- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi
- Chương 46
Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi
Chương 46
Nuôi một Long Ngạo Thiên, mỗi ngày đều có thể phát hiện ra cái mới.
Tư Vân Dịch ngồi trên sofa, Sở Quân Liệt khởi động tay một chút, hai tay cẩn thận ấn nhẹ lên vai người trước mắt, còn chưa kịp làm gì mà mặt đã nóng lên.
Vai Tư tiên sinh thẳng lại đĩnh bạt, cách một lớp quần áo, ngón tay Sở Quân Liệt dùng lực, niết vài cái, có thể cảm giác được vai Tư tiên sinh có chút căng chặt.
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt hạ giọng, đỏ mặt tiến gần về phía tai Tư Vân Dịch, "Có thể đem áo khoác cởi ra không?".
Nhiệt độ Cảng Thành thời gian này đã giảm, tây trang mà Tư tiên sinh mặc cũng dày hơn một lớp.
Suy xét đến sự bất lợi với sự phát huy của việc mát xa, Tư Vân Dịch tháo bỏ cúc áo khoác tây trang, đưa lưng về phía Sở Quân Liệt cởϊ áσ khoác.
"Em giúp anh cất!". Sở Quân Liệt lập tức tiếp nhận áo khoác, bước nhanh treo lên giá, xoay người quay đầu lại nhìn Tư tiên sinh ngồi trên sofa, đôi mắt sau kính mắt hơi rũ xuống, một tay nhẹ kéo cà vạt trên cổ.
Sở Quân Liệt đột nhiên có chút cứng đờ người.
Ngón tay thon dài trắng nõn đặt gần cổ, cằm hơi ngưỡng, ánh mắt rũ xuống, cởi bỏ trói buộc trên cổ áo, là loại mỹ cảm cấm dục khó nói đối với Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt gắt gao nhìn chằm chằm, nhìn bàn tay với khớp xương rõ ràng đem cà vạt đã cởi bỏ đặt ở một bên.
Toàn bộ động tác đều rất tự nhiên, như là trước mắt người làm qua vô số lần, nhưng Sở Quân Liệt chỉ nhìn qua một lần liền cảm thấy trái tim không chịu khống chế mà nhảy loạn, vốn mặc áo cộc tay còn cảm thấy hơi lạnh nhưng giờ phút này lại thấy nhiệt độ có chút tăng dần lên.
Cà vạt rũ ở một bên, Sở Quân Liệt không biết nên hướng ánh mắt lên đâu, con ngươi khẽ chuyển lại nhìn đến đôi con ngươi của Tư tiên sinh vốn đang rũ xuống, giờ lại nhìn thẳng vào mắt cậu.
Sở Quân Liệt cảm thấy có chút ngại ngùng, như là đang nhìn trộm mà bị người ta phát hiện, Sở Quân Liệt giơ tay che che mặt đang nóng bừng, tầm mắt gần như là đối diện với người đang ngồi trên sofa, lý trí đang không ngừng thét gào, thân thể cũng không chịu phản ứng mà rời đi ánh mắt.
Tư Vân Dịch nhìn bộ dáng của Sở Quân Liệt, rũ mắt nhìn tây trang trên người mình.
Nhiệt độ trong phòng không thấp, Sở Quân Liệt còn mặc áo cộc, anh có lẽ cũng không cần mặc nhiều như vậy.
Đôi mắt Sở Quân Liệt trợn tròn, nhìn ngón tay như ngọc từng chút từng chút cởi bỏ tây trang trên người.
Tây trang trên người Tư tiên sinh rất vừa vặn, vừa đủ để khoe ra độ cong của vòng eo, Sở Quân Liệt đè lại chóp mũi đang phát ngứa, nhìn áo ngoài cũng đã được đặt sang một bên.
Hiện giờ trên người Tư tiên sinh chỉ còn dư lại áo sơmi trắng.
Thấy Sở Quân Liệt đứng bất động tại chỗ một hồi lâu, Tư Vân Dịch giơ tay nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã khuya rồi.
"Nhanh một chút".
Tư Vân Dịch ngước mắt "Tôi có chút mệt".
Sở Quân Liệt như là chạy chậm về phía sofa, ngồi phía sau Tư tiên sinh, hai tay đặt trên vai anh.
Như là để tiện cho Sở Quân Liệt mát xa, Tư tiên sinh đem tóc dài phía sau tùy ý buộc lại, một tay vén ra trước ngực, sợi tóc màu đen xẹt qua cánh tay trần trụi của Sở Quân Liệt, đem lại cảm giác li ti mềm mại, làm tinh thần của cậu một lúc sau mới hồi phục lại.
Tóc dài được vén ra, cần cổ trắng nõn phía sau liền lộ ra trước mắt, Sở Quân Liệt có chút ngứa ngáy, đầu lưỡi dùng sức đỡ đỡ hàm răng mới có cảm giác tốt hơn một chút.
"Tư tiên sinh, trước tiên em sẽ mát xa vùng vai cổ". Sở Quân Liệt cưỡng bách chính mình hoàn hồn, "Bước đầu tiên là giúp thả lỏng vai cổ".
Cảm giác xương bả vai được xoa ấn, lực độ cũng vừa phải, Tư Vân Dịch cúi đầu, cảm giác Long Ngạo Thiên có chút chuyên nghiệp.
"Bước thứ hai là xoa bóp bả vai bằng năm ngón tay". Sở Quân Liệt giống như đang vuốt ve một kiện trân phẩm quý giá, ngón tay cẩn thận dùng sức, thi thoảng lại hỏi thăm, "Tư tiên sinh, lực đạo như này ổn chứ?".
"Ổn". Tư Vân Dịch nhắm mắt buông ngủ.
"Sau đó là dùng ngón tay xoa nắn đại chùy". Bốn ngón tay của Sở Quân Liệt đáp trên vai Tư Vân Dịch, cách một lớp áo somi mỏng, dùng ngón tay trái phải luân phiên xoa bóp phần huyệt đại chùy ở xương cổ thứ bảy.
Có áo somi có chút vướng, khi xoa nắn vai cổ có chút không thuận tiện, Tư Vân Dịch nhắm mắt cởi bỏ hai cúc áo phía trên, cảm giác được thông thuận không ít.
"Kế tiếp là luân phiên ấn, ấn..." Sở Quân Liệt trong lúc nhất thời không nhớ nổi tên phần cơ bắp kia, tay trước não một bước ấn vào đúng vị trí.
Hai tay cảm nhận được da thịt bóng loáng hơi lành lạnh, Sở Quân Liệt sững sờ tại chỗ, đầu cúi xuống nhìn thấy Tư tiên sinh không biết từ lúc nào đã cởi cúc áo somi, mà tay của cậu không chút trở ngại mà sờ đến vùng phụ cận xương quai xanh của Tư tiên sinh.
Đầu óc Sở Quân Liệt trống rỗng, "Đùng" một tiếng như bị giật điện mà thu tay lại, nhưng lòng bàn tay tựa hồ như còn lưu lại cảm xúc, giống như dùng môi chạm vào cánh hoa, là cực hạn của sự thoải mái.
Nhịp tim nháy mắt tăng lên, Sở Quân Liệt cả người sững sờ tại chỗ, cảm giác hô hấp có chút khó khăn, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh vừa rồi, đáy lòng như ngàn vạn âm thanh không ngừng thét gào.
Đôi mắt Tư Vân Dịch nửa mở, không tiếng động giơ tay cài lại phần cúc đã tháo ra lúc nãy.
"Còn bước tiếp theo không?"
"Có, có" Sở Quân Liệt cả người cứng đờ giơ tay, hai tay nắm lại, nhẹ nhàng xoa nắn bả vai người trước mắt.
Không biết mát xa bao lâu, Sở Quân Liệt cũng không nhớ rõ mình đã bỏ qua bước nào, trái tim đập thình thịch, ngực như có thứ gì nghẹn lại.
Không biết vì sao, bên tai Sở Quân Liệt lại không ngừng vang lên âm thanh than khóc của Yến An.
"Anh Vân Dịch, anh thật sự nguyện ý sao, nguyện ý để Sở Quân Liệt dùng bàn tay dơ bẩn kia chạm vào anh sao?".
Cậu vừa này mới dùng bàn tay này dọn mâm rửa chén, dùng hay tay đẩy xe ở công trường chạm vào Tư tiên sinh.
"Được rồi". Tư Vân Dịch lần nữa nhìn thời gian, cảm giác bả vai sắp bị Sở Quân Liệt nắn đến tê dại.
Động tĩnh phía sau lập tức ngừng lại, Tư Vân Dịch đứng dậy, lấy áo tây trang cùng cà vạt đặt ở một bên, quay người nhìn Sở Quân Liệt vẫn đang ngồi một chỗ, giống như chó lớn cúi đầu thật sâu, lại giống như làm sai, tay đặt trên đầu gối nhéo nhéo.
Tư Vân Dịch tạm dừng một lát, đi đến trước mặt Sở Quân Liệt, tuy rằng có chút trái lương tâm nhưng vẫn mở miệng.
"Ấn không tồi".
Về sau đừng ấn nữa.
Sở Quân Liệt cúi đầu, nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, nghe ngữ khí cùng âm điệu của Tư tiên sinh, ngẩng đầu một chút, nhìn bộ dạng rũ mắt nhìn của Tư tiên sinh.
Kính bạc dưới ánh đèn hơi ánh lên, như ánh trăng chiếu sáng cứ như vậy mà dừng lên người cậu, rủ lòng trấn an cảm xúc của mình.
Giống như khi Tư tiên sinh nhìn vào chiếc tủ lạnh dơ bẩn của cậu, con ngươi thanh lãnh sau mắt kính hàm chứa bao dung cùng trấn an.
Tư tiên sinh không có ghét bỏ cậu.
"Tư tiên sinh, em xin lỗi". Sở Quân Liệt lần nữa nhìn hai tay mình, trong đầu phảng phất như xuất hiện hai hình người nhỏ, một người sa vào xúc cảm vuốt ve, không ngừng hưởng thụ, càng muốn nhiều hơn, muốn ôm Tư tiên sinh rơi vào du͙© vọиɠ nơi vực sâu, một hình người khác đại diện cho lương tâm, không ngừng trách cứ, dùng những lời nói khó nghe nhất mà mẳng tỉnh cậu.
Tư tiên sinh đã hy sinh hôn nhân của bản thân, cứu cậu, giúp cậu rời xa khổ ải, hiện tại cấp cho cậu mọi thứ, bao dung hết thảy khuyết điểm của cậu.
Cậu không những không biết ơn mà còn ỷ vào sự bao dung ấy mà làm xằng làm bậy, nhìn lại bộ dạng của cậu đi, cậu còn muốn nhúng chầm Tư tiên sinh, đúng là không biết xấu hổ, lấy oán trả ơn!
Cậu thử vượt rào đi, lần nào cũng ỷ vào sự khoan dung của Tư tiên sinh mà làm xằng làm bậy, chờ tới ngày Tư tiên sinh không cần cậu nữa, cậu sẽ vĩnh viễn mất đi anh, những thứ hiện tại cậu có cũng sẽ mất đi, về sau đến tư cách nhìn anh từ phía xa xa cũng không có, làm một người nghèo khó thống khổ rồi chết đi, bị mọi người phỉ nhổ!
Tư Vân Dịch nhìn mắt Sở Quân Liệt dâng lên nước mắt, môi mỏng mím thành một đường, áy náy tới cực điểm.
"Không sao cả". Tư Vân Dịch giơ tay, đè lại bả vai của mình, tránh nặng tìm nhẹ, "Luyện thêm vài lần nữa sẽ tốt hơn thôi".
Sở Quân Liệt chớp mắt, nhìn bộ dáng người trước mắt, giống như không bị hành động lúc trước của cậu làm cho bối rối.
Tư tiên sinh... Không tức giận sao?
"Cũng muộn rồi", Tư Vân Dịch khoác áo lên cánh tay, ánh mắt như thường, "Ngủ ngon".
Nhìn Tư tiên sinh đi vào phòng ngủ, cửa phòng đóng lại, Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm, hồi lâu cũng không xê dịch ánh mắt.
Chẳng lẽ... Tư tiên sinh không ngại việc cậu chạm vào anh sao?
Cũng có thể, vừa rồi Tư tiên sinh biết cậu không phải cố ý, cho nên lúc nãy mới tha cho cậu?
Sở Quân Liệt có chút bất an ngồi trên ghế sofa, cúi đầu nhìn tay mình, mắt nhịn không được mà sáng lên.
Ban đêm, Sở Quân Liệt không bỏ được bàn tay, ở trong ổ chăn, đôi mắt đen bóng nhanh chóng hôn lên ngón tay, sau đó mặt đỏ bừng đem chính mình vùi vào trong chăn.
Hôm nay là ngày ông lão làm phẫu thuật, Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng nói với Tư tiên sinh nghỉ một ngày cũng cậu vào viện thăm bệnh.
Tư Vân Dịch mua một ít thực phẩm dinh dưỡng, Sở Quân Liệt xách theo túi lớn túi nhỏ, đi theo sau Tư tiên sinh, đem đồ xếp ở phòng ông lão, sau đó đi đến trước phòng giải phẫu chờ đợi.
Thủ tục phẫu thuật đều đã làm tốt, thời gian phẫu thuật là hai tiếng, sớm đã có bác sĩ nói cho hai người, ông lão là ung thư giai đoạn đầu, cho nên ổ bệnh tương đối nhỏ, hơn nữa còn ở phía ngoài của gan nên việc cắt bỏ cũng dễ dàng hơn.
Tuy rằng bác sĩ đã nói trước, nhưng khi ngồi chờ trước phòng giải phẫu, Sở Quân Liệt vẫn có chút nhịn không được mà khẩn trương, chờ tới khi đèn trước cửa phòng giải phẫu chuyển sang màu xanh, hai người đứng dậy nhìn ông lão được đẩy ra ngoài.
"Phẫu thuật thành công, nửa giờ sau khi hết hiệu lực của thuốc mê ông ấy sẽ tỉnh lại, khi tỉnh lại thì người nhà bệnh nhân không để người bệnh ăn gì nhé". Bác sĩ ngắn gọn báo tính huống.
"Vậy khi nào mới có thể ăn uống?" Sở Quân Liệt hỏi kỹ càng.
"Sau khi người bệnh bài tiết". Bác sĩ kiên nhẫn nhìn thanh niên trước mắt, mấy người từ phía Ôn chủ nhiệm cũng biết thanh niên này không phải người thân của ông lão, có thể vì ông mà làm đến mức này cũng không dễ dàng.
Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt, chờ ông lão tỉnh lại, ông mơ mơ màng màng, mí mắt dưới trong mắt không động đậy được.
"Cái đồ nghịch tử...." Ông lão còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mồm miệng có chút không rõ, "Ông muốn xá xíu... muốn..."
Ông lão mí mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn người trước mắt, mơ hồ lại suy yếu.
"Tiểu Sở, ông muốn ăn thịt".
"Được, được, được, ăn một miếng lớn luôn!" Sở Quân Liệt lập tức đáp lại.
"Đừng lấy chai của tôi". Ông lão hư hư nhược nhược nói, "Bìa cứng, chai bia đều là của tôi".
Ông lão hơi hoảng, nhìn Sở Quân Liệt bên cạnh, thanh âm có chút khổ sở.
"Cha, con xin lỗi, con không học giỏi, không thể đem y thuật của dòng họ truyền lại".
Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch bên cạnh, nỗ lực nhịn cười.
"Cha, mẹ cũng đi rồi". Ánh mắt vẩn đυ.c của ông lão mang theo ánh nước, "Vợ con cũng đi rồi, cha mẹ hai người hãy chiếu cố bà ấy thật tốt, con đi nhặt chút bìa cứng, một hồi nữa liền tới".
Chân ông giật giật, thuần thục làm ra cái động tác giẫm giấy.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi
- Chương 46