Chuột ở đây là ngày ngủ đêm ra, nhìn tình trạng miếng màn thầu, giống như là mới bị gặm qua, cho dù có thêm dược liệu, nhưng lại trải qua pha loãng với nước, chỉ sợ thời gian phát tác sẽ bị kéo dài.
Sở Quân Liệt nhanh chóng lấy ra một cái xô sắt đã rỉ, xoay người nhìn chằm chằm quỹ đạo di chuyển của con chuột kia, động tác cực nhanh nhẹn mà tiến lên, dùng xô sắt đem con chuột nhốt lại.
Con chuột kia không nhỏ, ở trong xô sắt đâm lên vách thành, vang lên tiếng động không nhỏ, Sở Quân Liệt lại đem cái màn thầu còn dư ở góc phòng ném vào bên trong cùng con chuột.
Dùng vật nặng đè lên xô, Sở Quân Liệt đυ.c một lỗ nhỏ để quan sát tình huống của con chuột bên trong.
Con chuột bị bắt tựa hồ vẫn còn khủng hoảng, ở bên trong đi lại tìm chỗ chui ra, thân thể nhìn vẫn khá tốt, cũng không nhìn ra được có chỗ nào không khỏe.
Sở Quân Liệt ngồi trên giường suy tư, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc.
Sáng sớm hôm sau, là thời gian diễn tập cho tiệc đính hôn, hai vợ chồng Yến gia lần này tốn một số tiền lớn, tiệc đính hôn sẽ diễn ra ở một trong hai khách sạn xa hoa nhất Cảng Thành, riêng khách khứa đã là 28 bàn tiệc, hiện trường bố trí càng xa hoa tới cực điểm.
Khi Tư Vân Dịch tới khách sạn, thấy Sở Quân Liệt đang đứng ngoài cửa, ánh mắt giống như mong chờ đã lâu.
Cảng Thành hiện giờ vẫn chưa đến mùa thu nhưng không khí đã có chút lạnh lẽo, hơn nữa nơi đây độ ẩm cao do ảnh hưởng của khí hậu, nhiệt độ cơ thể vẫn thấp hơn nhiệt độ bên ngoài vài độ.
Trong khách sạn rõ ràng có điều hòa, có thể giúp cậu ấm hơn, nhưng người thanh niên này vẫn luôn không vào mà đứng bên ngoài chờ đợi.
Chờ tới khi chiếc xe quen thuộc kia xuất hiện, Sở Quân Liệt lập tức hiện lên tươi cười, cả người như có thêm tinh thần, bước nhanh về phía chiếc xe đang chầm chậm dừng lại.
Xe vững vàng dừng trước mặt Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch vừa xuống xe, cậu đã nhanh chân bước đến bên cạnh, hai mắt toàn là vui sướиɠ.
"Tư tiên sinh, anh tới rồi!"
Ngữ khí đầy sự thỏa mãn, giống như vừa nãy sợ Tư Vân Dịch không tới.
"Sao không vào bên trong chờ?" Tư Vân Dịch đi phía trước, cửa cảm ứng của khách sạn tự động mở ra trước mặt anh, hai người nhân viên đứng trước cửa khom người cúi chào.
"Em muốn cùng anh đi vào" Sở Quân Liệt trên mặt toàn là vui sướиɠ, gắt gao bước theo Tư Vân Dịch, "Cái khách sạn này thật sự lớn nha, em còn chưa từng được bước vào nơi nào như vậy".
Tư Vân Dịch bước chân hơi ngừng, tiếp tục đi đến địa điểm tổ chức tiệc.
Hai vợ chồng Yến gia thuê toàn bộ lầu 3 của khách sạn, trang hoàng đến cực kỳ xa hoa, lãng phí, Sở Quân Liệt nhìn nơi tổ chức còn rộng hơn cả tưởng tượng của cậu, lại ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh lớn được treo trên trần nhà, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
"Tư tiên sinh, Quân Liệt!" Yến phu nhân kéo chồng, cười khanh khách đi tới.
Trên cổ Yến phu nhân đeo dây chuyền đính đầy châu báu, nhìn đến là xa hoa, trên mặt cũng được chuẩn bị kĩ càng, tỉ mỉ, bộ dạng giống như rất coi trọng lần diễn tập này.
Sở Quân Liệt gắt gao nhìn chằm chằm Yến phu nhân, cậu tối qua còn mới 'hồi báo' con trai quý của bà. Thế nhưng trên mặt bà ta giờ phút này lại nhìn không ra một phần tức giận.
"Ai nha, y phục hôm nay của Quân Liệt cũng thật đẹp"
Yến phu nhân trên dưới đánh giá Sở Quân Liệt, ý cười trong mắt cũng không giảm.
"Tư tiên sinh" Yến phu nhân vươn tay, muốn cùng Tư Vân Dịch nắm tay một chút.
Yến phu nhân mang theo hai người tiến ra phía sân, giới thiệu cho hai người người phụ trách tiệc đính hôn lần này, tựa hồ phát giác Sở Quân Liệt ở bên cạnh, Yến phu nhân nhìn về phía Sở Quân Liệt, lộ ra tươi cười.
"Quân Liệt à, con đang tìm em trai sao?"
Sở Quân Liệt nhìn về phía Tư Vân Dịch, phát hiện Tư Vân Dịch vẫn bình tĩnh như cũ, quay đầu lại nhìn về phía Yến phu nhân.
"Không có"
Sở Quân Liệt rất rõ ràng, Yến An lúc trước biểu hiện ra thiện ý với cậu xem ra đều là ngụy trang, thái độ của hắn đối với cậu một chút cũng không thay đổi, chỉ là muốn đoạt đi Tư tiên sinh của cậu.
"Nói đến cũng có chút kỳ quái" Yến phu nhân nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"An An vẫn luôn nói muốn làm phù rể cho con, kết quả hôm qua sau khi trở về, không nói một lời liền vào phòng ngủ, hôm nay bữa sáng cũng không ăn, đem mình khóa ở trong phòng, một chút âm thanh đều không có".
Yến phu nhân mặt hiện lên vài phần lo lắng, Tư Vân Dịch nhìn biểu tình Yến phu nhân, ánh mắt khẽ động.
"Thôi, không nói đến chuyện Yến An nữa, ngày mai là ngày vui của Quân Liệt" Yến phu nhân vẫy vẫy tay gọi người phụ trách, "Để cậu ấy mang hai đứa đi làm quen một chút, miễn cho ngày mai lại mắc sai lầm".
"Ngày mai, hai vị tân nhân hãy chuẩn bị tốt trang phục, sau đó tới đây nghênh đón khách quý, gặp khách quý xong còn phải đưa họ tới vị trí tướng ứng", Người phụ trách đem hai người đưa đến gian yến hội, ở phía bên ngoài hướng hai người giới thiệu.
Tư Vân Dịch đã tham gia vài cái tiệc đính hôn, đối với mấy việc này cũng có chút quen thuộc, Sở Quân Liệt thì một chút ấn tượng đều không có, nghiêm túc lấy ra di động, ghi chú vào trong điện thoại.
"Khách khứa sau khi đã tới đông đủ, tới giờ lành, hai vị sẽ ở chỗ này thăm hỏi trưởng bối, đem người yêu giới thiệu cho hai bên gia đình".
Người phụ trách dẫn hai người lên phía trên sân khấu chính, hai vợ chồng Yến gia đã sớm ngồi vào vị trí, vẻ mặt tươi cười.
"Hai vị có thể thử biểu đạt một chút" Người phụ trách đem tờ giấy viết cơ bản cách thức đến tay hai người, nhϊếp ảnh gia phía sau cũng tích cực chụp ảnh.
Sở Quân Liệt nhìn thoáng qua nội dung trên tờ giấy, có chút co quắp đứng bên cạnh Tư Vân Dịch, hướng về phía hai vợ chồng Yến gia giới thiệu.
"Ba mẹ, đây...đây là người yêu của con, Tư Vân Dịch"
Sở Quân Liệt có chút nói lắp, nói đến đoạn 'Người yêu' hai lỗ tai đỏ lên, cẩn thận liếc nhìn Tư Vân Dịch một cái.
"Ba, đây là bạn đời tương lai của con, Sở Quân Liệt". Tư Vân Dịch nhìn về phía ghế không ai ngồi, ánh mắt bình tĩnh.
"Lại nói", Yến phu nhân đột nhiên nhớ ra cái gì, nhìn về phía Tư Vân Dịch đứng trước mặt, "Tư bá phụ thân thể dạo này sao rồi, ngày mai có thể tham gia tiệc đính hôn không?"
Sở Quân Liệt vừa định nói việc mà hôm qua câu nhìn thấy, Tư gia gia thân thể cùng tinh thần cũng không tệ lắm, không biết tại sao lại xảy ra tình huống như tối hôm qua, Sở Quân Liệt đột nhiên nhớ tới lúc Tư lão gia không ngừng thêm muối vào canh.
"Nếu thân thể ba không tốt, anh cả và chị dâu sẽ thay ông ấy ngồi ở vị trí này". Tư Vân Dịch bình tĩnh đáp lại.
"Tiếp theo chính là trao cho đối phương tín vật đính ước" Người phụ trách đứng trước mặt hai người chỉ đạo, "Không có tín vật, vậy có thể dùng nhẫn đính hôn".
Tư Vân Dịch nhìn về phí Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt lập tức phản ứng lại, từ trong ngực áo lấy ra hộp nhẫn đính hôn cậu vẫn luôn bảo quản bên cạnh.
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt mở hộp nhẫn ra, cẩn thận lấy ra chiếc nhẫn thuộc về Tư Vân Dịch.
Nhìn ngón tay thon dài như ngọc ở trước mặt, Sở Quân Liệt nhéo nhẹ chiếc nhẫn, theo bản năng mà nín thở, cùng với sự kích động mãnh liệt tới mức choáng váng, đem nhẫn từng chút một đeo lên ngón tay Tư Vân Dịch.
Sở Quân Liệt khi cầm lấy bàn tay Tư Vân Dịch, cảm nhận được một chút lạnh lẽo, giống như là chạm tới một khối ngọc dương chi cực phẩm, lại có cảm giác mềm mại như cánh hoa.
Tư Vân Dịch lấy nhẫn thuộc về Sở Quân Liệt từ trong hộp nhẫn, nhẹ nhàng mang lên ngón tay cậu, vừa nhấc mắt liền thấy hốc mắt cậu đã đỏ lên.
Trong ngực Sở Quân Liệt dân lên nỗi buồn nặng trĩu, trong đầu cậu giờ đây tràn ngập suy nghĩ, cậu giờ đây giống như chú chó đã lưu lạc 98 ngày kia, rốt cuộc cũng chờ đợi được chủ nhân mới của mình, có thể ngửa đầu cảm nhận cảm giác chiếc vòng cổ mà chủ nhân đem đến từ từ đeo lên cổ của chính mình.
Về sau cậu cũng có chủ nhân để đi theo, cậu cũng sẽ toàn tâm toàn ý mà đi theo anh, theo sát bên anh cả đời này, tới tận khi sinh mệnh của cậu kết thúc.
Nhìn chằm chằm nhẫn trên tay, hốc mắt Sở Quân Liệt giờ phút này cũng đã đong đầy nước mắt.
Tư tiên sinh có lẽ không biết, ngay tại khoảnh khắc mà anh lựa chọn chiếc nhẫn kia, cậu mỗi ngày mang theo nó bên người đều chờ đợi giờ phút này.
Chờ Tư tiên sinh vì chính cậu mà đeo lên chiếc nhẫn.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái khăn tay trắng, Sở Quân Liệt hơi nhấc đầu, nhìn đến bàn tay với khớp xương rõ ràng kia, cẩn thận nhận lấy khăn tay của đối phương.
"Xin, xin lỗi" Sở Quân Liệt lấy khăn, ngửa đầu nỗ lực không để bản thân mất mặt trước Tư tiên sinh.
"Khụ" Người phụ trách có chút ngượng ngùng mở miệng, "Sau khi trao đổi xong nhẫn đính hôn, hai bên cha mẹ sẽ phái một người đại biểu, tiến lên đọc diễn văn".
"Đoạn này hôm nay cứ bỏ qua đi". Yến phu nhân cười cười xua tay, "Chúng ta đã chuẩn bị tốt, hôm nay nếu đọc ra, ngày mai sẽ khiến hai đứa nó mất đi sự cảm động".
"Được". Người phụ trách gật đầu, tiến lên phía trước, ở trên đài mang lên giấy cùng bút mực, cùng với một tờ hôn thư.
"Hai vị tân nhân phải dùng bút lông, ở trên hôn thư viết lên tên của mình". Người phụ trách lộ ra tươi cười, "Một khi đã viết lên liền không thể thay đổi quyết định nha".
Tư Vân Dịch hơi cúi người, một tay cầm bút lông, nhẹ nhàng chấm chút mực nước, ở thành nghiên mực, cọ nhẹ đầu bút để loại bỏ mực thừa, đồng thời cũng chải chuốt lại đầu bút lông.
Sở Quân Liệt chăm chú nhìn Tư Vân Dịch ở trên hôn thư viết xuống tên của anh, đôi tay cầm bút như vẽ nên một tác phẩm nghệ thuật.
Tư Vân Dịch chấp bút, đứng thẳng người, mái tóc hơi dài cùng với làn da trắng đến lạnh tạo thành một chút đối lập, Sở Quân Liệt chăm chú nhìn vào mắt kính buông phía trước con ngươi, nhìn hàng lông mi dài mảnh, lại nhìn đến cổ tay trắng nõn lộ ra khỏi tay áo của anh, trông có chút gầy ốm.
Sở Quân Liệt nhìn một lúc lâu, tới tận khi Tư Vân Dịch ngẩng đầu, đem bút lông trong tay gác lên nghiên mực.
Sở Quân Liệt giống như là gấp gáp đến không chờ nổi mà cầm lấy bút lông, mặc dù không có nhớ rõ mình có biết cách viết bằng bút lông hay không nhưng đôi tay theo bản năng của cơ thể mà tự nhiên cầm bút lên, tư thế cầm bút giống hệt như Tư tiên sinh.
Sở Quân Liệt viết tên mình lên hôn thư, nhìn chằm chằm chữ Tư Vân Dịch bên cạnh, muốn bắt chước thoe, cuối cùng viết ra lại là nét bút qua loa, tạo ra một kiệt tác không đồng nhất.
"Lực tay hơi nhẹ một chút". Tư Vân Dịch ở một bên hướng dẫn Sở Quân Liệt, hôn thư sau khi hoàn thành sẽ được đem ra trưng bày, nếu để khách khứa nhìn thấy chữ viết như vậy khó tránh khỏi sẽ cười nhạo cậu.
Ánh mắt Sở Quân Liệt trong suốt nhìn về phía Tư Vân Dịch, tay cầm bút hơi thả lỏng một chút, nhưng không biết làm sao lại không thể khống chế được trái phải trên dưới, giống như đôi tay này không thuộc về cậu.
Chữ viết ra giống như giun bò, so sánh với chữ viết lúc trước trông còn khó coi hơn hai phần.
Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào chữ viết của Tư Vân Dịch, lại nhìn chữ do cậu viết ra, phảng phất như sự khác biệt đến chân thật giữa hai người.
Một bên nét chữ thanh dật, mang theo ý vị lạnh lùng, một bên xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như đống giun bò trên mặt đất.
"Nhìn chữ" Thanh âm trầm ổn vang lên bên tai, Sở Quân Liệt ngẩn người, chỉ cảm thấy bàn tay cầm bút của cậu được nhẹ nhàng nắm lấy.
Sở Quân Liệt cơ hồ quên cả việc hô hấp, cũng không dám tin vào hình ảnh trước mắt mình, chỉ có thể nghe thấy âm thanh từ chính ngực cậu, "Thình thịch" vang lên, giống như muốn lao ra khỏi gông cùm, xiềng xích máu thịt trong người mà nhảy ra trước mặt.
Mu bàn tay của cậu dán chặt vào lòng bàn tay của Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt cảm nhận xúc cảm mềm mại lại tinh tế này, giờ phút này mọi thứ râu ria trên thế gian này tựa như đều biến mất, chỉ còn lại khoảnh khắc này là hiện hữu.
Sở Quân Liệt ngơ ngác nhìn từng nét chữ dần xuất hiện dưới ngòi bút của chính mình, mỗi một giấu vết đều là do hai người cùng nhau tạo ra.
Sở Quân Liệt nhìn không được mà nhìn về phía người bên cạnh, Tư tiên sinh hạ thấp xuống, ánh mắt chuyên chú mà thanh thiển.
"Viết như vậy". Cảm giác trên mu bàn tay đột nhiên rời đi, Sở Quân Liệt theo bản năng mà giơ tay lên, muốn tiếp tục dán lấy lòng bàn tay kia nhưng tau Tư tiên sinh đã rời đi, cũng mang đi chút nhiệt lượng do da thịt thân cận, khiến cậu cảm thấy chút lạnh lẽo.
"Cậu thử lại một lần đi". Con ngươi Tư Vân Dịch nhìn thẳng vào Sở Quân Liệt.