Chương 2446

Chương 2446:

Triệu Chính Khải đang uốn éo tạo hình được một nửa bỗng nhiên sững sờ: “Cậu có ý gì? Tôi không có khí chất nhà giàu ư?”

“Thứ này khó bồi dưỡng lắm” Trương Thác lắc đầu, mở cửa xe, chuẩn bị ngồi vào chỗ ghế phía sau, kết quả vừa kéo cửa xe ra, chỉ thấy một tên mập mạp đầu trọc ngồi ở hàng sau, nhếch miệng nhe răng với mình, bên cạnh tên mập mạp đầu trọc còn có một cô gái gọn gàng xinh đẹp, chính là Ngọc Hà.

“Anh, chúng ta lại gặp rồi” Ngọc Hà ngượng ngùng chào hỏi Trương Thác.

Dù là Trương Thác thấy cảnh này, ánh mắt cũng biến thành quỷ dị, anh nhìn chằm chằm Triệu Chính Khải: “Sao tên mập này lại đi cùng với ông rồi?”

“Mẹ nó, cậu ta nhìn thấy xe của tôi lập tức leo lên, sống chết cũng không chịu xuống, sau khi thần mặt trời kế thừa truyền thừa Lâu Lan, thực lực chỉ yếu hơn Khống Linh một chút, má nó, tôi không đánh lại, tôi có biện pháp gì nữa chứ?”

Triệu Chính Khải tỏ vẻ cay đắng, còn có vẻ tủi thân.

“Đi xe với ông từ Lâu Lan tới đây?” Trương Thác nhíu mày, mập mạp có thể nhìn thấy xe, trừ khi là Triệu Chính Khải lái xe đến Lâu Lan.

“Nghĩ cái gì thế” Triệu Chính Khải phất tay đáp: “Tôi cũng không hi vọng bảo bối của tôi chạy xa như thế, nên mới thuê máy bay chở tới đây, vừa mới lái đến thì cậu tới, muốn nói với cậu chút chuyện, lên xe đi, cậu chọn một chỗ mời tôi ăn cơm”

“Khách sạn Thế Giới” Trương Thác ngồi lên ghế lái phụ, nói địa chỉ cho Triệu Chính Khải.

Triệu Chính Khải bỗng nhiên trừng to mắt: “Ông trời của tôi, yêu cầu cao như vậy sao, đây chính là khách sạn hàng đầu ở Thạch Thành, món ăn ở trong đó đều rất nổi tiếng, có…”

Triệu Chính Khải nói một hơi hơn hai mươi tên món ăn, Toàn Cảnh Thiên ngồi sau xe, có thể nghe được rõ ràng tiếng nuốt nước miếng.

Trương Thác không nhịn được giơ ngón cái với Triệu Chính Khải: “Nói thật, tôi thật bội phục loại người như ông, tuy nghèo mà vẫn còn hiểu biết rất nhiều”

Triệu Chính Khải giơ ngón giữa với Trương Thác, không hề nói gì.

Hai tiếng sau, Triệu Chính Khải lái xe nhìn xung quanh, đầu đầy mồ hôi.

“Mẹ nó, sao ông đây lại lái đến mái nhà tầng bảy rồi! Mẹ kiếp, chỉ đường này không dùng được”

Con đường ở Thạch Thành, được gọi là con đường có thể khiến chỉ đường hoàn toàn thất bại.

Lại qua hơn một tiếng nữa, dưới ánh mắt khát vọng của Toàn Cảnh Thiên, rốt cuộc đã thấy được cửa lớn của khách sạn Thế Giới.

Triệu Chính Khải đắc ý dừng xe lại: “Thế nào, tôi nói rồi mà, tôi quen đường ở Thạch Thành, đến vừa giờ cơm tối luôn”

“Nếu không cho tên mập mạp đẳng sau ăn bể bụng thì qua ba mươi phút nữa sẽ chết đói” Trương Thác duỗi ngón cái ra chỉ về sau lưng.

Toàn Cảnh Thiên ngồi ở hàng sau có dáng vẻ mệt lả, trong miệng còn ngậm cái xương gà.

Đám người mở cửa xe, đi xuống.

Triệu Chính Khải đi đến trước xe, vái cái tượng vàng hình người kia một cái thật sâu, sau đó tràn đầy áy náy nói: “Xin lỗi nhé bảo bối, hôm nay để mày quá mệt mỏi rồi”

Triệu Chính Khải nói xong, quỳ xuống trước thân xe, tỉ mỉ lấy từng đá vụn kẹt trong bánh xe ra, từng chút từng chút một.

Toàn Cảnh Thiên đi đến bên cạnh Trương Thác, nhổ xương gà trong miệng ra: “Anh, không phải ông ta bị ngốc đấy chứ?”

Trương Thác đưa tay đỡ trán: “Hai người cũng vậy thôi.”