Nói đến Trương Kiến Thiết, lúc này ông ta đang hưng phấn đến nỗi cơ thể sắp phát nổ luôn rồi.
Kể từ lúc chiều nhìn thấy Hạ Mộng, tâm tư ông ta đã khó mà kiềm chế như ngựa hoang bị tháo dây cương rồi vậy, mấy năm nay Trương Kiến Thiết ông cũng coi như là đã gặp qua không ít phụ nữ, nhưng loại phụ nữ tư sắc và khí chất như Hạ Mộng thì hoàn toàn không có!
Nhìn thấy cô, Trương Kiến Thiết chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể bay ra khỏi lòng bàn tay của mình.
Mới bắt đầu cũng không định hạ thuốc, nhưng sau khi thăm dò liên tục, xác định người phụ nữ này là thuộc loại rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt thì mới ra hạ sách này.
Thuốc này là bột dẫn thủy, được bạn bè từ nước ngoài mang về, tác dụng tương tự như phiên bản nâng cao của thuốc ngủ, một viên thông thường cũng đủ để khiến cho một người phụ nữ rơi vào trạng thái say xỉn, thần trí bất minh.
Vốn không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, Trương Kiến Thiết quả thực là đã quá có kinh nghiệm rồi.
Cho nên cho dù lòng đang nóng như lửa đốt, nhưng ông ta vẫn lắp camera cỡ nhỏ trước. Cả quá trình cũng là một sự hưởng thụ cấp bách.
Làm xong mọi thứ, Trương Kiến Thiết mới hưng phấn đánh giá Hạ Mộng hoàn toàn đã ngủ say một cái.
Khuôn mặt đỏ bừng lên vì thuốc, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy, thật động lòng người.
Cô mặc một bộ váy dài, một khúc bắp đùi bị lộ ra trông mềm mại và láng mịn giống như là một viên ngọc thạch vậy, khiến cho Trương Kiến Thiết không nhịn được mà thò tay vào trong, tìm tòi một cách cẩn thận.
Cảm giác chạm tay thật mát mẻ và mượt mà, chỉ là chạm vào làn da của cô thôi mà đã khiến hô hấp của ông ta nhấp nhô như một cái ống bễ thổi gió rồi.
Bàn tay khẽ có chút run rẩy, ông ta liên tục ma sát đến mê luyến quên cả lối về, trong lòng ca thán trước làn da săn chắc, mịn màng và trẻ trung của người phụ nữ.
Hạ Mộng như cảm nhận được gì đó, cô khó chịu vắt hai chân lại với nhau, miệng còn vô ý thức phát ra âm thanh.
Một động tác như thể tiên lạc, khiến cho tất cả những lý trí của Trương Kiến Thiết đều tan rã, ông ta không màng đến gì hết mà xông đến, đôi môi ông ta rơi xuống gương mặt và cổ của Hạ Mộng như mưa trút.
“Bảo bối, tiểu bảo bối của tôi, tối nay em chính là của ông đây.”
Hạ Mộng bị trọng lượng đột nhiên ép xuống làm tỉnh dậy, mở mắt ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt hung dữ đang phóng to ra trước mắt mình, mùi rượu pha tạp với những mùi vị khác xông ta từ miệng ông ta, khiến đáy lòng cô dấy lên một sự kinh tởm.
“Ông…ông muốn làm gì…”
Hạ Mộng muốn giãy dụa, nhưng toàn thân không có chút sức nào cả, thậm chí động đậy ngón tay cũng vô cùng khó khăn.
Bị hạ thuốc rồi, cô cuối cùng cũng phản ứng lại, ly nước trái cây mà mình uống đó bị người ta bỏ thuốc rồi.
Ngàn phòng vạn phòng, ngay cả rượu cũng không dám uống, nhưng vẫn không ngờ Trương Kiến Thiết lại to gan đến mức như vậy.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết đi, nhưng lại không chết được.
“Tổng giám đốc Hạ, lát nữa em sẽ biết tôi muốn làm gì thôi!”
Trương Kiến Thiết dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đang gần trong gan tấc của cô, bàn tay thì vén váy của Hạ Mộng ra. Viền ren màu xanh lá ở sâu thẳm nơi đáy mắt kia khiến Trương Kiến Thiết hưng phấn đến nỗi cơ thể như sắp phát nổ luôn rồi.
Hạ Mộng tức giận vô cùng, nhưng không có sức kháng cự lại.
Sự phản kháng như vậy không những vô hiệu, mà ngược lại còn khiến Trương Kiến Thiết càng thêm sốt sắng. Ông ta năm lần bảy lượt không cởi được váy của Hạ Mộng, nên liền roẹt một tiếng, kéo đứt dây áo của cô.
Chính vào lúc này, tiếng ồn ào ở bên ngoài cửa đột nhiên vang lên.
Trương Kiến Thiết đang ý loạn tình mê đột nhiên bị quấy nhiễu, ông ta tức giận gào lên: “Mẹ nó ai còn dám ồn ào nữa thì ông đây gϊếŧ chết nó.”
Tuy trên danh nghĩa là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty lớn, nhưng bao nhiêu năm rồi, tính cách nóng nảy vẫn chưa thay đổi, cho dù đã có cải thiện, nhưng vào thời khắc như thế này, thì tuyệt đối vẫn còn kích động muốn gϊếŧ người.
Thanh âm vừa dứt, thì một tiếng rầm thật lớn truyền tới, cửa đã bị người ta trực tiếp đá ra.
Trương Kiến Thiết nhìn thấy người đến, một người trẻ tuổi thanh tú, độ chừng 24, 25 tuổi, đó chính là Hàn Đông.
“Mẹ nó mày có biết đây là phòng của ai không…”
Trong lòng Trương Kiến Thiết biết là có gì đó không ổn, tuy bị giật mình nhưng ngữ khí vẫn trầm ổn cực kỳ, ẩn giấu trong đó là những tia uy hϊếp phẫn nộ, đồng thời cũng kinh ngạc tại sao đám vệ sĩ mà mình mang theo lại không ngăn người này lại, anh làm sao mà đi vào được?
Hàn Đông không quan tâm, ánh mắt hướng về chiếc giường lớn của khách sạn, nhìn thấy Hạ Mộng đang khẽ mở mắt, quần áo không chỉnh tề, nước mắt giàn dụa, đôi mắt anh lập tức lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nắm đấm siết chặt, phát ra cả những tiếng răng rắc, những khớp ngón tay trắng bệch, gần như là không có bất kỳ kẽ hở nào vậy, anh trực tiếp nện một quyền đến.
Trương Kiến Thiết muốn tránh né, nhưng đôi mắt trơ trơ nhìn nắm đấm càng lúc càng tiến đến gần, làm gì mà tránh được.
Rắc một tiếng, xương mũi bị gãy.
Trương Kiến Thiết hét lên, bị cú đấm này trực tiếp làm choáng váng.
Hàn Đông một quyền nện xuống, sự hung tợn liên tiếp tăng vọt lên, anh nắm lấy cổ áo của Trương Kiến Thiết, một nện rồi lại một nện.
Anh không màng đến thân phận của Trương Kiến Thiết là gì, anh chỉ biết đối phương là một tên súc sinh.
Cái máy ảnh cỡ nhỏ đó khiến cho Hàn Đông đoán ra được là đối phương đang muốn làm gì rồi.
Thật khó mà tưởng tượng, nếu như mình đến trễ nửa tiếng nữa, Hạ Mộng sẽ làm sao đây? Với tính cách kiêu ngạo của cô, sự vũ nhục này có lẽ sẽ khiến cô trực tiếp mất đi dũng khí để sống tiếp.
Không biết đã liên tiếp nện mấy đấm, khi tiếng kêu của Trương Kiến Thiết từ từ nhỏ dần, cả người mềm nhũn, Hàn Đông mới ngừng tay.
Đằng sau là hai tên vệ sĩ đang ngây ngốc đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết nên làm gì nữa.
Bọn họ đâu có ngờ Hàn Đông lại to gan lớn mật đến như vậy chứ, ngay cả Trương Kiến Thiết mà cũng dám đánh hung hăng như vậy, lại cộng thêm quá trình quá nhanh, khiến cho bọn họ quên mất đi là phải lên trước ngăn lại rồi.
“Mày, mày…”
Hàn Đông không quan tâm đến hai người mà khom người xuống kéo tên Trương Kiến Thiết đang giả chết lên.
Cánh tay vố không cường tráng nhưng lại nhấc tên Trương Kiến Thiết với thể trọng gần 90kg lên mà như không có gì, điều này thật khiến người ta khó mà tưởng tượng được rằng, cái sức mạnh siêu việt lạ thường này lại xuất phát từ cơ thể còm nhom của Hàn Đông.
“Ông đã làm gì cô ấy?”
Trương Kiến Thiết bị bao trùm bởi một bầu không khí khiến người ta sợ hãi đến run rẩy, theo bản năng mà đáp: “Bột, bột dẫn thủy, một loại thuốc ngủ đặc hiệu, vô hại với cơ thể con người.”
Hàn Đông thở phào rồi vứt ông ta đi, sau đó lấy điện thoại di động đang ghi âm ra, rồi tách tách chụp một vài bức ảnh trong phòng và cả Hạ Mộng đang nằm trên giường. Sau đó, anh lôi tên heo chết Trương Kiến Thiết ra ngoài, rồi rầm một tiếng đóng cửa phòng lại, khóa trái.
Anh làm như vậy, đơn thuần là muốn khiến cho Trương Kiến Thiết muốn đánh chuột nhưng lại sợ vỡ bình.
Đối phương phi lễ với Hạ Mộng trước, mình đánh người sau, cho dù tên Trương Kiến Thiết này có lợi hại đến thế nào đi nữa thì cũng không dám ra tay manh động.
Nếu không cần thiết thì Hàn Đông cũng không muốn làm lớn chuyện này, đây là Lâm An, chứ không phải là Đông Dương.
Những nhân vật hành sự vô lý, không tuân theo lẽ thường như vậy, có trời mới biết ông ta có thể làm ra chuyện gì.
Trương Kiến Thiết nếu như thông minh hơn một chút, thì nên dẹp chuyện để yên thân, mỗi bên lùi một bước.
Đương nhiên, nếu như thật sự muốn chơi, Hàn Đông cũng hoàn toàn không sợ.
Năm đó anh ở bộ đội có đến Lâm An hợp tác với cảnh sát địa phương một thời gian, có tiếp xúc qua với một ông anh rất hợp ý nhau, tên là Đàm Tịnh Vũ.
Bây giờ, nghe nói là đã bị điều đến sở công an của tỉnh nhậm chức phó giám đốc công an, phụ trách các vấn đề hình sự.
Hàn Đông không mong Đàm Tịnh Vũ giúp mình cậy thế hϊếp người, nhưng có mối quan hệ này, Trương Kiến Thiết mà có muốn đổi trắng thay đen, thì chắc chắn chỉ có thể làm người ngốc nói chuyện vu vơ mà thôi.