“Hàn Đông, anh qua đây một lát.”
Không lâu sau, Hoàng Chí Viễn bước ra khỏi văn phòng, Đường Diễm Thu đứng ở cửa vẫy tay với anh.
Hàn Đông buông điện thoại xuống, lúc đi ngang qua Hoàng Chí Viễn, anh nghe thấy anh ta đắc ý thấp giọng thì thầm: “Đợi bị đuổi việc đi!”
Bước vào văn phòng.
Đường Diễm Thu đang ngồi trên ghế sô pha trong tư thế thoải mái và thư thái.
Cây bút bi trong tay gõ lạch cạch xuống mặt bàn, tạo ra âm thanh rõ nét.
Hàn Đông bình tĩnh: “Chủ quản Đường, tìm tôi có việc gì vậy?”
Đường Diễm Thu thực sự không thể nhìn ra Hàn Đông lấy đâu ra sức lực, anh chỉ là một trong những nhân viên cấp thấp nhất mà lại có tranh chấp với nhân viên ưu tú xuất sắc của bộ phận pháp vụ, thật sự không có chút chột dạ nào sao?
Nhưng chỉ nhìn vào thực tế thì không nhìn ra được, khuôn mặt tuổi trẻ không có biểu cảm, nhìn không ra đang vui vẻ hay tức giận.
Từ góc độ công việc, Đường Diễm Thu thực sự thích những nhân viên làm việc có hiệu quả như Hàn Đông. Làm việc mới có vài ngày mà đã giải quyết được vấn đề lớn nhất của công ty là Kiều Lục Tử, thu hồi thành công khoản nợ từ trung tâm thương mại trong thời gian quy định.
Nếu Hạ Mộng không nói rõ với cô rằng cô ấy muốn đuổi việc Hàn Đông, định kiến của Đường Diễm Thu đã bắt đầu dao động.
Dừng động tác lại: “Đội trưởng Hoàng vừa nói rằng anh hắt nước vào anh ta.”
Hàn Đông phủ nhận: “Không có, là lúc anh ta vỗ xuống bàn đã làm đổ nước.”
Đường Diễm Thu mỉa mai: “Anh vỗ bàn lẽ nào có thể khiến nước bắn lên người người khác sao!”
“Vậy thì chỉ có thể nói rằng sức lực của anh ta quá mạnh.”
“Anh cho rằng nếu anh ngụy biện thì tôi sẽ không có biện pháp gì đối với anh sao?”
“Chủ quản Đường, chúng ta phải nói đạo lý. Ai nhìn thấy chứ, cô bảo anh ta đến đây đối chất.”
“Cứng miệng cũng không làm gì được, camera bên trong chắc là có thể ghi lại mọi thứ.”
Hàn Đông không biện minh nữa, cũng không còn tranh luận: “Cứ tùy ý chém gϊếŧ, mấy người trái phải đều muốn sa thải tôi thì tùy tiện tìm một lý do là được.”
Đường Diễm Thu mắng: “Anh có thái độ gì vậy.”
Hàn Đông thật thà nói: “Chủ quản Đường, tôi đến bộ phận pháp vụ này chỉ được xem như một người làm việc vặt, chỉ phụ trách khu vực công cộng. Không phải đến đây để giúp mọi người bưng trà rót nước, cũng không phải để mọi người sai tới sai lui.”
Đường Diễm Thu nói: “Trước anh, những người khác làm việc không có nhiều lý do như thế. Hơn nữa, trình độ học vấn tối thiểu cho nhân viên pháp vụ toàn thời gian là như nhau, còn anh thì sao? Anh cho rằng bộ phận pháp vụ tuyển dụng vài người chưa tốt nghiệp cấp ba đến đây làm gì? Để anh chịu trách nhiệm về hợp đồng thì anh phải có khả năng mới có thể. Sự vật coi trọng tác dụng, con người coi trọng tài năng. Nếu anh muốn người khác có thể đánh giá cao anh thì bản thân anh cũng phải có được các kỹ năng của chính mình.”
“Bây giờ tôi đưa ra cho anh hai sự lựa chọn, một là thành thật đi xin lỗi đội trưởng Hoàng. Hai là ngay lập tức đóng gói đồ đạc của anh và rời khỏi đây. Bộ phận pháp vụ nhỏ bé này không chứa nổi một người như anh.”
Hàn Đông lắc đầu: “Chủ quản Đường, cô sa thải tôi là được.”
“Cho là tôi không dám sao?”
“Không phải là không dám mà là cô vẫn còn chưa có được loại năng lực đó.”
Vẻ ngoài của Đường Diễm Thu đột nhiên lạnh lẽo như băng: “Vậy thì thử đi.”
“Theo như cô mong muốn!”
Hàn Đông cảm thấy rằng nói chuyện với lãnh đạo như thế này chỉ có một từ sướиɠ. Trước khi rời đi, anh quay đầu lại và nói: “Đúng rồi, Chủ quản Đường, mặc dù tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đây cũng không thể là lý do để cô coi thường người khác. Chủ tịch sáng lập ra Chấn Uy cũng còn chưa tốt nghiệp cấp hai. Sự thật là một thạc sĩ như cô lại đang làm việc cho một học sinh cấp hai. ”
Muốn nổi loạn sao!
Khuôn mặt Đường Diễm Thu bị những lời sỉ nhục của Hàn Đông khiến cho lúc đỏ lúc trắng.
Từ khi cô ta vào Chấn Uy luôn được o bế nên không ai dám nói chuyện với cô ta bằng thái độ này.
Ra ngoài, Hàn Đông cũng không đi xem bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác muốn thấy anh xui xẻo của Hoàng Chí Viễn. Anh im lặng nhấc điện thoại lên: “Ba, Hạ Mộng muốn đuổi việc con…”
Điều anh khinh bỉ nhất là yêu cầu giúp đỡ và tố cao.
Nhưng làm người thì cũng phải biết cách tùy cơ ứng biến, nắm rõ tình hình.
Tình hình mà Hàn Đông nhìn thấy chính là nếu anh tiếp tục thụ động như vậy, hai mẹ con Hạ Mộng sẽ ngày càng quá đáng.
Có một ngọn núi lớn có thể dựa vào như Hạ Long Giang thì tội gì mà không sử dụng.
Ai bảo ba vợ ban đầu đã ở trước mặt ba anh là Hàn Nhạc Sơn thề son sắc rằng bất cứ ai trong gia đình nhà họ Hạ khiến mình phải uất ức thì Hạ Long Giang sẽ ra mặt làm chủ giúp đỡ chứ.
…
Đối với chuyện tranh chấp nhỏ đơn giản trong bộ phận pháp vụ này, Hạ Mộng lại là người rầu rĩ nhất.
Đầu tiên là Đường Diễm Thu đích thân đến nói rằng có Hàn Đông thì không có cô ta, sau đó ba cô gọi điện thoại đến không cho cô biện mình gì đã đổ lỗi cho cô. Cuối cùng còn đe dọa rằng nếu cô dám đuổi việc Hàn Đông, ông cũng sẽ dám từ bỏ vị trí của mình trong Chấn Uy.
Hạ Mộng tức đến đau đầu, nhưng lại không thể làm gì được ba mình.
Ba căn bản không nghe giải thích hay lý do gì cả, chắc chắn cho rằng đó là lỗi của cô khi cô cố tình nhắm vào Hàn Đông.
Một lúc sau, cô kìm nén sự bực bội của mình, nhấc điện thoại cố định lên nói: “Chủ quản Đường, tạm thời hãy nể mặt tôi khoan dung cho Hàn Đông vài ngày… Nếu anh ta còn dám quá đáng nữa thì tôi sẽ tự mình đến xử lý anh ta!”
“Hoàng Chí Viễn đang náo loạn muốn từ chức, Tổng giám đốc Hạ, cô phải xem xét thật kỹ.”
Hạ Mộng hừ lạnh: “Anh ta từ chức thật mới là kỳ lạ đó. Loại trình độ học vấn và năng lực tự dát vàng lên mặt mình như Hoàng Chí Viễn người khác không biết mà cô còn không biết sao? Anh ta có thể chết đói nếu rời khỏi Chấn Uy.”
“Hàn Đông đó rốt cuộc là ai chứ…”
Hạ Mộng mơ hồ nói: “Con trai đồng đội của ba tôi.”
Đặt điện thoại xuống, cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lị, gọi Hàn Đông đến đây cho tôi.”
Khuôn mặt Hoàng Lị vừa bước vào cửa lóe lên một tia bất lực, không biết là Tổng giám đốc Hạ có phải là uống nhầm thuốc không mà cứ luôn gây phiền phức cho chồng mình như vậy.
Lúc cô ta vừa bỏ tài liệu xuống và chuẩn bị đi đến bộ phận pháp vụ thì Hạ Mộng lại vẫy tay: “Bỏ đi, bỏ đi.”
Cô ta cũng có thể nhìn ra cái đầu ngơ ngác của Hàn Đông cũng đã mở mang đầu óc rồi.
Bây giờ gọi người đến đoán chừng chỉ là khiến bản thân thêm ấm ức.
Đợi đến trưa lại tính toán cả khoản cũ lẫn khoản mới cũng không quá muộn.
Bộ phận pháp vụ.
Hoàng Chí Viễn thấy Đường Diễm Thu sấm sét thì to mà mưa thì lại nhỏ, hầu như không còn tiếp tục có ý định làm gì Hàn Đông nữa, thì không thể không cảm thấy buồn bực.
Anh ta cảm thấy ánh mắt của đồng nghiệp nhìn mình đã bắt đầu thay đổi.
Không can tâm lại đến tìm Đường Diễm Thu một lần nữa, nhưng câu trả lời nhận được là không thể tùy tiện đuổi việc người khác vì một chuyện nhỏ như thế này. Nếu anh ta muốn từ chức, cô ta sẽ phê chuẩn cho anh ta.
Tại thời điểm này, bất cứ ai cũng có thể thấy rằng phía sau Hàn Đông chắc chắn phải có một ngọn núi lớn có thể dựa dẫm.
Hoàng Chí Viễn bình thường cũng không ra gì, xảy ra chuyện này, tất cả những tiếng nghị luận hầu như đều là chê cười.
Nói anh ta đá phải tấm sắt rồi.
Và vì chuyện này mà mọi người lại nghĩ đến khoản nợ của Kiều Lục Tử vài ngày trước, kết hợp với hành động phản công dứt khoát của Hàn Đông đối với Hoàng Chí Viễn. Khiến cho đám người đó nhận ra rằng Hàn Đông, người có vẻ hiền lành và lịch sự, từ trong xương cốt thật ra lại là kiểu người vô cùng lí trí.
Hàn Đông cũng không để chuyện này trong lòng. Một người nhỏ nhen như Hoàng Chí Viễn là một nhân vật rất phổ biến.
Vì người như vậy mà tức giận thì sẽ mệt đến chết mất.
Sau khi đã gọi lại từng cuộc điện thoại và ghi chú lại từng cái một. Hàn Đông buồn chán liền chú ý đến Giang Nhất Minh ở phía bên kia của vách ngăn đang cau mày.
Anh ta đang cầm trên tay một hợp đồng mới được soạn thảo, dường như đang dịch sang tiếng Anh.
Giang Nhất Minh nhận thấy ánh mắt của Hàn Đông, mỉm cười thân thiện: “Bà chủ dặn dò xuống, bảo tôi sáng mai chỉnh sửa xong xuôi bản hợp đồng đã dịch xong này thì đem đến cho cô ấy xét duyệt.”
Hàn Đông không thân với Giang Nhất Minh, đại khái chỉ nhìn ra người này không thích nói nhiều và thuộc kiểu người ít nói còn làm việc chăm chỉ và nghiêm túc.
Một người có tính cách thực sự rất bí ẩn.
Nhất cử nhất động, từng lời nói và hành vi đều có thể nhìn ra được.
Giang Nhất Minh này trình độ không tồi, nhân duyên trong bộ phận pháp vụ cũng tốt.
“Anh Giang, hợp đồng gì vậy?”
“Bên phía Ngân hàng Cửu Giang, nhiệm vụ do tổng bộ giao xuống.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Đông nhận ra rằng đây là sự hợp tác mà ba vợ anh nói đến trong chuyến đi lần trước, chịu trách nhiệm bộ phận an ninh chi nhánh đầu tiên của Ngân hàng Cửu Giang ở Hoa Kỳ. ”
Bây giờ Giang Nhất Minh đã bắt đầu dịch hợp đồng, rõ ràng là tiến độ đang diễn ra thuận lợi.
Có lẽ ba vợ anh sẽ trở lại sau khi ký xong hợp đồng chính thức.
Hợp đồng cần phải được chuẩn bị bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh. Điều đau đầu của Giang Nhất Minh là anh ta dự kiến sẽ thức suốt đêm nay vì hợp đồng quá khẩn cấp.
“Tôi đã sống ở Hoa Kỳ một thời gian, anh Giang, nói không chừng tôi có thể giúp được một chút!”
Giang Nhất Minh nghi ngờ: “Anh sao?”
Hàn Đông gật đầu.
Anh giỏi tiếng Anh, trước và sau khi thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài anh đều đã từng nghiên cứu rất hệ thống. Ngoài ra, thời gian ở nước ngoài giữ gìn hòa bình rất lâu khiến anh đã có nhiều liên hệ với những người lính Mỹ đó, năng lực khẩu âm phiên dịch vô cùng xuất sắc.
Không nói thêm lời vô nghĩa nữa, anh cầm hợp đồng lên rồi thấp giọng đọc nó bằng tiếng Anh.
Giang Nhất Minh vốn dĩ là nhân tài chuyên nghiệp nhất trong bộ phận pháp vụ của Chấn Uy nhưng vừa nghe thấy đã biết rằng Hàn Đông không nói đùa.
Bàn tay vô thức bắt đầu gõ bàn phím theo những từ tiếng Anh mà Hàn Đông nói.
Anh ta có thể tự dịch rất tốt, nhưng anh ta cần tra cứu thông tin và liên tục xem xét để sửa đổi, vô cùng rắc rối. Thế mà bây giờ lại có một người rất đáng tin cậy đến dịch, còn anh chỉ cần đánh máy, hiệu quả cao đến đáng ngạc nhiên.