Chương 21

Nếu quần áo trên người đại diện cho sự an toàn, thì giờ đây Tư Vân Dịch có thể coi là võ trang đầy đủ, mà Sở Quân Liệt hiện tại chính là không có gì để phòng ngự.

Dưới tình huống như vậy mà tiến hành đàm phán, rõ ràng Sở Quân Liệt đang ở thế bất lợi, Tư Vân Dịch cũng hoàn toàn không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nếu Tư Vân Dịch nhớ không nhầm, nhìn thấy thân thể người khác phải phụ trách đã là chuyện từ vài thập niên trước rồi.

Hiện tại Sở Quân Liệt được ăn cả ngã về không, cố ý dẫn anh tới đây, rõ ràng phía sau mấy chữ "Chịu trách nhiệm" còn có chút ẩn tình.

Tư Vân Dịch giơ tay, đóng lại cửa phòng tắm.

Ở phòng ngủ của Sở Quân Liệt chờ không đến ba phút, Tư Vân Dịch nhìn đến thanh niên mặc áo choàng tắm đi tới, trên mặt vẫn còn dư lại chút ngượng ngùng chưa kịp biến mất, cúi đầu không dám nhìn thẳng anh.

"Cậu muốn tôi, chịu trách nhiệm cái gì?". Tư Vân Dịch ngồi phía cuối giường, quần áo chỉnh tề.

Sở Quân Liệt hai lỗ tai đỏ như sắp rỉ máu, ở tủ đầu giường lấy ra một quyển sổ mỏng, giống như đứa trẻ làm sai, đôi tay đem sổ nhỏ đưa tới trước mặt Tư Vân Dịch.

Sở Quân Liệt cẩn thận quan sát biểu tình của Tư Vân Dịch, lại ngoài ý muốn phát hiện, mặc dù cậu dùng thủ đoạn ti tiện đến vậy nhưng Tư tiên sinh vẫn bình tĩnh, cũng không có tức giận.

Tư Vân Dịch tiếp nhận cuốn sổ, mở ra trang đầu tiên liền biết đây là thứ gì.

Sổ hộ khẩu của Yến gia, tuy không biết Sở Quân Liệt lấy được khi nào nhưng có thể khẳng định cậu dùng thủ đoạn bất chính, Yến gia một khi phát hiện sổ hộ khẩu bị đánh cắp, tất nhiên sẽ báo mất giấy tờ để làm lại.

Đây cũng là lý do vì sao Sở Quân Liệt lại làm ra việc vừa rồi.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt lấy hết can đảm nhìn nam nhân trước mắt.

"Anh có thể cùng em kết hôn không?"

Tư Vân Dịch đóng lại sổ hộ khẩu của Yến gia, giương mắt nhìn về phía Sở Quân Liệt.

"Cậu nghĩ kỹ rồi?"

"Em sớm đã nghĩ kỹ rồi!". Sở Quân Liệt ánh mắt gắt go nhìn chằm chằm người trước mặt, bày ra dáng vẻ nhất quyết không lùi, tuyệt không quay đầu.

"Cậu có biết tôi là loại người như thế nào không?" Tư Vân Dịch âm thanh vững vàng, "Chúng ta mới nhận thức nhau được một tháng, gặp mặt cũng chỉ đôi ba lần, nếu tôi không giống như vẻ bề ngoài, sau khi kết hôn khiến cậu lâm vào thống khổ bất kham thì cậu phải làm sao?"

"Anh sẽ không như vậy đâu!" Sở Quân Liệt ánh mắt dị thường bướng bỉnh.

"Trước kia em không có quyền được chọn lựa, nhưng hiện tại quyết định này là do chính em đưa ra, em cho dù có chọn sai, dù có đâm đầu vào chỗ chết, em cũng sẽ không quay đầu lại".

Tư Vân Dịch hơi hòa hoãn lại, rũ mắt nhìn sổ hộ khẩu trong tay, trầm mặc không lên tiếng.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt ngồi xổm xuống trước mặt Tư Vân Dịch, ánh mắt mang theo vài tia cầu khẩn.

"Em sẽ nghe lời anh mà, anh muốn em làm gì em liền làm cái đó, em sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần anh mở miệng em đều sẽ đáp ứng.

Tất cả đồ vật của em đều là của anh, em đem tất cả tiền kiếm được đều đưa cho anh, bên ngoài dù có gặp phải chuyện gì em cũng sẽ không giấu giếm anh".

"Em còn học nấu ăn nữa, sẽ nâng cao trù nghệ của em, nếu anh có gì không hài lòng với em, em có thể sửa".

(ÔI tìm đâu cho ra một người tâm lý như này nhỉ?)

Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn thanh niên chân thành trước mắt, tóc đen của cậu vẫn còn ướt, giọt nước theo tóc của cậu xẹt qua sườn mặt rồi chảy đến tích tụ ở cằm rồi rơi xuống thảm trên sàn nhà.

Như mang theo một cảm giác áp bức cùng sự xâm lược, lại giống như chó con chân thành cầu khẩn, ánh mắt thanh triệt trong sáng, đáy mắt còn cất giấu thứ nóng rực khó miêu tả, tạo nên sự tương phản thật lớn, làm người ta nhịn không được mà động lòng.

"Cho tôi thời gian nửa ngày". Tư Vân Dịch giơ tay nhìn thời gian, "Buổi chiều trờ về tôi sẽ cho cậu một câu trả lời".

Sở Quân Liệt há miệng thở dốc, một bụng đầy bất an, cuỗi cùng chỉ có thể nghẹn ra một chữ "Được".

Tư Vân Dịch đứng dậy rời khỏi phòng, Sở Quân Liệt vội vàng đi theo, ánh mắt trông mong mà đưa Tư Vân Dịch đến cửa.

Tư Vân Dịch đi vào thang máy, đôi mắt hơi khép, cúi đầu xoay xoay nhẫn trên tay.

Chờ tới khi đến nhà cũ Tư gia, bác sĩ tư nhân đã hoàn thành chẩn bệnh cho Tư lão gia, mấy đứa con tránh đi Tư lão gia, cùng bác sĩ đến phòng khách, nghe kết quả kiểm tra.

"Các vị cũng biết một vài thông tin rồi đi". Bác sĩ tư nhân nhìn 3 trai 1 gái trước mắt, ánh mắt mang theo bất đắc dĩ nồng đậm, "Các cô các cậu cũng biết Alzheimer là bệnh vô pháp chữa khỏi, chúng ta lúc trước đã thử trì hoãn sự tiến triển của bệnh nhưng tiếc là lúc phát hiện ra đã quá muộn, bỏ lỡ thời gian tốt nhất".

Mấy người an tĩnh ngồi lại, trong mắt đều là sự áy náy khó nén.

"Em lúc trước thấy ba để đồ đạc bừa bãi còn tưởng rằng người già trí nhớ cũng suy yếu, bình thường em cũng hay như vậy". Chị ba Tư Y Y khổ sở nói.

"Ba mỗi năm đều tiến hành kiểm tra sức khỏe hai lần, ông mỗi quý cũng đều vì ba làm ra cái báo cáo tổng hợp đánh giá sức khỏe, vì sao lại còn để chuyện này xảy ra". Đại ca Tư Vân Thiên nhìn về phía bác sĩ tư nhân, khó nén bi thương trong mắt, "Vì sao lúc phát hiện ra bệnh đã đến giai đoạn giữa rồi?"

"Đây là bệnh về thần kinh, kiểm tra sức khỏe thông thường sao có thể tra ra". Bác sĩ tư nhân thản nhiên đáp.

"Không cần lảng tránh trách nhiệm như vậy".

Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn bác sĩ tư nhân, "Kiểm tra sức khỏe bình thường có thể khó nhận ra, nhưng ông khi làm đánh giá tổng hợp sức khỏe cùng với báo động bệnh tật thật sự không phát hiện được gì sao?"

"Vân Dịch, chú đây là có ý gì?" Nhị ca Tư Vân Địch khó hiểu nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Ba sau 65 tuổi, em yêu cầu bác sĩ tư nhân mỗi quý đều làm đánh giá, kiểm tra trí nhớ". Tư Vân Dịch nhìn về phía bác sĩ tư nhân, "Ông thật sự nghiêm túc làm à?"

"Tôi đương nhiên có làm". Mắt thấy ánh mắt mọi người đều dồn về phía mình, bác sĩ tư nhân vội vàng trả lời.

"Nhưng mọi người cũng biết, lòng tự trọng của lão gia là vô cùng lớn, ở trước mặt tôi, ông ấy căn bản không nói ra chuyện trí nhớ sụt giảm, tôi ngẫu nhiên hỏi ông ấy một vài vấn đề, cho dù ông ấy có quên cũng sẽ biên ra một câu trả lời cho tôi, tôi làm sao phát hiện ra được".

Tính cách Tư lão gia xác thực hiếu thắng, mọi người đều biết điều này.

Thấy mấy người Tư gia đem ánh mắt thu hồi lại, bác sĩ tư nhân nhìn vào mắt Tư Vân Dịch, ánh mắt hơi động.

"Nói thật, tôi cũng không nghĩ tới bệnh tình của Tư lão gia sẽ bị ông ấy lén gạt đi, làm cho bệnh tình phát triển đến tình trạng này rồi".

"Cái gì mà loại tình trạng này?" Tư Vân Thiên nghe ra trong giọng nói của bác sĩ có phần tiếc hận.

"Theo như tôi quan sát, lại kết hợp với kết quả khám bệnh gần đây nhất của Tư lão gia, tôi suy đoán, ông ấy có lẽ không qua nổi một năm này". Bác sĩ tư nhân tiếc nuối.

"Cái gì?" Tư Y Y đứng lên, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, "Cái gì mà không qua nổi một năm nữa?"

"Căn cứ vào kết quả kiểm tra của Tư lão gia, tôi phát hiện lão gia vô cùng có khả năng suy giảm các hệ thống cơ quan trong cơ thể, về sau sẽ xuất hiện các triệu chứng như cơ bắp héo rút, nuốt khó khăn, hô hấp khó khăn hoặc tạm dừng".

Bác sĩ thở dài một hơi, "Sau này chỉ cần hơi không chú ý một chút, lão gia liền có khả năng..."

Tư Y Y nỗ lực che miệng không cho bản thân khóc thành tiếng, Tư Vân Thiên cùng Tư Vân Địch cũng rơi vào trầm mặc.

Tư Vân Dịch nhắm mắt, sự tình được miêu tả trong sách rõ ràng đang phát sinh.

Những người khác là bởi vì Long Ngạo Thiên lửa giận tai ương, chỉ cần giúp Sở Quân Liệt vững vàng vượt qua ba năm, bọn họ sẽ không có việc gì, nhưng Tư lão gia vì bệnh tật mà qua đời, chính anh lại vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn, ba cùng anh cơ hồ đều không có cách cứu chữa.

"Tôi nhiều năm như vậy là bác sĩ tư nhân cho Tư lão gia, cho tới khi tình huống này xảy ra, tôi thật sự áy náy". Bác sĩ tư nhân rút ra tờ giấy, xoa xoa khóe mắt.

"Tôi không giống Tứ thiếu gia, người khác nói dối liền có thể nhìn thấu, nếu tôi có khả năng ấy, có lẽ sẽ phát hiện sớm hơn chút bệnh tình của Tư lão gia, cũng không tới mức kéo dài tới như bây giờ".

Bác sĩ tư nhân vừa nói ra lời này, anh em ba người liền không tự chủ mà nhìn về phía Tư Vân Dịch.

Chỉ là tạm dừng hai giây, Tư Y Y quay đầu nhìn về phía bác sĩ tư nhân.

"Chúng tôi một năm trả cho ông 180 vạn tệ tiền lương, còn chưa bao gồm các loại tiền thưởng, còn cho ông chức vụ để kiếm thêm thu nhập bên ngoài, chính ông không làm tốt công việc của mình, hiện tại còn muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ anh em chúng tôi, ông đang rắp tâm suy tính điều gì hả?"

Bác sĩ tư nhân sửng sốt, không khỏi có chút nói lắp, "Tôi, tôi chỉ là nói như vậy thôi!"

"Ông thấy chú út chất vấn ông nên mới cố tình đi". Nhị ca cũng phản ứng lại, "Ông có phải cảm thấy ba tôi không được liền cho rằng mấy anh em chúng tôi sẽ đánh nhau hay không?"

"Tôi thật sự không có". Bác sĩ tư nhân lui về phía sau một bước, ông tuyệt đối không nghĩ ra sẽ xảy ra tình huống như thế này.

"Em trai tôi trước kia học khoa thần kinh nhưng lại không phải học về cách trị chứng bệnh Alzheimer này". Tư Vân Thiên cũng mở miệng, "Chúng tôi đều là con của ba, cũng không nhìn ra vấn đề của ba, bốn người đều có trách nhiệm, huống hồ em tôi lúc trước là vì Tư gia, là do chúng tôi nhất thời vội vã, trước đó không lâu cũng càng là vì Tư gia, vì ba, nên mới đưa cái đứa..."

Tư Vân Thiên nhớ tới cảnh tượng đồ nhà quê đứng cạnh em trai mình, liền không đành lòng mà nói tiếp, ánh mắt nhìn thẳng vào bác sĩ tư nhân.

"Ông là do chúng tôi bỏ tiền ra thuê, chuyên môn phụ trách chiếu cố cho sức khỏe của ba, cũng không thể so với mấy người bọn tôi đi?"

Bác sĩ tư nhân khóe miệng giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Chính mình từ trước tới nay sao không phát hiện ra, người Tư gia sao lại đồng lòng đến vậy.

Tư Vân Dịch im lặng một lúc, đứng lên hướng về phía bác sĩ tư nhân.

"Nếu ông biết tôi có khả năng nhận biết được một người có nói dối hay không, không bằng ông trước tiên nói cho tôi biết, người Yến gia lúc trước làm thế nào mà biết được bệnh tình của ba tôi?"

"Cái, cái này thật sự không liên quan đến tôi!". Bác sĩ tư nhân đối diện với con ngươi của Tư Vân Dịch, liên tục lui về phía sau.

"Hôm nay là ngày cuối cùng ông làm việc ở Tư gia, tôi khuyên ông tốt nhất nên rời khỏi Cảng Thành". Tư Vân Dịch ánh mắt lạnh lùng.

"Không cần nghĩ tới việc lợi dụng bệnh tình của ba tôi để làm điều có lợi cho bản thân ông, nhược điểm của Yến gia tôi đã nắm trong tay, bọn họ trong lúc nhất thời không dám nói ra, chỉ còn lại ông là biết rõ chuyện này. Tin tức một khi lộ ra, người đầu tiên mà tôi tìm đến sẽ là ông đấy."

Bác sĩ tư nhân khẩn trương nuốt nước miếng, đối với những người trước mặt liên tục gật đầu.

Thấy bác sĩ tư nhân gần như trốn chạy mà bước ra khỏi Tư gia, để lại mấy người trong phòng khách đối diện nhau một lúc rồi sôi nổi bước vào phòng ngủ của Tư lão gia, nhìn lão nhân nằm trên giường, nỗ lực che giấu đi bi thống trong mắt.

Tư lão gia mở mắt, nhìn mấy đứa con đứng vây xung quanh, ánh mắt có chút mê mang, ngữ khí suy yếu.

"Các người là ai?"

Tư Y Y nước mắt thiếu chút nữa liền không kiềm lại được, hai mắt Tư Vân Thiên cùng Tư Vân Địch cũng hiện lên sự đau khổ, Tư Vân Dịch nhìn Tư lão gia, khẽ mỉm cười.

"Ôi". Tư lão gia nhìn bộ dạng mấy đứa con, lấy cái gối dựa, lót ở phía sau, làm bộ nhẹ nhàng ngồi dậy.

"Vân Dịch con có thể giả vờ không biết được không?"

"Ba!" Tư Y Y vẻ mặt khϊếp sợ, vốn dĩ còn muốn khóc, nước mắt đều đã đảo quanh hốc mắt.

"Nhìn lại bộ dáng mấy đứa đi". Tư lão gia ngữ khí nhẹ nhàng, chỉ chỉ vào trán Tư Vân Thiên.

"Bộ dạng giống như ta sắp chết đến nơi vậy, ta đã sớm hỏi qua, ta vẫn còn nhiều thời gian, có thể ở cùng mấy đứa thêm vài tháng".

"Ba..." Tư Vân Thiên hai mắt khổ sở.

"Ai rồi cũng phải chết, ta năm nay đã hơn 70, cũng không sai biệt lắm, lại nói, mẹ mấy đứa còn đang chờ ta". Vành mắt Tư lão gia đỏ lên, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ.

"Từ nhỏ ta đã giáo dục các con về vấn đề tử vong này rồi, đây chẳng qua là quy luật tự nhiên mà thôi, mỗi người đều phải trải qua".

Tư Vân Dịch ngồi ở mép giường, yên lặng nắm lấy tay Tư lão gia, nghe ông lải nhải.

Tư lão gia đem anh em Tư gia mỗi người nói một lượt, tất cả đều không có hung hăng như trước mà cúi đầu yên lặng nghe Tư lão gia thuyết giáo.

"Y Y, ly hôn không có gì ghê gớm, con cũng đừng nhớ thương cái loại đàn ông như vậy, con xem Bắc Hâm ở Tư gia chúng ta, so với lúc trước đã nghe lời hơn nhiều rồi". Tư lão gia không tránh né đề tài mà trực tiếp nói với mấy đứa con.

"Còn có con, Vân Dịch". Tư lão gia gọi tới đứa con út.

Tư Vân Dịch ngẩng đầu, nhìn về phía ba của mình.

"Ta lúc trước vẫn lo lắng con không kết hôn, tính tính lại nhạt nhẽo, tương lai nếu có việc gì đến người bên cạnh để giúp đỡ cũng không có, hiện tại trời xui đất khiến đưa tới một Sở Quân Liệt, tuy rằng đứa nhỏ này có điểm khờ khạo, nhưng người Yến gia cũng nói cậu ấy một thân chắc nịch, cũng có sức lực làm việc tốt.

Đểu cậu ấy bồi con, cũng chưa chắc là không thể".

Tư lão gia nắm chặt tay con út "Chỉ là để con chịu ủy khuất rồi!"

"Cậu ấy là do con chọn". Tư Vân Dịch ánh mắt như thường, "Không tới mức phải chịu ủy khuất".

"Về sau Tư gia liền do mấy đứa gánh trên vai". Tư lão gia ánh mắt khẽ buông, "Ta sẽ tranh thủ những lúc thanh tỉnh, đem di chúc chuẩn bị tốt, chờ khi ta qua đời, mấy đứa cho dù có bất mãn thì vẫn phải làm theo di chúc của ta".

"Chúng con biết rồi!". Nhị ca đáp lại, theo bản năng mà nhìn Tư Vân Dịch.

Mấy người cũng biết rõ, người chiếm được phần lớn tài sản trong di chúc sẽ là Tư Vân Dịch.

Đại ca Tư Vân Thiên tính tình mềm mỏng, không thích những chỗ đông người, cũng không giỏi lãnh đạo người khác, thế nào cũng không phù hợp tiếp nhận Tư gia.

Tư Vân Địch là anh thứ hai, từ nhỏ đã thích nghịch ngợm gây sự, cũng không nghĩ tới việc chăm chỉ mà học tập, đại học cũng không muốn học, chính mình mở một cái phòng âm nhạc, không có việc gì liền loanh quanh đi chơi, đi dạo.

Tư Y Y từ nhỏ đã yêu thích khiêu vũ, đi học cũng là học vũ đạo, nguyên bản là được tiến cử ra nước ngoài để tiếp tục đào tạo chuyên sâu, nhưng lại đυ.ng phải tình yêu, vì yêu mà ở lại, kết hôn sinh con một thời gian, người đàn ông kia lại bội bạc phụ lòng, đi coi trọng một người con gái khác.

Tư Y Y cũng đau khổ một thời gian, năm đó người đàn ông bội bạc kia trực tiếp xé rách sự tình, người Cảng Thành cũng có một thời gian chê cười, cuối cùng vẫn là ly hôn, đứa con do người mẹ nuôi dưỡng.

Hiện tại chỉ còn con út Tư Vân Dịch, tuy lúc trước đắc tội Lý gia, nhưng Lý gia hiện tại đang bị cảnh sát Cảng Thành theo dõi, không dám làm ra hành động lớn gan nào.

Ý tứ của Tư lão gia, mấy người con đều biết, chỉ cần không quá đáng cũng không cần thiết phải tranh luận cái gì.

Tư lão gia nói xong những điều này, liền nói có chút mệt mỏi, mấy người liền yên lặng rời đi, để cho ông nghỉ ngơi.

"Đúng rồi, Vân Dịch". Nhị ca đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Lúc trước chú nói nắm được nhược điểm Yến gia, vậy chú có phải không cần để cái người Sở Quân Liệt kia ở rể nữa hay không?"

Tư Vân Dịch im lặng một lát, nhìn anh chị mình.

"Em tính toán cùng cậu ấy kết hôn".

"Cái gì?" Đại ca mặt đầy khϊếp sợ, "Vân Dịch, chú điên rồi à, chú lại muốn cùng Sở Quân Liệt kia ở bên nhau?"

"Vân Dịch, em về sau chính là gia chủ Tư gia, Sở Quân Liệt cũng không giúp được gì cho em". Tư Y Y lo lắng nhíu mày, "Ngàn vạn đừng nghĩ tới vì tình yêu mà làm như vậy, chị chính là ví dụ thực tế nhất".

"Đúng vậy, Vân Dịch, chú nghĩ lại đi, Thẩm đại thiếu gia, tiểu nhi tử bên Bạch gia, còn có độc đinh bên Tôn gia, ai so với Sở Quân Liệt đều tốt hơn, chú nếu muốn, anh đều có thể ở phía sau giật dây giúp chú". Nhị ca vỗ vỗ ngực.

"Không cần". Tư Vân Dịch không tự chủ mà nhớ tới việc phát sinh ngày hôm nay, giơ tay nhay nhay trán.

Không thể không nói, Sở Quân Liệt xác thực để lại cho anh ấn tượng thực sâu sắc.

×××××

Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch ra khỏi phòng, lo lắng sốt ruột trở lại phòng tắm, tiếp tục tắm rửa cho chó lớn.

Trên người Liệt Phong vẫn còn bọt xà bông, cuối cùng cũng chờ được chủ nhân quay lại gột rửa, có thể do Liệt Phong lưu lạc bên ngoài đã lâu, lông trên người rối lại với nhau, Sở Quân Liệt thử giúp Liệt Phong trải lông, rốt cuộc lại làm rụng không ít lông. TruyenHD

Liệt Phong nhìn chủ nhân làm trụi mất một mảng lông của nó mà ngốc một hồi, sau đó liền thấy cậu hướng phía thùng rác phía trước, bắt đầu ném lông vào bên trong, vừa ném còn vừa lẩm bẩm.

"Đáp ứng, không đáp ứng, đáp ứng..."

Cuối cùng vứt xong cọng lông cuối lại dừng ở "Không đáp ứng", Sở Quân Liệt ánh mắt hạ xuống, quay đầu về phía Liệt Phong nắm lấy lông trên người nó, tiếp tục nhổ.

(Liệt Phong kỉu: Tui hông có phải bông hoa đâu mà ngắt tui vậyy!!! (>︿<))

Tư tiên sinh không trở về, mỗi giây mỗi phút đều trở nên dị thường dài, Sở Quân Liệt cảm giác mình đang nhận cái kết quả tuyên án, thẩm phán lại chậm chạp không có gõ búa.

Sở Quân Liệt chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, khẩn cầu thẩm phán nhân từ một lần, chỉ cần như vậy liền tốt.

Sở Quân Liệt mở di động, nhìn tài khoản luôn gắn ở trên cùng, cẩn thận lật giở lịch sử trò chuyện của hai người, phảng phất có thể thấy Tư tiên sinh hiện lên từ mấy dòng tin nhắn của cậu.

Tựa hồ nhớ tới cái gì, Sở Quân Liệt mở ra công cụ tìm kiếm trên di động, đánh vào khung tìm kiếm một dòng chữ "Tư Vân Dịch", phía dưới nháy mắt hiện ra kết quả tương ứng.

Nhìn trang web quen thuộc kia, Sở Quân Liệt lập tức ngồi thẳng thân thể, ngón tay cẩn thận trượt xuống.

Hiểu biết của cậu so với những gì trên mạng về Tư tiên sinh quả nhiên còn kém xa, từ ngày sinh, quê quán, còn có công việc tất cả đều được tóm tắt bên trong, Sở Quân Liệt nhìn đến một đống thành tích học thuật cùng các bài phát biểu trên các tạp trí của quốc gia, còn có một đống các loại hội thảo ở nước ngoài.

Hai mắt Sở Quân Liệt từng chút mở to, tuy rằng bên trên đều là những từ ngữ chuyên ngành mà cậu không hiểu, nhưng chỉ thoại nhìn như vậy đã có thể cảm thấy Tư tiên sinh có bao nhiêu lợi hại.

Ở mục tóm tắt phía dưới còn có một bức ảnh chụp Tư tiên sinh khi còn làm bác sĩ, trong đó, Tư tiên sinh mặc áo blouse trắng, chụp cùng những người khác.

Sở Quân Liệt phóng to ảnh chụp nhìn Tư tiên sinh mặc áo somi màu lam nhạt, bên ngoài khoác thêm áo blouse trắng, túi trước ngực kẹp hai cái bút bi, cả người không nhiễm một hạt bụi, vừa thanh nhã lại vừa chuyện nghiệp.

Sở Quân Liệt đem ảnh chụp lưu vào trong máy, nghiêm túc nhìn hồi lâu, trên mặt không tự chủ mà hiện ra tươi cười.

Nếu cậu đi xem bệnh, không cẩn thận gặp được Tư tiên sinh, vậy bệnh này nhất định sẽ không tốt lên được.

Buổi chiều Tư tiên sinh còn chưa trở về, dì giúp việc đã mang đồ ăn tới rồi, nhìn thấy trong nhà có người, còn bị dọa cho nhảy dựng, vừa nghe Sở Quân Liệt giới thiệu là hôn phu của Tư Vân Dịch, dì giúp việc trên dưới dò xét Sở Quân Liệt một lượt, ánh mắt mang theo khó hiểu cùng mê mang.

Dì giúp việc cũng không nhiều lời, mặc vào tạp dề, mang khăn chùm đầu liền bắt đầu công việc hàng ngày của mình, Sở Quân Liệt theo sau dì giúp việc, mở ra phần mềm ghi chú trên di động, kỹ càng tỉ mỉ ghi lại những điều cần làm.

Không biết vì sao, dì giúp việc luôn có cảm giác thanh niên phía sau luôn nhìn chằm chằm mình, khiến bà cảm thấy mình có nguy cơ thất nghiệp.

Cơm tối là do dì giúp việc làm, Sở Quân Liệt đứng phía sau, vẻ mặt nghiêm túc mà ghi nhớ.

Tư tiên sinh khẩu vị tương đối nhẹ, nấu cơm luôn dùng ít muối, ớt cay hành gừng gì đó cũng dùng tương đối ít.

Một bữa cơm làm cho dì giúp việc nơm nớp lo sợ, thật vất cả mới nghe thấy cửa nhà vang lên âm thanh, dì giúp việc còn chưa kịp đi qua đã thấy thanh niên kia phi như bay tới trước cửa, hai mắt đầy ánh sáng.

Tư Vân Dịch cầm một tập tài liệu màu đen, nhìn đến Sở Quân Liẹt trong mắt toàn ánh sáng, cậu hẳn là muốn biết câu trả lời của anh.

"Tư tiên sinh, cơm đã được chuẩn bị tốt". Dì giúp việc đuổi tới sau Sở Quân Liệt, đem đồ ăn đặt trên bàn, Từ trong túi lấy ra hóa đơn mua sắm đồ ăn ngày hôm nay, thuần thục đặt dưới bình hoa trên bàn ăn.

"Dì vất vả rồi!". Tư Vân Dịch khẽ gật đầu.

"Vậy Tư tiên sinh, tôi xin phép đi trước". Dì giúp việc nhìn thoáng qua thanh niên đang vây quang Tư Vân Dịch, nhanh chóng gỡ xuống tạp dề, cầm lấy túi của mình nhanh chóng rời khỏi.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nhìn dì giúp việc đã rời đi, nhắm mắt đi theo Tư Vân Dịch, ánh mắt lo lắng lại bất an, như thế nào cũng không kiềm chế được mà vội vàng.

"Ăn cơm trước đã". Tư Vân Dịch buông túi tài liệu xuống, đi về phía nhà ăn, nhìn đồ ăn trước mắt, vẫn giống như mọi khi, cầm đũa lên gắp đồ ăn.

Sở Quân Liệt ngồi vào vị trí của mình, nếm thử một miếng đồ ăn do dì giúp việc làm, nước mắt nháy mắt đảo quanh hốc mắt.

Dì giúp việc so với cậu còn làm tốt hơn nhiều, Tư tiên sinh cũng không thiếu một người làm sẵn đồ ăn nóng hổi chờ anh trở về.

Cậu làm việc nhà cũng không có thuần thục như dì giúp việc, cậu giờ đã không còn là người Yến gia, căn bẳn không trợ giúp được tí xiu việc gì cho Tư tiên sinh.

Sở Quân Liệt tự hỏi nhiều lần, có thể vì Tư tiên sinh mà đem đến lợi ích gì, nghĩ nghĩ một hồi cũng không đưa ra được đáp án nào.

Không có chỗ nào tốt, cậu chỉ đem lại phiền toái cho Tư tiên sinh.

Từ khi lấy lại nhận thức tới hiện tại, Tư tiên sinh giúp cậu bao nhiêu lần, vì cậu mà bỏ ra biết bao nhiêu tiền tài cùng tinh lực, chính cậu cũng vô pháp hồi báo, lại còn có ý nghĩ kỳ lạ, muốn cùng Tư tiên sinh đi lãnh sổ đỏ.

(Sổ đỏ này là sổ kết hôn á, chứ hông giống sổ đỏ bên mình đâu nè)

Sở Quân Liệt cúi đầu bới cơm trong chén, nỗ lực che giấu hốc mắt đã đỏ lên của mình.

Chính cậu không phải là một người bạn đời tốt.

Tư Vân Dịch dùng xong cơm chiều, chớp mắt liền thấy Sở Quân Liệt vùi đầu và cơm vào trong miệng, bả vai hơi run run, giống như đứa trẻ bị cha mẹ giáo huấn xong lại bị gọi ra ăn cơm, vừa khụt khịt vừa cố nuốt nước mắt vào trong.

(Nhà có đứa con trái tim thíu nữ, đừng hỏi nhìu không ẻm khóc đấy)

"Sở Quân Liệt?" Tư Vân Dịch âm thanh mang theo chút nghi hoặc.

Sở Quân Liệt động tác hơi dừng một chút, nhéo nhéo chiếc đũa, chẫm rãi ngẩng đầu nhìn Tư Vân Dịch, trên mặt mang theo nước mắt, hốc mắt hồng hồng, môi mỏng gắt gao mím thành một đường thẳng, như là nỗ lực không để bản thân phát ra tiếng.

Tư Vân Dịch an tĩnh một lát, rút ra hai tờ giấy ăn, đưa cho Sở Quân Liệt.

"Thật xin lỗi, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt âm điệu mang theo vài phần nghẹn ngào, tiếp nhận tờ giấy, nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt.

"Đồ ăn không hợp khẩu vị?" Tư Vân Dịch thấy Sở Quân Liệt chẳng gắp được mấy đũa đồ ăn, so với dáng vẻ dùng bữa lúc sáng khác nhau một trười một vực.

"Ăn, ăn ngon lắm" Sở Quân Liệt càng thêm thống khổ, "Em không có khả năng làm ra đồ ăn ngon như vậy".

Đồ ăn trước mắt, Sở Quân Liệt cũng đã thử làm qua nhưng lại không làm ra được hương vị như vậy.

Tư Vân Dịch cũng minh bạch, giương mắt bảo Sở Quân Liệt lấy hóa đơn dưới bình hoa trên bàn ăn ra xem.

Sở Quân Liệt hít hít mũi, theo ánh mắt Tư Vân Dịch, lấy hóa đơn dưới bình hoa, đặt trước mắt mình.

Nhìn hạng mục mua sắm cùng với giá tiền bên cạnh, biểu tình của Sở Quân Liệt có chút bất ngờ, nhìn thoáng qua Tư Vân Dịch, lại nhìn hóa đơn, trong mắt mang theo vài phần không dám tin tưởng.

Cà chua gì mà tới 20 tệ một cân?

Cà rốt một cân còn có thể bán tới tận 13 tệ 6?

Giống như nhìn ra khϊếp sợ trong mắt Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch thản nhiên giải thích, "Đều là thực phẩm hữu cơ nên giá cả sẽ cao hơn một chút".

Sở Quân Liệt lại mồm to nếm thử đồ ăn, gạo kê cùng bánh mì đều là những thứ cậu mang từ phòng trọ tới, tuy rằng cũng dùng một chút nguyên liệu trong tủ lạnh, nhưng lại chỉ dùng có một chút, khẳng định so với dì giúp việc dùng chẳng đáng là bao.

Sở Quân Liệt hơi thả lỏng một chút, nhưng nghĩ tới Tư tiên sinh cũng không vì cậu có khả năng nấu ăn mà cùng cậu đi lãnh sổ đỏ liền tức khắc xuống tinh thần.

Nhìn cảm xúc của Sở Quân Liệt vững vàng được một chút, Tư Vân Dịch dọn dẹp chén đũa của mình để vào máy rửa bát, từ phòng bếp đi ra, lại thấy Sở Quân Liệt hai mắt hồng hồng rưng rưng nhìn mình.

Tư tiên sinh cũng không cần người khác rửa bát. Anh đã có máy rửa chén tự động rồi! (Huhu)

Nhìn không ra vì sao cảm xúc của Sở Quân Liệt lại vô cớ biến hóa, mày Tư Vân Dịch khẽ nâng, rửa sạch tay rồi ngồi ở phòng khách, mở ra tập tài liệu, lần nữa kiểm tra nội dung bên trong.

Sở Quân Liệt nhìn hành động của Tư Vân Dịch, từ từ ăn đồ ăn trước mặt, như thể đây là bữa ăn cuối cùng của cậu, khổ sở nhấm nháp cà rốt hơn mười mấy tệ một cân.

Ăn xong đồ ăn trên bàn, Sở Quân Liệt cọ tới cọ lui rồi cầm chén đĩa cho vào máy rửa chén, nhìn chằm chằm cái máy còn có công năng trừ khuẩn hạng nhất kia, Sở Quân Liệt tâm trạng càng đi xuống.

Cũng không trách Tư tiên sinh lại không cần cậu, máy móc so với cậu còn hiệu quả hơn.

"Tiểu Sở!" Từ phòng khách truyền đến âm thanh của Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt đem cái mũi chua xót, lê bước chân, trầm trọng đi tới phòng khách.

"Tôi đã suy nghĩ về đề nghị sáng nay của cậu". Tư Vân Dịch lấy ra cây bút, đem văn kiện chuyển tới trước mặt Sở Quân Liệt, giọng nói trầm ổn.

Sở Quân Liệt cúi đầu, cơ bắp trên người căng chặt lại, tầm nhìn trở nên mơ hồ, mọi giác quan phảng phất như tụ lại một chỗ, chờ thẩm phán tuyên án.

"Tôi có thể cùng cậu trở thành vợ chồng về mặt pháp lý, nhưng tôi kiến nghị giữa chúng ta nên có thêm một vài hiệp nghị", Tư Vân Dịch ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt sau thấu kính đầy lý trí.

Trong sách đã có ví dụ phi thường rõ ràng của dòng phụ Tư gia, sau khi biết được thân phận thật sự của Sở Quân Liệt, bọn họ đã rất khϊếp sợ, thế nhưng lại không nghĩ về những việc đã làm trước kia với Sở Quân Liệt, cũng không đi điều tra Sở Quân Liệt trước khi mất trí nhớ là dạng người như thế nào, ngược lại lấy việc ly hôn áp chế cậu, yêu cầu muốn sở hữu một nửa tài sản của Sở Quân Liệt.

Bọn họ còn tưởng rằng Sở Quân Liệt vẫn là đồ nhà quê mặc họ dày vò, kết quả phải trả giá bằng cả sinh mệnh.

Tư Vân Dịch không muốn chiếm một chút tiện nghi nào của Sở Quân Liệt, cậu có bao nhiêu tài sản, đó là việc của cậu, cùng Tư gia không có quan hệ, càng không có liên quan gì tới anh.

Chờ Sở Quân Liệt gặp được chân ái định mệnh của mình, hai người dựa vào hiệp nghị này, liền có thể ly hôn trong hòa bình, không liên lụy gì tới tài vụ, làm thủ tục ly hôn cũng nhanh hơn một chút.

Sở Quân Liệt khẩn trương dựng lên hai lỗ tai, nghe được câu "Có thể cùng cậu trở thành vợ chồng" xong, cả người đều căng cứng, ngực như núi lửa phun trào, phun ra nước đường ngọt ngào, trong đầu như nổ pháo hoa với đủ loại màu sắc, làm Sở Quân Liệt váng đầu hoa mắt.

Sở Quân Liệt nhịn không được mà hoài nghi có phải cậu nghe lầm hay không, nhưng vừa thấy hiệp nghị hôn nhân trước mắt, tức thì hít sâu vài cái, lấy cây bút trên bàn, nhanh chóng tìm chỗ ký tên, ngón tay run rẩy đến tê dại, đem tên mình ký xuống.

"Cậu không đọc à?" Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt nhanh chóng ký tên xuống, mấy cái điều khoản cũng không đọc.

"Em tin tưởng anh", Sở Quân Liệt trên mặt đều là vui sướиɠ, sung sướиɠ trong lòng phảng phất đều lộ ra từ ánh mắt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Tư Vân Dịch thu hồi hiệp định, nhìn bộ dạng kích động của Sở Quân Liệt mà trầm mặc.

Sở Quân Liệt chạy về phòng, đem sổ hộ khẩu ra, sờ sờ trang giấy ghi tên mình mình, đặt trước mặt Tư Vân Dịch.

Mặc dù Sở Quân Liệt cái gì cũng chưa nói, nhưng trong ánh mắt trần ngập sự vội vàng tới không chờ nổi.

Đi lãnh chứng, đi lấy sổ đỏ!

"Cục dân chính đã tan tầm rồi!" Tư Vân Dịch bảo Sở Quân Liệt xem thời gian, "Sáng mai chúng ta đi, đêm nay quay lại chỗ trọ của cậu thu dọn nốt đồ đạc".

"Được" Sở Quân Liệt đứng bên cạnh Tư Vân Dịch, trên mặt ngăn không được sự vui sướиɠ, thuận theo mà gật đầu.

Trên đường đến phòng trọ, Sở Quân Liệt gọi điện cho chủ nhà, chờ Tư Vân Dịch cùng Sở Quân Liệt tới nới, chủ nhà còn chưa đến.

Sở Quân Liệt hướng vào trong xe thu thập đồ đạc của mình, Tư Vân Dịch nghiêng người đứng ở cửa, nhìn Sở Quân Liệt ở trong phòng kiểm tra đồ vật cậu đã dọn dẹp,

Tư Vân Dịch nhìn trong rương có nồi chén, thậm chí còn có gáo múc nước bằng nhựa, bao tay lao động, còn có hai cái giá để giấy vệ sinh.

Sở Quân Liệt một cái cũng không bỏ, tất cả đều xếp vào rương, ít nhiều cũng đều có kỉ niệm với cậu.

Tựa hồ như nhớ tới điều gì, Sở Quân Liệt mở cái rương mình đã thu thập tốt, lấy ra cái máy ép mới tinh, đôi mắt đen bóng ở trước mặt Tư Vân Dịch khoe ra.

"Tư tiên sinh, đây là lúc trước em bốc thăm trúng thưởng được giải nhì đó".

"Ừm" Tư Vân Dịch hơi gật đầu đáp lại.

Thấy Tư tiên sinh gật đầu, Sở Quân Liệt mới vui vẻ đem máy ép cất lại, dán lại nắp thùng giấy, ôm cùng cái rương đi xuống lầu, đem đồ vật thuần thục chất vào cốp xe.

Chủ nhà khoan thai tới muộn, Sở Quân Liệt lấy ra hợp đồng lúc trước đã ký kết, bên trên ghi rõ trả lại cho Sở Quân Liệt 1500 tệ tiền cọc.

Chủ nhà nhìn thoáng qua Tư Vân Dịch, chắp tay sau lưng, bắt đầu kiểm tra phòng trọ.

Thời điểm thuê phòng cùng bây giờ không khác nhau là bao, thậm chí so với trước kia còn sạch sẽ hơn, chủ nhà nhìn chằm chằm từng viên gạch men dưới sàn, không biết Sở Quân Liệt làm thế nào mà đem gạch vốn đen xì xát ra sáng bóng như vậy.

Đồ vật cơ bản trong phòng, chủ nhà chỗ này sờ một chút, chỗ kia dẫm một chút, tìm một hồi lâu, cuối cùng phát hiện ra trong phòng một cái tủ nhỏ sắp tan thành từng mảnh.

"Cậu nhìn xem, cậu làm hỏng cái tủ này rồi".

Chủ nhà chỉ vào tủ nhỏ, vẻ mặt bất mãn, "Tôi lúc ấy mua cái tủ này cũng hơn 300, tôi hiện tại không cần cậu trả đủ 300, trừ 200 vào tiền cọc, thế nào?"

"Lúc cháu dọn tới, cái tủ kia đã không dùng được nữa rồi". Sở Quân Liệt đứng phía sau Tư Vân Dịch, lời nói cũng thập phần nắm chắc, cố gắng nói 'Ông rõ ràng biết cái này rồi!".

"Cậu nói bậy!" Chủ nhà trừng mắt, "Cái tủ này là tôi mới mua".

Tư Vân Dịch đứng ở cửa phòng trọ, gương mặt tùy ý, nhìn qua cái tủ đã có dấu vết sử dụng ít nhất mười năm, bình tĩnh mở miệng.

"Tình hình đồ đạc trong phòng, nếu hao tổn là hợp lý, ông không có quyền bắt người thuê phải bồi thường.

Nếu ông khăng khăng muốn bồi thường, chúng ta có thể mang đi kiểm tra, ông lấy ra hóa đơn mua sắm, hoặc mời người về làm cái đáng giá giá trị".

Chủ nhà gãi gãi đầu, nhỏ giọng lầm bầm, "Có 200 tệ có cần phải phức tạp vậy không?"

"Không chỉ 200 đâu", Tư Vân Dịch đẩy đẩy mắt kính, con ngươi phía sau thấu kính thanh tuyển.

"Phòng thuê của ông không đảm bảo tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, cũng không biết ông đã lập hồ sơ đăng ký cho thuê chưa.

Thêm cả cái này, ông có thể tự mình tính toán".

"Trông cậu chuyên nghiệp thế này, có phải là chủ chỗ thuê mới của cậu ta hay không?" Chủ nhà rốt cuộc cũng phản ứng lại, đi tới trước cửa, nhìn nam nhân khí chất thanh quý, chớp mắt, đột nhiên bắt đầu tận tình khuyên bảo.

"Đều là người cùng ngành, tôi cũng không lừa gạt cậu nữa, tôi nói cậu nghe, cậu ngàn vạn lần đừng cho cậu ta thuê phòng, cậu nhìn sàn nhà xem, gạch men sứ lúc trước rõ ràng vẫn còn tốt, cậu ta ở đây ba tháng, nhìn cao to thế kia, dẫm hỏng năm sáu viên gạch của tôi rồi.

Cái tủ kia là chuyện nhỏ, cậu biết không, hôm trước có người đến tìm cậu ta, tôi hỗ trợ mở giúp cửa phòng, cậu đoán xem chúng tôi phát hiện cái gì, cậu ta cư nhiên nuôi một con chuột chết".

"Cháu, cháu không có". Sở Quân Liệt vội vàng đi tới, che trước người Tư Vân Dịch, ánh mắt mang theo chút nôn nóng, ngăn cách chủ nhà cùng Tư Vân Dịch.

Cậu vừa mới tới nhà Tư tiên sinh, không thể để Tư tiên sinh hiểu nhầm cậu thành người hay động tay động chân, không yêu quý phòng ở của chủ nhà.

Sở Quân Liệt còn muốn giải thích, Tư Vân Dịch giơ tay nhẹ áp xuống bả vai Sở Quân Liệt, nhìn về phía chủ nhà.

"Tôi không phải chủ nhà mới, tôi là vị hôn phu của cậu ấy".

Tư Vân Dịch nhìn ra, chủ nhà chưa tìm được khách thuê mới nên mới ở trước mặt anh nói như vậy, chính là vì muốn Sở Quân Liệt tiếp tục thuê phòng trọ này.

Hiện tại chỉ cần nói rõ tình huống, chủ nhà liền không có cớ bắt bẻ Sở Quân Liệt.

Nghe được âm thanh trầm ổn, lại nhìn tới đôi mắt vững vàng kia, lỗ tai Sở Quân Liệt nóng lên, cúi đầu hưởng thụ dư vị mấy chữ "Vị hôn phu" từ trong miệng Tư Vân Dịch mang lại.

Tư tiên sinh ở trước mặt người khác, một chút cũng không ngại mà nó ra mối quan hệ với cậu.

Mặc dù người khác nói cậu không tốt, nhưng Tư tiên sinh một chút cũng không thèm để ý, còn vì cậu mà ra mặt.

Chủ nhà nghe vậy thì sửng sốt một lát, nhìn nam nhân thoại nhìn phú quý trước mắt một lúc lâu, kéo Sở Quân Liệt qua, thấp giọng hỏi.

"Cậu ta nói, là thật hay giả vậy?"

Sở Quân Liệt phục hồi lại tinh thần, đối mặt với chủ nhà cũ, biểu tình kiên định lại khó nén phần kiêu ngạo gật đầu.

"Cậu đừng để bị lừa". Chủ nhà cẩn thận liếc nhìn nam nhân đứng trước cửa, "Tôi lúc trước có nghe qua, cũng có người gặp loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, đột nhiên gặp được một người lớn lên đẹp mã, tính tính tốt lại còn là phú nhị đại, mang người đi ăn uống chơi bời, lừa nói muốn cùng hắn ở bên nhau, còn nói là vị hôn phu của hắn, câu hắn tới mê muội, đợi tới lúc thời cơ chìn muồi, liền làm hắn hôn mê, một dao chém xuống, lấy luôn quả thận của hắn".

"Chúng cháu đến đính hôn cũng làm rồi". Sở Quân Liệt tươi cười, "Có rất nhiều người đều chứng kiến, còn có Tư tiên sinh sẽ không làm ra loại chuyện như vậy đâu."

Chủ nhà muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua nhẫn trên tay hai người, thoại nhìn giống bạch kim, giá cả có lẽ cùng không thấp, nếu là lấy thận, cậu ta cũng chả thu nổi vốn.

"Vị hôn phu kia, cũng không ổn định nha, cậu ta điều kiện tốt như vậy, cậu không sợ giữa đường bị quăng đi sao, lúc ấy liền không có nhà để ở". Chủ nhà đảo mắt nhìn Sở Quân Liệt, nếu không có phòng, tôi liền để lại căn này cho cậu, mỗi tháng trả cho tôi một ít là được, 500, chỉ 500 thôi, cậu thấy sao?"

"Ngại qúa, chúng cháu ngày mai sẽ đi lãnh chứng". Sở Quân Liệt nhìn chủ nhà, mặt tươi cười, "Ông lại lừa cháu rồi, chắc ông chưa tìm được người thuê mới chứ gì?"

"Khụ". Chủ nhà che giấu xấu hổ ho khan một tiếng, phát giác tiểu tử này thật không dễ lừa.

Chủ nhà nhìn hai người lần nữa, biểu tình phức tạp rối rắm, vẫn nhịn không được mà hiếu kỳ, tiểu tâm dò hỏi một câu.

"Nhà cậu ta thế nào, có to như chỗ tôi không?"

"Siêu cấp to, 4 phòng 2 sảnh, WC độc lập, còn có tận 4 cái, còn có 3 cái ban công!", Sở Quân Liệt hạ giọng, ngữ khí khó nén đắc ý, "Vị hôn phu của cháu còn cho phép cháu nuôi chó lớn nha".

"Căn hộ cao cấp cơ à?" Chủ nhà khϊếp sợ, lại nhìn nam nhân đứng ở cửa, quay đầu có chút chua lòm mà nhìn Sở Quân Liệt.

"Tiểu tử cậu mệnh tốt thật đấy, cố gắng phấn đấu thêm 50 năm nữa đi".

Sở Quân Liệt môi mỏng mím chặt cười, lại nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Có gương mặt đẹp đúng là tốt thật". Chủ nhà nhịn không được cảm thán, ánh mắt lại quét về phía ngực thanh niên, "Luyện tập nhiều cơ thể cũng tốt".

"Mắt cháu đẹp sao?" Sở Quân Liệt chờ không nổi mà truy hỏi, "Dáng người cũng đẹp sao?"

"Tôi nói dối cậu làm gì, chả nhẽ tôi lại đi coi trọng tính tình hài hước của cậu hả?"

Chủ nhà trợn mắt, than thở một tiếng, xem ra kế hoạch cho thuê của ông thất bại rồi, từ trong túi móc ra một xấp tiền, đưa cho Sở Quân Liệt tiền đặt cọc.

"Bác chủ nhà, ông chuyển khoản cho cháu đi"

Sở Quân Liệt lấy ra di động của mình, cố ý ở trước mặt ông mà lắc lư một hồi, "Đây là vị hôn phu của cháu mua cho đấy, cái di động cũ kia cháu đã sớm bỏ đi rồi".

Chue nhà liếc mặt cái ánh mắt xem thường, cố nén cảm xúc đang muốn bùng nổ trong người, quét mã chuyển tiền.

Sở Quân Liệt nhận được tiền, liền đem 1500 này cùng số tiền còn lại trong ví Wechat, tất cả chuyển cho Tư Vân Dịch.

Tư Vân Dịch đứng ở cửa, di động rung lên một tiếng, là cún bắp cải chuyển tới 1581.36 tệ, nhìn bộ dạng của cậu, chính là một đồng cũng không giữ lại.

"Chủ nhà đại ca, chúng ta có thể thêm cái bạn tốt trên Wechat nha".

Sở Quân Liệt mãn nhãn tự tin nhìn về phía chủ nhà, vui sướиɠ mở miệng, "Chờ ngày mai cháu cùng vị hôn phu đi lãnh chứng, cháu có thể đem sổ đỏ chụp gửi cho ông nha".

______________________________

(Ui chương này siêu dài lun, hơn 7000 từ lận)

~ Editor đang cảm thấy gục ngã ~ /(ㄒoㄒ)/~~