Trong đại sảnh của nhà hàng Tây, một chàng trai trẻ đang ngồi ở một góc phòng.
Quần tây, giày da, áo sơ mi trắng.
Tướng mạo anh tuấn lịch sự, khí chất dịu dàng.
Đặc biệt là một đôi mắt sâu và không đáy, rất dễ thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ khác trong các nhà hàng phương Tây.
Nút trên cùng của cổ áo được mở ra, rất cẩn thận nhưng cũng không thiếu phần thoải mái.
Một người đàn ông như vậy, bất kể là đi đâu, chắc chắn không tránh khỏi việc trở thành tâm điểm. Hơn nữa, Khâu Ngọc Bình lại là con cưng của giới truyền thông trong hai năm qua, rất nổi tiếng.
Đồng hồ thì của hãng Omega, thân đồng hồ màu đen có đầy đủ kết cấu, khi đeo trên tay anh, với khí chất hoàn chỉnh như vậy nos thực sự rất chỉnh thể.
Những người biết phân biệt hàng hóa mới nhận ra được chiếc đồng hồ dược mệnh danh là mặt trăng trong bóng đêm, và giá trị của nó lên đến hơn mấy tỷ.
Giơ tay lên nhìn thời gian, Khâu Ngọc Bình liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc từ phía cửa đang tiến lại gần.
Khóe môi anh nhếch lên, anh mỉm cười và vẫy tay chào.
Đúng là Hàn Đông và Hạ Mộng.
Khi ánh mắt anh lướt qua Hạ Mộng, không thể tránh khỏi sản sinh ra vài phần phức tạp. Nhưng sau một lúc, đôi mắt anh lại tập trung vào khuôn mặt của Hàn Đông.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người được gọi là chồng của Hạ Mộng.
Tướng mạo trông cũng được, nhưng cũng chỉ có giới hạn.
Thực ra cho dù là về cách ăn mặc, khí chất, cùng với những điều mà Hạ Mộng đã từng nói đều khiến cho Khâu Ngọc Bình cảm thấy hoài nghi, Hạ Mộng sao lại có thể nhắm được anh ta cơ chứ.
Khâu Ngọc Bình biết tầm nhìn của cô ấy rất rộng.
Khi cô học đại học, có vô số người theo đuổi đều là những người ưu tú, nhưng cô không bao giờ rung động trước những điều đó.
Chính Khâu Ngọc Bình, vào khoảng thời gian nào đó đã vô tình làm rung động cô, rồi hai người mới bắt đầu chính thức qua lại.
Tất nhiên, sự nghi ngờ này sẽ không xuất hiện trên khuôn mặt.
Tâm lý học phân chia phẩm chất tâm lý thành ba giai đoạn: vui giận thể hiện trên sắc mặt, vui giận không thể hiện trên sắc mặt, và vui giận thể hiện trên sắc mặt cũng như không.
Trạng thái thứ ba là bất kỳ cảm xúc nào của một người sẽ xuất hiện trên khuôn mặt, nhưng trái tim thì khoan dung và bình tĩnh.
Khâu Ngọc Bình hiện thuộc về trang thái thứ hai và đang hướng tới trạng thái thứ ba.
Tất nhiên, Hàn Đông cũng nhìn thấy Khâu Ngọc Bình, lần gặp mặt lần trước đã để lại cho anh một ấn tượng sâu sắc. Một lần nữa gặp mặt, lại là trong môi trường lãng mạn và đặc biệt của một nhà hàng Pháp, cả người Hàn Đông như thể có con kiến bò qua vậy, ngứa ngáy khó chịu.
Anh không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, trước mặt Khâu Ngọc Bình, với bất cứ điều kiện gì cũng không thể nào đem ra so sánh được với anh ta.
Ngay lúc anh bước vào nhà hàng, anh bị người phục vụ chặn lại và yêu cầu anh ăn mặc đúng cách. Nếu không phải Hạ Mộng nhắc đến tên của Khâu Ngọc Bình thì Hàn Đông cũng không thể vào được.
“Ngọc Bình!”
Hạ Mộng trong điện thoại đã liên lạc với Khâu Ngọc Bình ngày càng nhiều hơn những ngày này, và họ đã trở nên quen thuộc với nhau hơn.
Hai người họ nhìn nhau cười, ngồi xuống một cách tự nhiên.
Hàn Đông biết rằng cách cư xử này có nghĩa là hai người không phải là bạn bè bình thường, bởi vì nếu là bạn bè hoặc đối tác bình thường khi gặp nhau sẽ ngượng ngùng, hoặc lịch sự để tìm chủ đề, và sau đó họ sẽ hòa hợp với nhau một cách rất máy móc.
Sự thân mật và quen thuộc chính xác là kể cả khi không lên tiếng cũng không thấy chút khó chịu nào.
Hạ Mộng và Khâu Ngọc Bình chính là như vậy, giống như những người bạn tri kỷ lâu năm, ăn ý vô hình.
Hàn Đông trông như một kẻ thừa thãi, rất khó vượt qua sự không thích ứng được ở trong lòng.
Khâu Ngọc Bình tỏ ra lịch sự, đưa tay ra: “Anh Hàn, đã nghe danh từ lâu.”
Lời nói này có hàm ý rất sâu sắc, một nhân vật nhỏ bé như Hàn Đông, sao có thể dùng cách nói đã nghe danh từ lâu được chứ. Rõ ràng Hạ Mộng thường nhắc đến anh khi nói chuyện với Khâu Ngọc Bình.
Anh liếc nhìn Hạ Mộng, thì thấy rằng tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Khâu Ngọc Bình, rồi đưa tay ra bắt lấy một chút.
Ai nấy về chỗ mình ngồi, Khâu Ngọc Bình gọi người phục vụ đến, dùng tiếng Pháp trôi chảy, ra là đang gọi đồ ăn. Trong quá trình đó, anh ta cứ hỏi ý kiến của Hạ Mộng.
Hàn Đông chưa từng nhìn thấy nụ cười thoải mái như vậy của Hạ Mộng.
Hai người khẽ tiếng bàn bạc, tùy theo độ thân mật.
Cuối cùng thì sự lịch sự vẫn còn tồn tại, sau khi hỏi Hạ Mộng một lúc lâu, Khâu Ngọc Bình mỉm cười và hướng mắt về phía Hàn Đông: “Anh Hàn, anh muốn ăn gì, hôm nay không cần khách khí, tôi mời.”
Hàn Đông đến cả tên món ăn bằng tiếng Pháp cũng không đọc ra nổi, thì sao biết được nên ăn cái gì.
Hạ Mộng không để anh nói bất cứ điều gì, liền xen vào: “Ngọc Bình, không cần quan tâm đến anh ta, cũng không cần phải khách khí với anh ta đâu.”
Đôi mắt Khâu Ngọc Bình lóe lên một tia sáng kì lạ, không biết liệu Hạ Mộng có nhận thấy điều đó không, nhưng anh có thể nghe thấy được thái độ tinh tế của cô đối với Hàn Đông.
Trông thì có vẻ là khinh thường, nhưng nó thực sự là một loại châm chọc tự nhiên đến cực điểm.
Ở nơi có ba người, cô lại châm chọc chồng mình, rất dễ nhận được là coi đối phương là chồng rồi.
Có hai khả năng, một là Hạ Mộng ghét Hàn Đông từ trong tim. Khả năng còn lại là Hạ Mộng đã quen với một người đàn ông không có điểm sáng như Hàn Đông.
“Mộng, anh Hàn đây cũng là khách của tôi. Đây là phép lịch sự.”
Nói xong, anh cầm lấy thực đơn và đặt nó lên bàn trước mặt Hàn Đông, ra hiệu cho anh gọi món.
Hàn Đông nhìn thấy một hàng chữ Pháp ở trước mặt, giống như đọc thiên thư vậy. May mắn thay là có hình ảnh, anh tùy tiện chọn bừa hai món với phục vụ.
Sau một phen trắc trở, cuối cùng cũng chọn xong đồ.
Tốc độ phục vụ không hề chậm, có rất nhiều món, ốc sên, sò, hải sâm, gan ngỗng…
Các món ăn trông rất tinh tế, Hàn Đông không có bất kỳ sự thèm ăn nào.
Những gì anh biết, gan ngỗng ở đây còn đắt hơn vàng, nhìn qua thì trông cũng không tồi, nước trái cây sáng trong suốt.
Rượu cũng là một nhãn hiệu mà Hàn Đông chưa từng thấy trước đây, hình như cũng có nhìn thấy trên TV, cũng không cụ thể. Chỉ là nghe Hạ Mộng nói rằng Khâu Ngọc Bình quá khách sáo, mới biết giá của chai rượu vang đỏ này là 135 triệu.
Khâu Ngọc Bình rất thuần thục về rượu, đong đưa, cử chỉ tự nhiên, mỉm cười: “Mời bạn học cũ dùng cơm, tất nhiên là phải trang trọng một chút”.
Hạ Mộng trêu chọc: “Anh như vậy, thì lần sau em mời anh lại không biết phải mời thế nào đây? Kiểu nhà hàng Tây như thế này, em lại không với nổi rồi.”
“Không sao đâu, ăn cơm vỉa hè cũng được mà, giống như khi chúng ta đi học. Hôm nay trang trọng như này, chủ yếu là vì có anh Hàn ở đây.”
Hàn Đông cảm nhận được sự châm chọc nhạy bén mà vô hình của Khâu Ngọc Bình.
Thương tâm, thương tâm thực sự!
Khâu Ngọc Bình nên hiểu rõ về bối cảnh sinh tồn của mình, mời anh đến nhà hàng Tây để nói về việc giải tỏa là giả, để anh ta có thể nhận ra rằng khoảng cách giữa mình và Hạ Mộng, và giữa anh với Khâu Ngọc Bình đấy mới là mục tiêu.
Bởi vì chình tình huống ngày hôm nay.
Nếu Hàn Đông chỉ là một người với phẩm chất tâm lý bình thường, sẽ bị bối rối bởi sự tương phản và tác động mạnh mẽ như vậy.
Trước người phụ nữ yêu dấu của mình đến gọi một món ăn cũng không nói ra nổi, bị đối phương vô cớ làm tôn lên như vậy. Còn điều gì hơn việc người đàn ông bị đả kích như vậy chứ.
Với suy nghĩ này, anh lại có cái nhìn sâu sắc hơn về Khâu Ngọc Bình.
Bên ngoài càng tô nhiều vàng ngọc, nội tâm lại càng khác xa với bên ngoài.
Điều quan trọng nhất vẫn là Hạ Mộng, cô ấy dường như cho rằng Khâu Ngọc Bình đang nghĩ cho Hàn Đông, mới cố ý đến một nơi đắt đỏ như thế này!
Không đúng, cô cũng không phải là một kẻ ngốc.
Chắc chắn đã cảm nhận được mục đích của Khâu Ngọc Bình, nhưng lại giả vờ hợp tác.
Người vợ chết tiệt của mình lại cùng một người đàn ông khác đối phó với mình.
Đó mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi, khi Hạ Mộng và Khâu Ngọc Bình cùng gài chiếc khăn trắng lên cổ áo, Hàn Đông biết phải dùng cơm rồi.
Anh chả biết gì về các nhà hàng Pháp, tất cả đều là nghe người khác nói.
Sự lãng mạn, cách thể hiện trực quan nhất chính là lúc ăn uống.
Các quy tắc và chi tiết của việc ăn uống rườm rà làm cho mọi người đau đầu.
Ví dụ như chiếc ly trước mặt anh ta, có ly là rượu vang đỏ, có ly lại là rượu vang trắng còn có cả ly nước. Ngay cả cách bày biện dao nĩa dễ nhất, cách dùng cơm, cũng là một môn không thường xuyên học tới.