Rửa mặt, mặc quần áo tử tế, Hạ Mộng lại đem một tờ đơn ly hôn đã được in lần nữa tới.
Lần này Hàn Đông dứt khoát ký tên.
Cơm cũng không thèm ăn, anh với Hạ Mộng lái xe riêng của mình một trước một sau chạy tới cục dân chính.
Thành phố Đông Dương là thành phố có dân số tám chín triệu người, ở bên ngoài cửa của cục dân chính ở trung tâm thành phố vào lúc này đã sớm có đầy xe đang đậu.
Lúc hai người đi vào, người mà xếp hàng để làm thủ tục ly hôn đã thành một hàng dài.
Biểu cảm trên mặt của mọi người đều khác nhau, có người còn đang tranh cãi, có người thì tương đối im lặng, ánh mắt hận không thể khiến cho đối phương chết đi.
Bầu không khí hỗn loạn này khiến Hạ Mộng cảm thấy khó chịu.
Tính tình của cô thuộc vào dạng tương đối gấp gáp, bình thường chán chường nhất thì chính là đến ngân hàng, đến bệnh viện chờ cũng không có đủ kiên nhẫn để đi xếp hàng.
Trong lúc chờ đợi thỉnh thoảng lại giơ cổ tay lên quan sát xung quanh.
Vô ý nhìn thấy Hàn Đông, cũng không biết người đàn ông đang suy nghĩ cái gì, trên người không có loại sức lực khiến cô cảm thấy nén giận, bình tĩnh khiến cho trái tim của Hạ Mộng lay động.
Nhớ lại nhiều thứ, cuộc sống sau khi kết hôn của hai người lại bình thản giống như nước, thiếu những chủ đề có tiếng nói chung.
Nhưng từ từ cũng đã quen rồi.
Không muốn thừa nhận thì cũng là sự thật, lúc cô và Hàn Đông ở cùng với nhau, từ đầu đến cuối đều có một loại cảm giác an toàn không có cách nào nói ra được.
Loại cảm giác an toàn này không rõ ràng lắm, đi công tác một chuyến đến thành phố Lâm An đã khiến cảm giác này trở nên vô cùng rõ ràng.
Trong lúc cô bị Trương Kiến Thiết Âm mưu hãm hại, lúc bắt đầu đứng ở cửa sinh tử thì Hàn Đông đã cho cô hi vọng.
Hai người cùng đi ở trên đường, Hàn Đông kiểu gì cũng sẽ đi ở phía bên ngoài, thường ngày cô rất ít nghĩ sâu xa, nhưng mà lúc nãy cô nhìn thấy một người đàn ông kéo một cô gái đang cúi đầu chơi điện thoại tránh khỏi dòng xe cộ, bỗng nhiên đã hiểu ra do nguyên nhân gì.
Con người quá kỳ lạ.
Rõ ràng giống như là bỏ đi một chiếc giày rách, chân chính bước đến cục dân chính rồi thì có đủ loại cảm xúc trái ngược thay nhau ùa đến.
Những tình tiết nhỏ trong cuộc sống quá nhiều, hành động trong tiềm thức của Hàn Đông cũng rất nhiều.
Khi mới kết hôn, anh sẽ vô thức giúp cô kéo ghế ra đàng hoàng, chuẩn bị đũa trong bữa ăn… lúc đến tối thì thuận tay rót cho cô một chén trà, lúc cả người cô không thoải mái thì sẽ không nói nữa câu nói nhảm nào, lái xe đưa cô đến bệnh viện, lúc gặp nguy hiểm thì anh sẽ ngăn chặn bất kỳ nguy hiểm nào ở sau lưng của mình theo bản năng…
Cô không biết là mình có thích anh hay không, nhưng cô rất chắc chắn chính là cô tin tưởng anh.
Tất cả mâu thuẫn gay gắt đột nhiên xảy ra trong mấy ngày gần đây là do sự cố bất ngờ ở thành phố Lâm An.
Sau khi thật sự bình tĩnh lại Hạ Mộng mới đột nhiên phát hiện ra, nếu như sau này cô với Hàn Đông không còn gặp nhau nữa, đó chính là một sự thiếu sót không có cách nào bù đắp được trong cuộc đời này.
Cô còn chưa từng cho anh cơ hội nào mà đã đẩy người đi ra xa.
Liếc mắt nhìn Hàn Đông, lúc dòng người đang di chuyển lên phía trước, cô chủ động nói: “Ly hôn thì ly hôn, nhưng mà có lời phải nói cho rõ ràng, tôi và Khâu Ngọc Bình thật sự không có chuyện gì với nhau, chuyện ngày hôm qua là do anh đã suy nghĩ nhiều.”
“Tôi không có nghĩ nhiều, đối với tôi mà nói hành động trật đường ray ở trong lòng càng nghiêm trọng hơn so với thân thể.”
“Có tin hay không thì tùy.”
Hàn Đông vô ý thấy được trong giọng nói của cô biểu lộ chút hờn dỗi, trong lòng trống rỗng, thấp giọng nói: “Cũng trách tôi, tôi đã quá xúc động liên lụy em bị tát một cái.”
Hạ Mộng nghĩ đến chuyện này thì lại tức giận: “Tôi thật sự là nhìn không ra, rốt cuộc là anh đã cho ba tôi uống thuốc mê gì chứ, khiến ông ấy tin tưởng anh, che chở cho anh như vậy.”
Hàn Đông nói: “Nam cưới nữ gả là chuyện bình thường trong xã hội, nếu như con rể còn bước vào cửa thì ít nhiều gì cũng mang theo chút dèm pha, có lẽ em cho rằng tôi kết hôn với em là em đã chịu oan ức, nhưng ông ấy lại không cho rằng như vậy.”
“Đừng có dát vàng lên mặt mình, những người theo đuổi tôi trước khi tôi kết hôn với anh, tùy tiện lấy ra một người thì cũng hơn anh hết mười con phố.”
Hàn Đông cười cười: “Nói đến chuyện này thì tôi cũng giải thích với em một chút chuyện gần hai tỷ kia.”
“Nói thật thì trước khi ba tôi làm phẫu thuật thì tôi đã chuẩn bị đi tìm người để vay tiền, cũng chắc chắn có thể mượn được, là chú Hạ đã chủ động đến nhà tôi đưa tiền, tôi không muốn nhận thì ông ấy liền kiên quyết để tiền lại. Còn vấn đề trả lại thì không phải là tôi muốn quỵt nợ, mà là tôi không dám trả, sợ chú Hạ sẽ tức giận.”
Hạ Mộng nói: “Tại sao?”
“Trước đó tôi cũng nói rồi, đây là chuyện tình cảm của người lớn, em hẳn là vẫn còn có chút ấn tượng nhỉ. Lúc trước khi mà chú Hạ thành lập công ty, việc làm ăn của công ty không thuận lợi, mượn tiền cho vay nặng lãi, người trong nhà của em đều bị chặn ngay cả cửa cũng không bước ra được, tình huống lúc đó bạn bè người thân mà ông ấy có thể mượn được thì ông ấy đã mượn một lần, cuối cùng lại tìm được ba của tôi.”
Đúng là Hạ Mộng có ấn tượng, lúc đó ba mẹ không cho cô và em gái đi ra ngoài, còn tạm thời phải nghỉ học, suốt ngày cứ nhàm chán ở trong nhà, là một loại bầu không khí kì lạ khiến người ta khắc sâu vào ký ức.
Hàn Đông tiếp tục nói: “Sau khi ba tôi nghe nói chuyện này thì chắp vá lung tung, tính cả tài sản ở trong nhà thì đều đưa hết toàn bộ cho nhà của em, tổng cộng ba trăm triệu, trong đó có một khoảng tiền là một trăm năm mươi triệu của mẹ tôi sau khi xảy ra tai nạn thì người ta đã bồi thường.”
“Những kiểu này tôi cũng không biết, làm sao anh lại biết, chắc chắn là do chú Hàn đã nói cho anh nghe.”
Hạ Mộng không tin, hoặc là nói cô không thể tiếp nhận được chuyện nhà mình lại thiếu nhà của Hàn Đông một ân tình lớn như vậy.
“Những chuyện này không phải là ba của tôi nói, là lúc trước tôi với chú Hạ uống rượu với một người khác thì ông ấy đã vô tình nhắc đến, sau đó trôi qua hai ba năm thì việc làm ăn của chú Hạ đã khởi sắc, liền trả tiền lại cho nhà tôi.”
Hạ Mộng trầm mặc, đã hơi hiểu được tại sao ba của mình lại luôn coi trọng ba con nhà họ Hàn như vậy.
Đổi lại là cô, ba trăm triệu kia cô cũng sẽ nhớ cả một đời giống như vậy.
Lúc mà cô trả tiền lại thì có lẽ cô còn sẽ trả ba tỷ, thậm chí là ba mươi tỷ.
Nhưng mà cho dù Hàn Nhạc Sơn bị bệnh nặng đến nỗi hấp hối cũng chưa từng yên tâm thoải mái mà nhận một tỷ tám trăm triệu của ba mình đưa cho ông, sống lưng này thẳng biết bao nhiêu.
Càng khiến cho người ta buồn cười hơn chính là cô còn dùng chuyện mấy trăm triệu này để đã kích Hàn Đông, cắt xén đi tiền lương của anh, mỗi tháng cho anh tiền sinh hoạt ba triệu giống như là bố thí.
Ba triệu này, ngay cả để cô mua lọ nước hoa cũng không đủ.
Tự cho rằng Hàn Đông là bởi vì tiền cho nên mới chọn làm con rể, kết quả căn bản cũng không phải là như vậy.
Một người dám đưa toàn bộ tài sản của mình cho gia đình của bạn bè, có thể hình dung được trong thế giới của bọn họ tiền mãi mãi không phải là đối tượng được cân nhắc đầu tiên, nó chỉ là vật phẩm phụ thêu gấm thêu hoa.
“Sao anh lại không nói sớm?”
Hàn Đông khẽ lắc đầu.
Hạ Mộng miễn cưỡng cực kỳ kéo ra một nụ cười: “Thật sự xin lỗi.”
Cô với Hàn Đông chưa từng trao đổi đàng hoàng một lần với nhau, cô cũng chưa từng cho anh cơ hội để nói chuyện.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Hạ Mộng lên dây cót tinh thần: “Hình xăm trên lưng của anh là do chuyện gì đã xảy ra, thật sự hù dọa người khác.”
“Mấy năm trước tôi làm lính, phối hợp với quân đội điều tra một nhiệm vụ, chẳng những phải có hình xăm mà còn phải có một vết sẹo, còn có khuyên tai… Tóm lại phải là loại không tốt lành gì từ cái nhìn đầu tiên.”
Nhiệm vụ gì vậy?
“Cái này không thể nói được, nếu không thì phải lên tòa án quân sự.”
Có thể là sắp ly hôn rồi nên Hạ Mộng nói nhiều hơn.
Không có dáng vẻ ngạo mạn và mệnh lệnh như Hàn Đông đã từng nhìn thấy, giống như là đang nói chuyện với nhau, đang nghe giai đoạn trưởng thành của Hàn Đông.
Bởi vì sau khi rời khỏi cục dân chính thì những chuyện này sẽ không được hỏi nữa.
Hàn Đông có thể trả lời thì trả lời, không thể trả lời thì không trả lời.
“Nghe ba của tôi nói, trước kia anh là cán bộ cấp cao trong quân đội, không phải là khoác lác đó chứ? Năm nay anh mới có hai mươi lăm tuổi, làm sao có thể được.”
“Nơi mà chúng tôi làm nghĩa vụ quân sự tương đối đặc thù, điểm xuất phát của chức vụ và quân hàm so với bộ đội bình thường thì cao hơn một chút, cộng thêm cơ hội lập công nhiều thì đương nhiên việc thăng chức cũng nhanh hơn.”
“Vậy tại sao anh lại không phát triển tốt trong quân đội, quá đáng tiếc.”
Hàn Đông tránh nặng tìm nhẹ: “Nếu như tôi còn ở trong quân đội sẽ không thể kết hôn với em được, bỏ lỡ thì là bỏ lỡ, ít nhất cũng không có tiếc nuối.”
“Không kết hôn cùng với tôi là tiếc nuối?”
Hàn Đông thản nhiên: “Đúng, tôi đã yêu thầm em vài chục năm, còn phải cảm ơn em đã cho tôi cơ hội được làm chồng của em, đáng tiếc là tôi không phù hợp.”
Hạ Mộng buồn cười: “Cũng nói quá rồi đó, vài chục năm, anh trưởng thành sớm bao nhiêu chứ.”
“Chuyện này không có liên quan gì đến việc trưởng thành sớm, mỗi một bé trai kiểu gì cũng sẽ cảm thấy cô bé nào đó xinh đẹp, em chính là người đẹp nhất mà Lúc ấy tôi cảm thấy được.”
“Quả nhiên là xem mặt mà, cho nên nếu như tôi không đẹp thì anh cũng sẽ không thích tôi.”
Hàn Đông không xác định nói: “Có lẽ là vậy.”
Hạ Mộng đá anh một cái: “Dung tục.”