giá mười mấy 20 vạn tệ, có tiền chưa chắc đã mua được, còn phải hẹn trước". Phó cửa hàng trưởng đáy lòng chua xót, đột nhiên hiểu được vì sao khách khứa lại có hành động dị thường như vậy.
Nhìn thấy người phục vụ trong nhà hàng mang cái đồng hồ mấy chục vạn có thể không thấy lạ sao?
Một cái đồng hồ này còn đáng giá hơn 1 năm tiền lương của anh, đối phương tìm được người chồng giàu liền nhẹ nhàng có được không, thể không không làm người khác ghen tị.
"Mặc kệ nó có bao nhiêu tiền, đây là quà Lễ Tình Nhân anh nhà tặng em". Sở Quân Liệt nhìn đồng hồ trên tay, trong lòng vui vẻ, mang nó giống như mọi lúc đều có thể cảm nhận được Tư tiên sinh.
"Cậu như vậy...". Phó cửa hàng trưởng giống như nuốt cả tấn chanh, "Cảm giác có phải rất thích không?"
Sở Quân Liệt vui sướиɠ gật đầu.
Đương nhiên.
"Cậu như vậy không tốt lắm đâu". Phó cửa hàng trưởng ánh mắt mơ hồ, "Cậu không có nhiều tiền, anh ta lại đưa lễ vật quý giá như vậy thế này là không bình đẳng, cậu có thể bị tổn thương lòng tự trọng đó".
"Không sao". Sở Quân Liệt kiên định lắc đầu, cậu biết vị trí của mình, cậu là được Tư tiên sinh lựa chọn, ăn ở đều do Tư tiên sinh cung cấp, từ đầu tới cuối cậu đều là người của Tư tiên sinh.
"Cậu xem hai người địa vị kinh tế chênh lệch quá lớn, vậy anh ta nhất định là ở vị trí cao cao tại thượng, cậu mọi phương diện đều phải thuận theo anh ta". Phó cửa hàng trưởng nhìn chằm chằm đồng hồ trước mắt, nếu anh ta có một cái như vậy, vậy khẳng định không mang nó đi lau bàn đâu.
"Phó cửa hàng trưởng". Sở Quân Liệt đánh gãy lời người trước mặt, hơi nghiêng thân thể, "Bộ dạng hâm mộ ghen ghét của anh quá rõ ràng rồi đấy".
Phó cửa hàng trưởng dương mắt trừng mắt nhìn nhân viên làm công theo giờ này, tưởng tượng sau lưng cậu ta thế nhưng lại là một người giàu có, đáy lòng chua xót đến không chịu được.
Nhìn phó cửa hàng trưởng chua xót tránh ra, Sở Quân Liệt cưỡng chế đắc ý cùng vui vẻ, đáy lòng cũng nhiều thêm một chút cảnh giác.
Tư tiên sinh tốt như vậy, hiện tại còn trở thành gia chủ Tư gia, không biết có bao nhiêu người so với cậu còn tốt hơn, người muốn đem cậu từ bên người Tư tiên sinh gạt đi để thay thế là nhiều vô kể.
Nếu như cậu bị lừa đi vị trí bên cạnh Tư tiên sinh khẳng định có thể nhét đầy người, cậu nhất định không thể để bị mắc mưu, nhất định phải bảo vệ tốt Tư tiên sinh.
Sở Quân Liệt càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, ngày hôm đó xin về sớm, trước tiên chạy ra trung tâm thương mại, sau đó bắt xe buýt về nhà.
Trong thư phòng, Tư Vân Dịch thu hồi hợp đồng đã được soạn tốt, ngồi tại chỗ suy tư một lát, rút ra một tờ giấy, lấy bút máy ở trên trang giấy viết xuống hai chữ "Di chúc".
Trong sách, Tư ra tan cửa nát nhà, anh ngoài ý muốn bỏ mình cũng không để lại di chúc gì. Vậy lúc này vô luận như thế nào cũng tuyệt đối cũng không thể tái phạm lại sai lầm này nữa.
Kiểm kê lại tài sản trên danh nghĩa một lần, nhìn bất động sản các nơi, cổ phần công ty, tiền tài, bây giờ tất cả đều trở thành số liệu cùng văn tự, giống như không liên quan chút nào đến bản thân mình nhưng cố tình lại là từ tay mình quyết định chỗ để lại.
Quả thật là sinh không mang đến, chết không mang theo.
Nghĩ ra được ý chính, Tư Vân Dịch buông bút máy, nhìn giấy trắng mực đen, rũ mắt một lúc lâu lại lấy ra một tờ giấy mới, đặt ở trước mặt viết xuống hai chữ "Danh sách".
Con người khi đối mặt với tử vong sẽ trải qua 5 giai đoạn, Tư Vân Dịch đã trải qua không chỉ một lần.
Hiện tại anh phải tạo cho bản thân một tấm khiên vững chắc, đã đến thời điềm anh cũng phải nghĩ cho bản thân mình một chút.
Nhìn lại cả đời, điều anh muốn làm cũng không quá nhiều, cứ như vậy mà rời đi lại có chút không hoàn chỉnh.
Tư Vân Dịch hồi tưởng lại quá khứ, ở trên tờ danh sách liệt kê ra vài nội dung.
Muốn khống chế hoàn thành mục tiêu trong hai năm, đi chu du vòng quanh thế giới có chút xa xỉ, Tư Vân Dịch nhớ lại hồi ức từ bé đến lớn, nhớ tới thời khắc nào đó đủ để làm nên khát vọng ngày hôm nay, viết lên giấy.
Năm anh bảy tuổi khi còn đi học tiểu học, anh lúc đó ăn cơm cũng nhắm mắt lại đi ngủ, khi đó muốn đóng chặt màn rồi ngủ cả ngày, làm một giấc mộng đẹp.
Khi anh mười ba tuổi, muốn đi cắm trại ở một vùng ngoại thành, tốt nhất là nơi có thể nhìn thấy sao trên trời.
Khi anh mười tám tuổi, anh cũng muốn giống những bạn học khác, cầm chứng minh thư một lần tiến vào những nơi trước 18 tuổi chưa thể vào.
Năm hai mươi tuổi...
Tư Vân Dịch nhéo bút máy dừng một chút, suy nghĩ về cảm giác lúc ấy, trải nghiệm đầu tiên điều gì.
Nội dung ngày càng tăng, hồi ức dừng lại ở tuổi 29, Tư Vân Dịch hơi chau mày, bất chợt nhận ra, hóa ra anh mới chỉ vượt qua 29 năm ngắn ngủi.
Còn chưa được một nửa so với ba của anh.
Cửa thư phòng vang lên vài tiếng gõ, Tư Vân Dịch đem di chúc cùng tờ danh sách đè xuống dưới tập văn kiện, nhìn thời gian, nhận ra hôm nay Sở Quân Liệt tan làm sớm.
"Tư tiên sinh". Ngoài cửa truyền đến âm thanh cẩn thận của Sở Quân Liệt, "Cơm trưa đã làm xong rồi".
Tư Vân Dịch đi ra khỏi thư phòng, cùng Sở Quân Liệt yên lặng trôi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, trở lại phòng ngủ, thay quần áo ra ngoài.
Chờ Tư Vân Dịch đưa Sở Quân Liệt về nhà cũ đã là nửa giờ sau, phát hiện mọi người đều đã sớm đến chờ, nhìn Kỳ nhãi con trên miệng còn dính nước cùng cơm, xem ra mọi người đều dùng bữa ở nhà cũ.
Tích cực đến nỗi khiến người khác kinh ngạc.
"Vân Dịch, chú đến rồi sao!". Chị dâu vẻ mặt tươi cười, nháy mắt ý bảo Tư Bắc Thành kéo ghế ngồi, Sở Quân Liệt nhanh chân bước lên, dùng ưu thế về thể lực, đoạt lấy ghế từ tay Tư Bắc Thành, kéo ra trước mặt Tư Vân Dịch, ngẩng đầu để lộ ra một nụ cười sáng lạn.
"Tư tiên sinh, anh ngồi đi".
Tư Vân Dịch trầm mặc ngồi xuống, không mở miệng nói chuyện mà lấy ra tập văn kiện, đưa cho Sở Quân Liệt, bảo cậu chia cho mọi người.
"Mọi người trước tiên đọc qua đi". Sắc mặt Tư Vân Dịch đạm mạc.
Mấy tiểu bối nhận lấy văn kiện, nhìn thoáng qua vài trang, biểu tình từ nghi hoặc đến khϊếp sợ, cuối cùng hai mắt đều tràn ngập vui sướиɠ.
Mấy phụ huynh bên cạnh không tự chủ mà nghiêng người cố gắng đọc tài liệu trên tay bọn trẻ, chỉ xem qua vài dòng, họ đều kinh ngạc quay đầu nhìn nam nhân ngồi ở vị trí chủ vị.