Sở Quân Liệt một đêm trằn trọc, trong mộng là hình ảnh bé trai tóc dài anh tuấn, bị mười mấy bạn học dồn vào góc tường, bọn họ mang theo ánh mắt cười nhạo, vịn vào người đông mà áp chế bé trai kia, làm lơ sự giãy giụa phản kháng của đứa bé, đem kẹo cao su từng cái từng cái dính lên mái tóc xinh đẹp mềm mại của bé trai.
Tóc cậu bé lúc này bị mấy mẩu kẹo cao su đủ màu dính thành một bộ dạng chật vật, nước mắt theo hai má chảy xuống, cậu dùng mọi biện pháp để gỡ kẹo cao su ra, cuối cùng lại chỉ còn cách cầm kéo lên.
Tóc dính kẹo cao su rơi xuống mặt đất, bé trai xinh đẹp với đôi mắt không hề rơi lệ, nhìn vào chính mình trong gương, ánh mắt có chút biến đổi, dần trở nên lạnh nhạt hơn, chờ tới khi vừa tan học, bé trai ánh mắt hờ hững nhìn ánh mắt tên đầu sỏ gây tội vui sướиɠ khi người khác gặp họa, trên đường về nhà, chờ tới khi tên đầu sỏ đi qua, bé trai làm ra cái động tác lúc vụt vợt cầu lông được học trong tiết thể dục, hung hăng vỗ lên mặt đối phương.
Trong phòng mơ hồ truyền đến âm thanh, Sở Quân Liệt mơ màng trợn mắt tỉnh lại, thấy Liệt Phong nằm một bên đang ngáy khò khè, dường như cũng giống cậu nghe thấy âm thanh, Liệt Phong cũng không tỉnh, xoay người đổi tư thế, tiếp tục ngủ.
Sở Quân Liệt lần nữa nhắm mắt, cảnh trong mơ thế mà lại tự nhiên liền với đoạn mộng trước.
Bé trai bằng mắt thường có thể thấy đã lớn lên, trở thành bộ dáng giống Tư tiên sinh, khuôn mặt lãnh đạm, tinh xảo, là một bộ dáng cao cao tại thượng.
Chân dài thẳng tắp khóa ngồi trên người tên đầu sỏ gây tội, khớp xương rõ ràng trên tay nắm lấy cổ áo người phía dưới, ép đối phương ngửa đầu.
"Ngẩng đầu nhìn tôi".
Nhìn môi người kia khẽ nhếch, trái tim Sở Quân Liệt không khống chế được mà có chút kinh hoàng, cảnh sắc xung quanh liền biến hóa, biến thành địa phương mà Sở Quân liệt vô cùng quen thuộc, là phòng ngủ bên cạnh phòng thay quần áo.
Toàn thân cậu sáng ngời đứng bên cạnh, tất cả tủ quần áo đều mở ra, bên trong toàn là gương, cả căn phòng giống như mê cung, mỗi cái đều phản chiếu ảnh tượng trong phòng.
Sở Quân Liệt nhìn vào trong gương, thấy cậu trở thành người bị Tư tiên sinh áp ngồi lên, thân thể khô nóng vô pháp khống chế, cuối cùng thuận theo bản năng nguyên thủy, Sở Quân Liệt nhìn người đang ngồi trên người cậu đang không tự chủ mà phát ra tiếng kêu đau đớn.
Sở Quân Liệt đột nhiên trợn mắt, hô hấp dồn dập quanh quẩn trong phòng ngủ, hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Liệt Phong cảnh giác gật đầu, nhìn chủ nhân cẩn thận kéo chăn ra, hướng bên trong nhìn thoáng qua, ngay sau đó lập tức kéo chăn che lại, mặt đỏ bừng.
Giống như làm việc xấu, chủ nhân lấy tư thế kỳ quái đi vào phòng tắm, sau đó phòng tắm liền vang lên tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.
Tối hôm qua ngủ có chút muộn, Tư Vân Dịch sáng sớm sau khi tỉnh lại, anh rõ ràng cảm thấy buổi trưa nên nghỉ ngơi thêm một chút.
Sau khi rửa mặt xong, Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt đang chiên trứng trong phòng bếp, Sở Quân Liệt giống như cũng không được ngủ ngon, cúi đầu nhìn chằm chằm trứng trong chảo, giống như đang lạc vào cõi thần tiên.
Tư Vân Dịch đi và trong bếp, nhìn trứng chiên sắp cháy trên chảo.
"Tiểu Sở". Tư Vân Dịch giơ tay, ở trước mặt cậu búng một cái.
Sở Quân Liệt đột nhiên hoàn hồ, cũng lập tức ngửi được mùi khét.
"A xin lỗi Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt vội vàng tắt bếp, đem trứng đổ vào đĩa, đem nồi chiên đi cọ rửa.
"Suy nghĩ gì vậy?" Tư Vân Dịch bình tĩnh đi ra khỏi phòng bếp, lấy ra hai cái ly nước, thêm và chút nước ấm, cho anh một ly, cho Sở Quân Liệt một ly.
"Cảm ơn Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt hai tay nhận lấy ly nước, ánh mắt tránh né, không dám nói ra suy nghĩ của mình về cảnh trong mơ đêm qua, càng không dám nói, trong đầu cậu có một khát vọng đang ngo ngoe rục rịch, muốn Tư tiên giống như trong mộng mà đối đãi với cậu.
"Em, em hôm qua nghĩ hôm nay sẽ đưa ông lão đi, đi bệnh viện". Sở Quân Liệt cúi đầu, siết chặt ly nước trong tay.
Tư Vân Dịch uống một ngụm nước, hơi gật đầu.
"Ngày hôm qua tôi nhìn thấy dấu giày trên quần áo của ông ấy, vị trí xương sườn phía bên phải có lẽ bị đạp mấy lần, trừ bỏ hạng mục kiểm tra sức khỏe toàn diện, cậu có thể dẫn ông ấy kiểm tra phần gan xem sao, xem có bị tổn thương không".
"Được Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nghiêm túc gật đầu, uống xong ly nước, nỗ lực không để mình phân tâm.
Sau khi kết thúc bữa sáng, Tư Vân Dịch lần nữa chuyển cho Sở Quân Liệt ít tiền để đưa ông lão đi khám bệnh, Sở Quân Liệt nhìn lịch sử trong tài khoản, toàn là Tư tiên sinh chuyển tiền cho cậu, giương mắt cẩn thận nhìn Tư tiên sinh một cái.
"Không đủ có thể bảo tôi". Tư Vân Dịch sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Không cần tiết kiệm".
Sở Quân Liệt nhịn không được mà cúi đầu thẹn thùng, cậu kiếp trước chắc đã cứu cả dải Ngân Hà này nên kiếp này mới có cơ hội ở bên cạnh Tư tiên sinh!
Ông lão kia cùng Tư tiên sinh một chút quan hệ đều không có, cũng không phải có quan hệ thân thích gì với cậu, chỉ là bởi vì cậu giúp đỡ ông vài lần, Tư tiên sinh lại không màng điều gì mà thành toàn cho thiện ý của cậu.
Tư tiên sinh thật sự tôn trọng cậu!
Kết thúc bữa sáng, Sở Quân Liệt xin nghỉ một ngày, chuyên tâm đưa ông lão đi bệnh viện kiểm tra, bệnh viện lúc nào cũng đông người, gần như mọi hạng mục kiểm tra đều phải xếp hàng.
Một buổi sáng bôn ba qua đi, rốt cuộc cũng đem mấy hạng mục kiểm tra hoàn tất, kết quả cũng có rất nhanh, bác sĩ bảo Sở Quân Liệt chờ tới gần hai rưỡi chiều, ở lầu một trực tiếp đưa ra kết quả kiểm tra đo lường.
Sau khi cầm tờ kết quả, Sở Quân Liệt đưa ông lão đầu óc có chút choáng váng trở về phòng khám bệnh, đem tờ kết quả đưa cho bác sĩ trẻ tuổi.
"Ông gần đây có phải cảm giác thèm ăn giảm xuống, không muốn ăn uống đúng không?".
Ông lão nhìn bác sĩ, thành thành thật thật trả lời, "Đúng là có, mấy ngày nay ăn uống không được ngon, có thể do tiêu hóa không ổn".
Bác sĩ nhìn các số liệu trên tờ kết quả, "Gần đây hay có cảm giác người nóng lên?".
"Có". Ông lão gật gật đầu, "Tiểu Sở có mua cho tôi cái áo lông vũ, lúc mặc vào vẫn cảm thấy hơi nóng".
Bác sĩ có chút khó nói nhìn vào mắt ông, bảo ông kéo quần lên, cúi người nhấn vào cẳng chân của ông, chỉ thấy phần bị ấn lõm vào một chút nhưng chờ nửa ngày vẫn không thấy đàn hồi lại.
"Bác sĩ, đây là bị làm sao vậy?" Sở Quân Liệt không học y, nhưng cậu cũng nhìn ra tình huống có chút không ổn.
"Hai người chờ ở đây một chút, tôi tìm bác sĩ chủ nhiệm". Bác sĩ trẻ tuổi gấp gáp, cầm kết quả kiểm tra đi ra khỏi phòng khám, chỉ một lát sau, bác sĩ trẻ tuổi đưa một vị bác sĩ lớn tuổi mặc áo blouse trắng đi tới.
Sở Quân Liệt nhìn vị bác sĩ kia, kinh ngạc mở to hai mắt, bác sĩ kia khi nhìn thấy Sở Quân Liệt cũng hiện ra vài phần ngạc nhiên.
"Dì Ôn!" Sở Quân Liệt nhớ rõ đây là bạn của Tư tiên sinh.
"Tiểu Sở dạo này khỏe không?" Dì Ôn có chút cười không nổi, nhìn ông lão ngồi trong phòng khám bệnh, cẩn thận dò hỏi Tiểu Sở.
"Tiểu Sở, vị này là ai vậy?"
"Đây là một người bạn của cháu", Sở Quân Liệt nghiêm túc mở miệng, "Cháu quen được khi đi làm".
Dì Ôn vừa thấy bộ dáng của ông lão, mơ hồ biết một chút tình huống.
"Vậy đi, Tiểu Sở, cháu mang vị bằng hữu của cháu làm thêm mấy cái kiểm tra đi". Dì Ôn nhìn về phía bác sĩ trẻ tuổi ở một bên, "Bệnh nhân này chuyển cho tôi phụ trách đi".
"Được ạ, Ôn chủ nhiệm". Bác sĩ trẻ tuổi gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi tới chỗ máy tính, đem tư liệu về bệnh nhân chuyển qua.
Chờ làm xong mấy kiểm tra mà bác sĩ Ôn yêu cầu, tới khi nhận kết quả kiểm tra, Sở Quân Liệt cầm tờ kết quả đi tới văn phòng của bác sĩ Ôn, nhìn bác sĩ Ôn biểu tình nghiêm túc.
Bác sĩ Ôn nhìn về phía ông lão còn lớn hơn bà mấy tuổi, "Người nhà của ông có thể bớt chút thời gian để đến bệnh viện không?"
"Tôi không có người nhà". Ông lão nhìn bác sĩ lắc lắc đầu, "Vợ tôi sớm đã qua đời, chỉ lưu lại một đứa con trai, con trai tôi lại đi vay chạy khắp nơi, cuối cùng không trả được nên chạy trốn rồi".
Bác sĩ Ôn vừa nghe được hoàn cảnh của ông lão, trong mắt càng thêm mấy phần khó xử.
"Bác sĩ, bà không cần lo lắng, bà cứ trực tiếp nói kết quả cho tôi đi". Ông lão cố ngồi thẳng lưng, "Nếu không phải gặp được Tiểu Sở cùng với bạn đời của cậu ấy, tôi có khả năng đã kết thúc cuộc đời này từ lâu rồi, hiện tại tôi có thể ăn, có thể uống, lại còn có chỗ ở, thế này là đã quá tốt rồi".
Bác sĩ Ôn nhìn vào mắt Sở Quân Liệt, do dự một lúc, sau đó vẫn là lấy ra kết quả xét nghiệm máu.
"Ở mục này, cái này người ta gọi là Alpha-fetoprotein, người bình thường trong máu mỗi ml chỉ nên chứa tối đa 25 ng
(nanogram), nhưng kết quả của ông lại lên tận 407.
Chỉ nhìn điểm này cũng chưa thể đưa ra được kết quả chính xác nào, nhưng nhìn vào kết quả siêu âm gan, gan của ông rõ ràng đã bị chiếm giữ bởi loại tế bào khác, hơn nữa tính chất không đồng đều, cho nên tôi mới bảo Tiểu Sở đưa ông đi làm lại kiểm tra Bilan gan".
(Một nhóm các xét nghiệm máu có thể đưa đến các thông tin về tình trạng gan của một bệnh nhân)Bác sĩ Ôn khó nén tiếc nuối nhìn ông lão, "Sau khi xem kết quả kiểm tra, tôi hoài nghi, ông có khả năng cao bị ung thư gan".
Ông lão ngẩn nhơ nhìn bác sĩ, hô hấp Sở Quân Liệt cũng có chút ngưng trọng, dường như không thể tin được tin tức mình vừa nghe thấy.
"Vậy nên tôi mới kiến nghị ông nên đi là kiểm tra sinh khiết, tức là chọc lấy mẫu tế bào gan đi xét nghiệm, chờ khi có kết quả là có thể cơ bản xác định". Bác sĩ Ôn đem kết quả kiểm tra thu lại, "May mắn chính là hiện tại ông vẫn chưa xuất hiện triệu chứng đau ở khu vực gan cùng bệnh vàng da, chứng tỏ ung thư gan này mới chỉ ở giai đoạn đầu, chỉ cần trải qua giải phẫu và trị liệu thì vẫn còn hy vọng có thể khỏi hẳn".
"Phải... phải phẫu thuật sao?" Ông lão sững sờ tại chỗ.
"Việc phẫu thuật là bắt buộc, hơn nữa càng sớm càng tốt". Bác sĩ Ôn đưa ra câu trả lời chuẩn xác, "Một khi để bệnh đến giai đoạn giữa, tế bào ung thư khuếch tán, vậy sẽ đánh mất cơ hội, lúc đó dù có làm gì thì cũng là vô phương cứu chữa".
Ông lão cúi đầu suy nghĩ một lát, tiếp tục ngẩng đầu, ngữ khí gian nan dò hỏi.
"Nếu không làm phẫu thuật, vậy tôi còn có thể sống được bao lâu nữa?"
"Cái này tôi không chắc". Bác sĩ Ôn trong mắt mang theo nghiêm túc, "Tôi lúc trước cũng gặp qua vài người bệnh không muốn thực hiện phẫu thuật, ngắn nhất là ba tháng, dài nhất cũng không vượt quá hai năm".
"Ông đã rất may mắn". Bác sĩ Ôn biểu tình nghiêm túc, "Phát hiện sớm còn có cơ hội chữa khỏi, ông cũng không thể cứ như vậy mà từ bỏ!"
"Bác sĩ, tôi không gạt bà, tôi không có bảo hiểm y tế, cũng không có tiền". Ông lão liên tục lắc đầu, "Tôi không thể ở lại bệnh viện, càng không thể trả nổi chi phí phẫu thuật".
"Dì Ôn" Sở Quân Liệt vẫn luôn đứng bên cạnh nhịn không được mà mở miệng dò hỏi, "Giải phẫu cần bao nhiêu tiền?"
"Ông ấy không có bảo hiểm, phí phẫu thuật cũng đâu đó khoảng sáu vạn, nếu bệnh tình phức tạp hơn, có khả năng sẽ lên tới hơn tám vạn". Bác sĩ Ôn nhìn Sở Quân Liệt, "Đây chỉ là tính riêng chi phí phẫu thuật, còn những chi phí khác, tôi nghĩ cũng cần phải chuẩn bị khoảng mười lăm vạn".
"Mười lăm vạn!?" Ông lão mở to hai mắt, sau một lúc cũng không nói ra lời.
"Đúng vậy". Bác sĩ Ôn biểu tình bất đắc dĩ, "Phí gây tê, một loạt kiểm tra trước phẫu thuật, phí trị liệu hậu phẫu, tiền thuốc,... mười lăm vạn cũng chỉ là dự đoán thôi".
Mười lăm vạn... mà chỉ là ước tính.
Ông lão nỗ lực tính tính, dù có bán đi tất cả đồ vật mà ông đang có, một ngàn cũng không có được.
Sở Quân Liệt cũng yên lặng tính toán khoản tiền cậu đang có, hôm nay phí khám hơn 4000, lúc trước trả tiền thuê nhà cho ông lão hết 4800, trừ đi các loại chi tiêu thường ngày, cộng cả tiền Tư tiên sinh cho thì cậu còn không đến hai vạn.
Cách con số mười lăm vạn vẫn còn xa.
"Tôi... tôi không trị nữa". Ông lão lắc đầu, đứng dậy liền đi.
Sở Quân Liệt vội vàng cầm mấy tờ biên lại xét nghiệm, đang muốn đuổi theo ông thì bị bác sĩ Ôn một phen giữ lại.
"Theo như kinh nghiệm của tôi thì hẳn là không sai, năm ngày sau kết quả kiểm tra sinh khiết sẽ có, cậu nhất định phải khuyên bảo ông ấy làm phẫu thuật, nếu không để tế bào ung thư lan rộng ra, chúng ta lúc ấy thật sự không còn cách cứu chữa".
"Cháu biết rồi dì Ôn!" Sở Quân Liệt cất đi mấy tờ biên lai, lập tức đuổi theo, đến bậc thang ở cửa bệnh viện, tìm được ông lão đang cúi đầu không nói.
"Ông à, ông chạy đi đâu vậy!" Sở Quân Liệt nhấp môi, "Chuyện phí phẫu thuật ông không cần phải lo, cháu sẽ nghĩ cách".
"Cháu cũng chẳng phải là thân thích ruột thịt gì của ông, cháu quản nhiều như vậy làm gì?" Ông lão bối rối, nỗ lực không nhìn thanh niên đang đứng phía sau, buộc bản thân phải nói mấy lời trái lương tâm, "Cậu không cần quản tôi!".
"Sao lại không liên quan!" Sở Quân Liệt vẻ mặt nghiêm túc, "Anh nhà cháu là thật lòng quan tâm ông, cháu với ông cũng quen nhau lâu như vậy rồi, cùng nhau ăn qua biết bao nhiêu bữa cơm, sao có thể không có quan hệ gì!".
Nghe những lời này, ông lão thật sự không biết phải phản bác ra sao.
"Ông nói những lời như vậy, ông không sợ cháu đau lòng sao?", Sở Quân Liệt kéo ông sang một bên ngồi xuống, cùng ông nghiêm túc phân tích, "Cháu tuy không có máu mủ gì với ông, nhưng cháu so với con tải ông còn đáng tin hơn nhiều lần, ông không muốn một người đáng tin như cháu quan tâm ông sao?"
"Chỉ là...". Ông lão cúi đầu, "Cháu cũng không thể dễ dàng vứt bỏ đi tôn nghiêm, cháu đã chịu khổ đi ở rể nhà người ta, ông sao có thể đem cháu đào sạch tiền đi như vậy, cháu còn muốn bản thân phải ăn nói khép nép, đi hỏi vay tiền người khác sao?".
"Không có người khác, chỉ có anh nhà cháu thôi". Sở Quân Liệt nhìn di động trong tay, "Chỉ có một mình anh ấy thôi".