Chương 2470

CHương 2470:

“Nhóc con, sự tàn nhãn trong lòng cậu quá nặng, trước đây tôi vẫn luôn cho rằng, loại cảm xúc này của cậu là bởi vì có sự chỉ dẫn của tôi, nhưng bây giờ tôi mới nhìn ra, hoàn toàn không cần tôi chỉ dẫn, thì tâm trạng bạo lực này của cậu cũng đã đến một loại mức độ đáng sợ rồi” Giọng nói của Tà Thần vang lên bên tai Trương Thác.

Anh cũng không để ý đến ông ta.

Bốn giờ chiều, máy bay đã hạ cánh ở sân bay Châu Xuyên.

Trương Thác xuống máy bay, nhìn lên bầu trời cao.

“Tối nay chắc hẳn có mây” Anh lẩm bẩm, trên gương mặt phác họa lên một nụ cười mỉm: “Mình thích đêm tối như vậy, nhanh đến một chút đi”

Trương Thác điều chỉnh lại tâm tình, thu lại sự thôi thúc muốn gϊếŧ chóc trong lòng mình lại, anh đi mua rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt, rồi đi thẳng đến viện phúc lợi.

Dưới sự trợ giúp của Nhất Lâm, viện phúc lợi và môi trường đã có sự khác biệt đáng kể so với trước đây. Dưới hoàn cảnh như vậy, đám trẻ sinh sống cũng vui vẻ hơn. Tân Như cũng không sống trong viện phúc lợi. Viện trưởng Thôi cao tuổi nhìn đám trẻ, tuy bà ấy đã nghỉ công việc viện trưởng, nhưng vẫn thích nhìn thấy đám trẻ mỗi ngày như vậy.

Thấy Trương Thác đến, đám trẻ đều tỏ ra rất vui mừng.

“Bố” Thiên Linh gọi, rồi bổ nhào vào lòng Trương Thác.

Trương Thác nhìn thấy sự thay đổi của cô bé, đã rất lâu rồi anh không tới thăm đám trẻ, tuy anh đã nhận nuôi Thiên Linh, nhưng cũng không làm hết chức trách bao nhiêu, cũng may mà có sự tồn tại của Tân Như, nên bây giờ thế này cũng không tệ. Lần này anh rời đi, cũng không biết sẽ bao lâu, nếu Thiên Linh thật sự ỷ lại vào mình, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Trong công viên ngoại ô thành phố Châu Xuyên.

Triệu Chính Khải đi dép lê, tùy ý đi lại trong công viên, một người chạm mặt với ông ta.

“Kêu tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tối nay sẽ có chuyện lớn xảy ra” Triệu Chính Khải hơi mở miệng.

Trong công viên ở vùng ngoại ô phía nam kinh đô, rất nhiều người nhàn rỗi trông có vẻ như đang tản bộ, đều dừng bước chân, bọn họ nghe thấy giọng nói của Triệu Chính Khải vang lên trong tai nghe.

“Lão đại, người đó đã về rồi sao?” Một người hỏi.

“Ừm” Triệu Chính Khải đáp lời: “Cậu ta có mâu thuẫn với Lý gia thôn, với sự hiểu biết của tôi về cậu ta, thì cậu ta không có khả năng bỏ qua cho Lý gia thôn đâu. Đêm nay, trong phạm vi Lý gia thôn, tất cả đều cấm ngôn, mọi người chuẩn bị sẵn sàng thu dọn tàn cục.”

Triệu Chính Khải nói xong, lại ngồi xuống một chiếc ghế gỗ.

“Lão đại, em không hiểu” Một người phát ra giọng nghỉ ngờ: “Nếu đã biết người đó muốn ra tay với Lý gia thôn, vậy tại sao chúng ta không ngăn cản cậu ta”

“Ngăn cản cậu ta ư?” Triệu Chính Khải cười, châm một điếu thuốc lá cho mình: “Bây giờ, liếc mắt khắp toàn bộ thế giới này, chẳng ai ngăn được cậu ta hết. Từ đầu đến cuối các cậu phải nhớ kỹ, cậu ta là quân vương địa ngục, được gọi là Satan. Tuy ngoài mặt cậu ta trông có vẻ vô hại, nhưng đó là vì các cậu chưa đứng ở phe đối lập với cậu ta rõ ràng. Bằng không, các cậu sẽ biết, người này rốt cuộc khủng khϊếp đến thế nào”

Lời nói của Triệu Chính Khải dẫn đến một sự im lặng, quả thực giống như ông ta đã nói, rất nhiều người bọn họ đều nghĩ Trương Thác vô cùng đơn giản, đó là bởi vì từ trước đến nay, bọn họ chưa từng đứng đối mặt với quân vương địa ngục này.

“Lão đại, em còn một câu hỏi nữa”

“Nói”

“Tại sao chúng ta lại chọn đợi ở công viên ngoại ô thành phố vậy?”