- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Con Rể Quyền Quý
- Chương 7
Con Rể Quyền Quý
Chương 7
Giang Tĩnh ngồi trên ghế sô pha bằng da thật trong phòng làm
việc, uống trà đen hảo hạng mà thư ký Lý Na pha cho cô, loại trà
này có thể giảm mỡtích tụ ở bụng, được phái nữ cực kỳ yêu thích.
‘Đồng thời, tài liệu cá nhân của Giang Tính cũng đã được Lý Na
chuẩn bị xong xuôi, đặt xuống trước mặt Lâm Ngữ Lam.
Giang Tĩnh, hai mươi ba tuổi, mười tám tuổi từng đạt giải quán
quân cận chiến nữ của tỉnh, sau khi phục vụ trong quân đội, gia
nhập đại đội đặc công nữ, trong năm năm, từng chấp hành nhiệm
vụ mười bảy lần, vinh dự lập hai lần chiến công cá nhân hạng
nhất, năm lần chiến công hạng hai, một lần chiến công hạng ba,
thông thạo Karate, cận chiến tự do, chống khủng bố giữ ổn định,
sau năm năm phục vụ lựa chọn xuất ngũ, thành lập một công ty
bảo vệ phụ nữ, trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã có được
danh tiếng vang dội trong giới, chuyên phụ trách một số công việc
bảo vệ theo sát người mà những vệ sĩ nam không thể nào làm
được.
Sau khi Lâm Ngữ Lam đọc xong những tài liệu này, còn có chút
Giang Tĩnh, giống như đàn ông đều hâm mộ cơ bụng
kiểu phụ nữ mạnh mẽ như Lâm Ngữ Lam cũng có chút
hâm mộ bản lính cá nhân của Giang Tĩnh.
Lâm Ngữ Lam khép tài liệu của Giang Tĩnh lại, nhìn Giang Tĩnh
nói: “Ba tôi đã nói với tôi, từ hôm nay trở đi, cô sẽ ở lại chỗ này
của tôi, có điều nói trước một tiếng, trong nhà tôi còn có một
người nữa, anh ấy có thể khiến cô cảm thấy phản cảm”
Đối với lời nói của Lâm Ngữ Lam, Giang Tĩnh không hề đáp lại.
Lâm Ngữ Lam cười cười, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sắp mười
hai giờ rồi
“Trước tiên cứ ăn cơm đi đã, tôi cũng giới thiệu sơ tình huống
công ty của chúng ta để tiện cho công việc của cô sau này” Lâm
Ngữ Lam đứng dậy khỏi ghế giám đốc, sửa lại một chút chiếc váy
ngắn màu đen có mấy vết nhăn, đôi chân thon dài thắng tắp hoàn
mỹ miễn chê.
Giang Tĩnh đặt tách trà trong tay xuống, nói với Lâm Ngữ Lam:
“Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ trước khi ăn cơm, hẳn nên xử lý máy nghe
trộm trong phòng làm việc của cô trước đã”
“Máy nghe trộm?” Lâm Ngữ Lam nhíu chặt mày vì câu nói của
Giang Tĩnh, lâu này cô đâu có biết trong phòng làm việc của mình
lại có máy nghe trộm!
“Nhìn sắc mặt của Chủ tịch Lâm, xem ra cô cũng không biết đến
sự tồn tại của máy nghe trộm.” Giang Tính đứng dậy, chí thấy cô
ấy lục lọi một vòng quanh các góc trong phòng làm việc, sau đó
lấy được ba máy nghe trộm được chia ra cất giấu bên dưới chậu
hoa, trong góc tường và trong cùng giá sách.
Nhìn thấy những thứ này, sắc mặt Lâm Ngữ Lam vô cùng khó coi,
ba máy nghe trộm này, không biết đã ở trong phòng làm việc của
mình được bao lâu rồi, bản thân mình lại có bao nhiêu chuyện đã
từng bị người ta nghe thấy hết, rốt cuộc là ai làm ra chuyện này?
Trong khi Lâm Ngữ Lam còn đang giận dữ vì sự tồn tại của máy
nghe trộm, cũng coi như hiểu rõ năng lực của Giang Tĩnh, không.
hổ là vệ sĩ chuyên nghiệp.
Trương Thác tới dưới lầu cao ốc Lâm Thị, nhìn thời gian, vừa vặn
qua giờ ăn trưa.
Là trung tâm thương mại, CBD đương nhiên không thể thiếu
những hàng đồ ăn vặt, Trương Thác nhìn một vòng, tìm được một
quán cà phê có thể nhìn thấy cửa số sát đất của phòng làm việc
của Lâm Ngữ Lam, đi vào trong, lựa chọn vị trí ngồi ở trước cửa
sổ, chỗ này có thể quan sát được cao ốc Lâm Thị với tầm nhìn tốt
nhất, dù chỉ là gió thổi cỏ lay, Trương Thác cũng có thể chạy vọt
vào cao ốc Lâm Thị ngay, đương nhiên, trước khi sát thủ xuất
hiện, Trương Thác cũng sẽ không chủ động lộ ra dấu vết gì.
Đa số người làm việc ở CBD đều là dân văn phòng, trong quán cà
phê tràn ngập những yếu tố tiểu tư sản, Trương Thác vừa bước
vào cửa, âm nhạc nhẹ nhàng thư giãn đã lọt vào tai anh, trong
quán đặt kha khá giá để chậu cây xanh.
Trương Thác nhìn thoáng qua, trong quán cà phê cũng không
đông người lắm, một cô gái nhìn qua mới mười bảy, mười tám
tuổi đang ngồi lẩm bẩm lâu bầu giống như đang nói gì đó với màn
hình điện thoại.
Còn có một chàng trai mặc áo sơ mi là nhân viên bán hàng đang
cố gắng chào hàng với khách hàng ngồi đối diện mình.
Trương Thác gọi một ít bánh ngọt, còn có một cốc Cappuceino
giá rẻ nhất, chậm rãi ăn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khoảng
chừng nửa tiếng sau, Trương Thác đã xác định được sáu mục
tiêu.
Có sáu người cứ quanh quẩn mãi bên ngoài cao ốc Lâm Thị, đều
là đàn ông, hơn ba mươi tuổi, hai người trong đó chia nhau điều
khiển xe hàng cũ kỹ của mình, bốn người còn lại, bọn họ đặt toàn
bộ sự chú ý của mình vào cao ốc Lâm Thị, hơn nữa ánh mắt còn
như lỡ đãng liếc nhìn lên tầng cao nhất.
‘Sáu người này lẫn trong CBD dòng người đông đúc, rất khó bị chú
ý đến, nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của Trương Thác
Trương Thác vừa mới đứng dậy, chuẩn bị khống chế sáu người
kia trước đã, sau đó tra hỏi tỉ mỉ một lần, kết quả lại nhìn thấy
Lâm Ngữ Lam đi ra khỏi cao ốc Lâm Thị, bên cạnh Lâm Ngữ Lam
còn có một cô gái làn da màu lúa mạch đi theo, hai cô gái có làn
da hoàn toàn khác biệt, hình thành sự đối lập rõ ràng.
Trương Thác chỉ liếc một cái đã có thể nhận ra cô gái đi bên cạnh
Lâm Ngữ Lam là người học võ, ánh mắt của cô ấy mỗi giây mỗi
phút đều đang chú ý xung quanh, cô ấy bước đi trên đường,
khoảng cách giữa mỗi bước chân đều vừa vặn, thân hình cô ấy
từng giây từng phút đều duy trì một trạng thái có thể phát huy sức
mạnh bất cứ lúc nào.
Trương Thác suy nghĩ một lát, bỏ qua ý định đi khống chế sáu
người kia, ra khỏi quán cà phê, anh đi về phía Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam dẫn theo Giang Tính ăn một bữa trưa đơn giản ở
công ty, vì phát hiện phòng làm việc có máy nghe trộm nên Lâm
Ngữ Lam cứ đứng ngồi không yên, muốn dẫn theo Giang Tĩnh về
nhà, xem xem có phải trong nhà cũng bị ai đó gắn mấy thứ này
hay không.
Lâm Ngữ Lam vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một bóng người khiến
mình chán ghét đang đi về phía mình, rõ ràng mình đã cảnh cáo.
anh ta đừng tới đây tìm mình cơ mài
“Chủ tịch Lâm.” Trương Thác đi tới trước mặt Lâm Ngữ Lam, lộ ra
một gương mặt vui cười, nhưng vẻ mặt vui cười này trong mắt
Lâm Ngữ Lam lại khiến cho người ta cực kỳ buồn nôn.
“Anh đến đây làm gì?” Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác ăn mặc lôi
thôi.
Trương Thác cao khoảng một mét tám, cũng không lộ vẻ gầy yếu,
từ gương mặt mà nói, cũng có thể được gọi là đẹp trai, nhưng lại
không khiến Lâm Ngữ Lam yêu mến nổi, bởi vì cô biết, dù vẻ bên
ngoài của người đàn ông này có ưa nhìn đến mức nào cũng
không thay đổi được sự thật rằng anh là kẻ ăn bám, lại nhìn cách
ăn mặc áo may ô trắng, quần bãi biển, dép lào của anh, khiến cho
người ta ngay khi nhìn thấy đã liên tưởng đến hai chữ nhếch nhác
rồi.
Trương Thác cười hì hì với Lâm Ngữ Lam, nói: “Chủ tịch Lâm, có
thể hỏi vay em năm trăm đồng được không, tháng sau khi được.
phát lương tôi sẽ trả lại cho em”
Đây là lý do thích hợp nhất mà Trương Thác có thể nghĩ ra được,
dù sao anh cũng không thể nói với Lâm Ngữ Lam là có người
muốn gϊếŧ em, tôi đến bảo vệ em được chứ.
Lâm Ngữ Lam nghe nói như vậy, vẻ chán ghét trong mắt càng
tăng lên, cô cũng lười nói nhiều với Trương Thác, móc ra năm
trăm đồng ném cho Trương Thác: “Cho anh tiền đó, không cần trả
lại đâu, dù sao cái anh gọi là tiền lương cũng đều là tiền của nhà
tôi cả, sau này đừng có xuất hiện ở cửa công ty nữa!”
Nói xong, Lâm Ngữ Lam cũng mặc kệ Trương Thác, dẫn theo
Giang Tĩnh đi tới bãi đỗ xe.
Đợi đến khi ra đến xe, Lâm Ngữ Lam phát hiện Trương Thác vẫn
còn đi theo sau lưng mình, từ đầu đến cuối vẫn giữ khuôn mặt vui
cười khiến cho người ta chán ghét kia.
“Anh đi theo tôi làm gì hả?”
“Chủ tịch Lâm, em đang định đi đâu vậy?” Trương Thác hỏi, đông
thời anh cũng đang âm thầm đánh giá Giang Tĩnh.
“Về nhà!” Lâm Ngữ Lam cũng chẳng muốn nói mấy lời kiểu như.
anh quản được tôi sao, bởi vì cô hiểu rõ, một khi cô nói ra, người
đàn ông mặt dày mày dạn này nhất định sẽ hỏi cho ra ngọn
ngành, phiền phức lắm.
“Khéo thật, cho tôi đi nhờ với.” Trương Thác xoa xoa tay: “Nếu
không thì tôi thuê xe về, tiền xe lại quá đất.”
“Không ngồi được.’ Lâm Ngữ Lam từ chối anh ngay tắp lự, đồng.
thời chỉ chỉ chiếc xe Benz GT của cô, chỉ có hai chỗ ngồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Con Rể Quyền Quý
- Chương 7