Chương 22: Bướng bỉnh bộc phát

Rời khỏi công ty, ánh mặt trời trên đầu gay gắt, làm người ta hoa mắt chóng mặt.

Hàn Đông không để ý uy hϊếp sa thải của Hạ Mộng, cũng không để ý nhiệm vụ của Đường Diễm Thu.

Giống như u hồn lơ đãng rất lâu, mới tìm được nhà hàng nhỏ của nhà họ Liễu, ngồi vào trong góc, gọi chai bia với mấy đĩa thức ăn.

Trong túi quần vừa rồi còn có một hơn ba trăm nghìn, hẳn là đủ rồi tiền cơm.

Theo bia xuống bụng, cảm giám ấm ức lại càng ngày càng đậm.

Kiếp sống bảy năm trong bộ đội như địa ngục, mồ hôi anh bỏ ra vượt qua sự tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào.

Hàn Đông hoài nghi mình tham gia quân ngũ có phải là sai lầm.

Lúc anh vừa về thành phố, giống như là một kẻ ngốc, cảm giác mình tách khỏi thời đại rồi.

Tín ngưỡng, lại từng chút từng chút mòn đi.

Anh liều mạng vô số lần, có ích sao? Ngay cả ăn một bữa cơm ở nhà hàng nhỏ cũng phải tính xem có đủ tiền hay không, ngay cả sinh hoạt phí cũng cần mẹ vợ cấp, đến vợ đi nɠɵạı ŧìиɧ cũng công khai quang minh chính đại.

Dựa vào cái gì!

Đều là thành tựu, thành tựu của thương nhân Khâu Ngọc Bình trong mắt Hạ Mộng cao hơn anh vô số lần.

Năm sáu chai bia chớp mắt thấy đáy, uống quá anh, đầu Hàn Đông bắt đầu mê mang. Cũng không quan, lớn tiếng gọi thêm rượu

Không biết uống mấy bình, cũng không biết uống bao lâu.

Chỉ là sắc trời, từng chút từng chút tối lại.

Chuông điện thoại chói tai vang lên, Hàn Đông cầm lấy chiếc điện thoại lưu hành hai mươi năm trước của mình: “Văn Trác...Sao thế...”

Điện thoại là Trịnh Văn Trác gọi đến.

Anh còn chưa hỏi xong, đối diện đột nhiên truyền tiếng đánh nhau quát mắng.

Trịnh Văn Trác lớn tiếng nói: “Anh Đông, tới hỗ trợ, có người gây sự...”

“Ở đâu!”

Hàn Đông tỉnh rượu hơn nửa.

“Lầu Bát Tiên khu Phố cổ.”

Ầm!

Một câu nói xong, bên kia điện thoại có tiếng bén nhọn, như là điện thoại bị quăng xuống đất.

Hàn Đông lại không nghe được giọng của Trịnh Văn Trác: “Alo, alo!!”

Anh không dám chậm trễ, nhanh chóng thuê xe đến lầu Bát Tiên trước..

Quan hệ với Trịnh Văn Trác không cần lắm lớn, trước và sau khi Hàn Đông xuất ngũ, đều xem anh ta là anh em tốt nhất.

Hai người cùng nhau lớn lên trong một khu nhà, cho đến bây giờ tình cảm cũng không giảm đi.

Lúc ba anh bệnh nặng, nếu không phải Trịnh Văn Trác giúp chăm sóc, qua lại giúp kiếm tiền, Hàn Đông vô cùng có khả năng sẽ không còn được gặp lại Hàn Nhạc Sơn.

...

Lầu Bát Tiên, quán cơm cao cấp nhất khu Phố cổ.

Lúc này, phòng bao lầu hai, rối tinh rối mù, là có người đang đánh nhau.

Quản lý đại sảnh nhanh chóng dậm chân, lại không có phương pháp xử lí nào. Báo cảnh sát, đã lâu như vậy, cũng không thấy bóng dáng.

Hơn nữa hai nhóm người này anh ta đều không thể trêu vào.

Một bên là nhân vật đau đầu nhất khu Phố cổ, bảo kê tên là Trịnh Văn Trác, một bên là thủ lĩnh côn đồ nổi tiếng vùng bên Hồ Thiên Long.

Cũng không xảy ra chuyện gì, vốn đang vui vẻ, đột nhiên lại đánh nhau.

Trong phòng, cái bàn bị ném đi, rượu và thức ăn đầy đất.

Đầu Trịnh Văn Trác giàn dụa máu tươi, mấy người phía sau cũng ngã trên đất..

Hồ Thiên Long chỉ vào mũi anh ta, mặt mũi vô cùng hung hăng: “Mày cho mình là cái thá gì, ông đây mời mày uống rượu là để mắt đến mày. Chuyện khu Phố cổ phá bỏ và di dời nơi khác mày còn dám nhúng tay, tao gϊếŧ chết tên nhóc mày!”

Đúng vậy, nguyên nhân đánh nhau chính là hợp đồng dỡ bỏ và di dời khu Phố cổ đang đàm phán..

Trịnh Văn Trác là hộ gia đình khu Phố cổ, lần này là đại biểu tất cả mọi người đến nói chuyện. Mà Hồ Thiên Long, chính là con chó của thành phố và một số gia đình quyền quý, con chó phụ trách truyền lời.

Vốn phát sinh tranh chấp có thể thương lượng được, không ngờ tên khốn Hồ Thiên Long chó cậy gần nhà, gà cậy gần vườn.

Hoặc là nói hạng mục dỡ bỏ và di dời khu Phố cổ rất gấp, nên những người khác mượn tay Hồ Thiên Long ra oai phủ đầu, muốn nhanh chóng ký hợp đồng.

Trịnh Văn Trác cắn chặt răng, mấy tên nhóc này, cũng không nên nghĩ dễ dàng như thế. Vốn cảm thấy dỡ bỏ và di dời đi nơi khác là chuyện tốt, thái độ bá đạo của đối phương này, hôm nay lại khiến người ta phá nhà mình đi nữa.

“Mày muốn gϊếŧ chết ai thế?”

Hồ Thiên Long đang tự gào thét, cửa ra vào đột nhiên có giọng nói rõ ràng truyền đến.

Là một người đàn ông gần bằng Trịnh Văn Trác, sắc mặt rất đỏ, con mắt cũng rất hồng, mùi rượu trên người rất nồng.

Hàn Đông, là Hàn Đông sau khi nhận được điện thoại của Trịnh Văn Trác nhanh chóng chạy đến.

Đúng lúc, chợt nghe có người không kiêng nể gì muốn gϊếŧ chết Trịnh Văn Trác.

“Anh Đông!”

Trịnh Văn Trác vừa thấy Hàn Đông, người hơi lảo đảo, suýt nữa té ngã.

Hàn Đông đỡ anh ta dậy, cầm điện thoại gọi 115

Mấy người năm trên đất, anh nhìn đều thấy quen mắt, hoặc là đã quen biết.

Có Lỗi Tử lầu hai, có Điền Nguyên lầu 27….

Lúc này, toàn bộ đều đau đớn nằm trên mặt đất, không đứng dậy nổi.

Khóe mắt liếc thấy cây gậy trong tay Hồ Thiên Long, còn dính vết máu, như là đã sớm chuẩn bị.

“Là bên khai phái khu Phố cổ, Hồ Thiên Long này là con chó của bọn họ...”

Trịnh Văn Trác làm giải thích sơ qua, thở hồng hộc, như là dùng hết sức.

Vài câu ngắn gọn, Hàn Đông nghe rõ ràng.

Bây giờ anh thậm chí không thể nghe mấy từ mấu chốt như dỡ bỏ và di dời khu Phố cổ, vừa nghe, sẽ nghĩ ngay đển Khâu Ngọc Bình, đầu óc ong ong.

“Mày là ai?”

Một tay Hồ Thiên Long giơ gậy lên, chỉ vào đầu Hàn Đông.

Hàn Đông quay đầu, hai mắt như có tia máu: “Tao là ông nội của mày!”

“Cái gì?”

“Còn không quỳ xuống gọi ông nội!!”

Sự ngang ngược vô lý, làm Hàn Đông đánh một bạt tai ra, ngay giữa má phả tên lưu manh.

Tiếng không phải là bốp, mà là ầm!

Lưu manh giống như cọc gỗ, kêu thảm một tiếng, nghiên nghiêng ngã sấp xuống.

“Mẹ nó!”

Không ngờ người thanh niên không biết từ đâu chạy đến lại dám dám thủ động thủ trước, Hồ Thiên Long xông lên trước, cây dậy đập lên đầu Hàn Đông. Bảy tám đàn em sau lưng, toàn bộ xông lên.

Không gian nhỏ hẹp, Hàn Đông cũng giống như là bị khóa ở trong l*иg.

Từng cảnh từng cảnh ở thành phố Đông Dương hiện lên như chiếu phim trong đầu, đè ép, đè ép, đến đỉnh.

Suy nghĩ lập tức như nước chảy trút xuống, không khống chế được.

Động não, động tay chân.

Hàn Đông quơ lấy cây gậy trong tay tên lưu manh ngã dưới đất, không lùi mà tiến, trước sau trái phải ngang dọc, quất thẳng vào cánh tay phải của Hồ Thiên Long.

Răng rắc!

Không biết gây gãy hay là cánh tay gãy, giọng Hồ Thiên Long lập tức vυ"t cao, kêu đau ngã xuống.

Đùng Đùng đoàng đoàng cây gậy giao nhau, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng

Hàn Đông giống như một cái máy lặp lại đón đòn, phản kích. Mỗi một lần, tất nhiên sẽ có người ngã xuống kêu la thảm thiết không đứng dậy được.

Một bầy dê, vĩnh viễn cũng không gϊếŧ chết được một con hổ.

Hàn Đông chính là con hổ kia.

Bảy tám người, đánh chính diện ngã xuống bốn, còn lại mấy người xông lên nhanh, chạy cũng nhanh, như gặp ác quỷ.

Trên đầu Hàn Đông có vết máu, bị người đánh lén một cái.

Nhưng mà, không có bất kỳ ảnh hưởng gì với anh.

Chất lỏng màu đỏ tươi, theo hai gò má chảy xuống cổ, một bên là khuôn mặt thanh tú, một bên là khuôn mặt loang lổ vết máu.

Ánh mắt Hồ Thiên Long sợ hãi: “Con mẹ nó mày gây chuyện, gây nên chuyện lớn. Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát...”

Hắn ta là người nhận ủy thác để làm việc, căn bản không sợ một ai.

Chân Hàn Đông thăm dò vị trí xương sườn của Hồ Thiên Long, sau đó nhấc lên đạp xuống.

Hồ Thiên Long nói được một nửa, nuốt lại vào bụng, sức nặng 85kg, bị đá trượt dài hai mét trên đất

Số lưu manh còn lại đều kinh hoàng, lướt qua Hồ Thiên Long như tránh độc, người này nhanh hơn người kia.

Hàn Đông đi qua, nắm lấy đầu của Hồ Thiên Long, cứng rắn nâng đầu hắn ta lên: “Báo lại với chủ của mày, mảnh đất này, đừng nghĩ sẽ dỡ đi.”

“Mày... Được… được thôi.” Hồ Thiên Long lại muốn gào lên, đến bên miệng, cứng rắn đổi giọng.

Đúng lúc, bên ngoài vang lên tiếng 113 và 115.

Hàng loạt cảnh mặc đồng đặc công xông lên, chặn hành lang.

Hồ Thiên Long phấn chấn lên, chỉ vào Hàn Đông gào thảm thiết: “Là anh ta, là anh ta đánh người, đánh bị thương mọi người. Đau, con mẹ nó đau chết mất...”

Một đám đặc công không nói lời gì, dùng khiên chắn súng tạo thành bức tường với Hàn Đông, khí thế bức người.