Hàn Đông đưa ba về nhà, sau đó lái xe trở về.
Mười giờ rưỡi, bóng người trên phố thưa thớt, cả thành phố đều yên tĩnh lại.
Dừng xe vào ga ra, trong nhà cũng yên tĩnh như thế.
Hoàn cảnh yên tĩnh, rất dễ dàng khơi gợi ký ức của Hàn Đông về bộ đội.
Bảy năm, người có mấy bảy năm?
Trí nhớ của anh, đại đa số đều là những chuyện xảy ra trong bộ đội.
Trên đường về phòng ngủ, phát hiện của phòng Hạ Mộng khép hờ, người còn chưa ngủ.
Anh thả nhẹ bước chân, dừng lại.
Xuyên qua khe hở, cô mặc đồ ngủ, hai tay cầm điện thoại dựa vào đầu giường. Ngón tay không dừng lại đánh chữ trên màn hình điện thoại, trên mặt thỉnh thoảng xuất hiện nụ cười.
Kết hôn với cô mấy tháng, cũng có chút hiểu biết về cô.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy tinh thần cô phấn chấn như vậy, cái này từ trong đôi mắt tung tăng như chim sẻ kia, hoàn toàn nhìn ra được.
Hàn Đông giống như si ngốc, nhìn chằm chằm vào gương mặt gần như hoàn mỹ trong phòng, trong lòng run rẩy.
Cô nói chuyện với ai vậy?
Dường như chú ý tới cửa không khóa, Hạ Mộng để điện thoại xuống, xuống giường đi đến.
Gần đây cô không thích mặc quần áo trong lúc ngủ, ngực theo chuyển động rung lên, làm Hàn Đông xoay người dán lên bức tường đằng sau.
Ầm
Cửa bị đóng lại, khóa trái.
Hàn Đông vuốt vuốt mặt, hai chân như đeo chì lết về phòng của mình.
Đoạn tình cảm này, xem ra sắp đi đến điểm cuối rồi.
Anh căn bản không ngăn được Hạ Mộng và Khâu Ngọc Bình ngày càng gần nhau.
Cùng lúc đó.
Trạm thu phí Đông Dương, có một chiếc Bentley màu đen chạy vào như một tia sáng.
Trong xe, ba người.
Tài xế lái xe, trợ lý, cùng một người thanh niên hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi ngồi phía sau đang nhìn lên
Anh ta mặc quần tây, áo sơ mi trắng.
Vẻ đẹp tuấn tú như ánh mặt trời, khí chất vô cùng ôn hòa.
Tóc ngắn chỉn chu, đồng hồ kiểu cũ tự nhiên, cổ áo sơ mi nhãn hiệu tinh tế, mọi thứ, đều lộ ra một sự thưởng thức khiêm nhường.
Nếu như Hàn Đông ở đây, có thể nhận ra, người đàn ông này là người đàn ông say rượu nhìn Hạ Mộng trong tiệc cưới ở Lâm An. Thì ra là, Khâu Ngọc Bình.
Khóe miệng tươi cười, Khâu Ngọc Bình để điện thoại di dộng xuống, ngẩng đầu hỏi thăm trợ lý: “Còn bao lâu nữa thì đến khách sạn.”
“Khâu tổng, nhiều nhất 20 phút nữa. Thị trưởng Vương nói để ngài nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ông ta mời ngài cùng tổng giám đốc Lưu ăn cơm trưa.”
Khâu Ngọc Bình gật đầu ý bảo biết rõ, nhìn bên ngoài cửa sổ, đôi con mắt trắng đen rõ ràng, ngẫu nhiên lộ ra sự thâm trầm.
Thành phố Đông Dương, nơi anh ta thề nếu không thành công sẽ vĩnh viễn không quay lại.
Hôm nay, khẩn thiết muốn nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Long Giang.
Năm đó nếu không phải Hạ Long Giang cản trở, vốn anh ta có thể kết hôn với người con gái anh ta yêu nhấy, sống với nhau. Mà không phải đến mức như bây giờ, công thành danh toại, lại chỉ thiếu mình cô.
Lần này xây dưng thành Thế Kỷ, hắn có nhiều lựa chọn, thành phố Đông Dương chỉ là một trong những thành phố để chọn. Sở dĩ đồng ý với thị trưởng Vương Lợi Quốc tiến hành đầu tư, cũng là bởi vì ấn tượng của anh ta đối Đông Dương thật sự là quá sâu sắc, không thể không đến.
...
Hàn Đông không phát hiện gì cả, nên làm việc thì làm việc, nên làm gì thì làm đó.
Chỉ là trong lòng có chút không thoải mái.
Bởi vì, mấy ngày gần đây điện thoại ngoài công việc của Hạ Mộng nhiều hơn.
Các loại dấu vết làm anh không động não, cũng đoán được là đang liên lạc với Khâu Ngọc Bình.Có thể nói không chừng Khâu Ngọc Bình đã đến Đông Dương.
Loại cảm giác này gây rối nhất, muốn ngăn lại cũng bất lực, không làm gì được.
Chỉ dằn vặt nhìn Hạ Mộng càng ngày càng xa anh, càng ngày càng gần Khâu Ngọc Bình.
Hai người sắp gặp mặt sao? Cũng có thể là đã gặp mặt, anh không biết.
Lưu Minh Viễn trên công việc là hợp tác với Hàn Đông, chính đánh bài cậu ta nhìn Hàn Đông không yên lòng, ném điếu thuốc qua: “Anh Đông, làm một điếu, thứ này giải sầu.”
Cười hì hì, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt.
Hôm nay hai người vừa thành công thu hồi lại một món nợ, mặc dù không nhiều lắm, nhưng mà làm Lưu Minh Viễn rất có cảm giác thành tựu, cũng tìm được niềm vui trong công việc.
Thái độ của cậu ta bây giờ đối với Hàn Đông là hoàn toàn sùng bái
Lần đầu tiên đòi khoản nợ của Kiều Lục Tử, tiến thoái có căn cứ, hữu dũng hữu mưu, mọi thứ đề trong dự liệu. Lần này đòi nợ ở trung tâm Kim Hoa, không nhanh không chậm, ngày cuối công ty quy định mới đến cửa đòi. Đối mặt sự tránh né của ông chủ, Hàn Đông từ ba bước trèo lên cao ốc đằng sau, năm tầng lầu, hai bàn tay trắng, giống như phim điện ảnh, nhìn Lưu Minh Viễn vô cùng sợ hãi, sóng lòng sôi sục.
Hàn Đông nhận lấy điếu thuốc do dự, cách một cái bật lên.
Thời gian dài không hút, khói vào trong cổ, cuống họng hơi khô nhức.
Anh hút hai hơn, rút chi phiếu trong túi áo Lưu Minh Viễn ra nói: “Cậu chơi đi, tôi về công ty bàn giao.”
“Anh Đông, gấp cái gì chứ, cách tan tầm còn cón mấy tiếng nữa mà!”
Đầu thuốc lá của Hàn Đông tắt trong gạt tàn thuốc, không đáp, ra khỏi căn cứ địa của hai người- — quán trà.
Hôm nay anh cảm thấy vô cùng không ổn, khẩn cấp muốn về công ty, nói một cách chính xác chính là muốn gặp Hạ Mộng.
Trên đường trở về, anh gọi điện thoại cho Hoàng Lỵ: “Tiểu Lỵ, tổng giám đốc Hạ có ở văn phòng không?”
Hoàng Lỵ ấp úng nửa ngày, như là quyết tâm lớn: “Anh Đông, tổng giám đốc ra người ăn cơm với người khác rồi.”
“Với ai?”
“Hình, hình như là Khâu Ngọc Bình tổng giám đốc Khâu!”
Hàn Đông nói cảm ơn, sau khi cúp điện thoại, cả người lập tức yên ắng lại.
Chuyện lo lắng nhất, cũng là đã xảy ra.
Ăn cơm không sao, nhưng hôm nay là ăn cơm, ngày mai, ngày mai thì...
Đến công ty, sau khi anh giao chi phiế cho bộ phận tài vụ, trực tiếp đến văn phòng Hạ Mộng.
Đã hai giờ chiều rồi, còn không có một bóng người.
Hàn Đông cũng không biết mình tới nơi này làm gì, nhưng mà có xúc động, làm anh muốn xem một chút, bữa cơm này của Hạ Mộng định ăn bao lâu.
Sắp đến hai giờ rưỡi, Hạ Mộng mặc một bộ đồ công sở đi từ bên ngoài vào.
Nhìn thấy Hàn Đông đang lật lật tài liệu trên bàn làm việc của mình, cô ngoại trừ kinh ngạc còn có chút tức giận: “Ai cho anh một mình đến phòng làm việc của tôi!”
“Hoàn thành công tác, thuận đường tới thăm em một chút.”
Hạ Mộng tức giận tiến lên đoạt lấy tư liệu Hàn Đông đang giúp sửa sang lại, chỉ chỉ cửa ra vào: “Đi ra ngoài, đừng quên thân phận của mình. Nếu không, tôi có thể sa thải anh.”
“Em có biết tôi muốn em sa thải tôi đến thế nào không?”
Cảm xúc đè nén của Hàn Đông đột nhiên nổ tung, bỗng nhiên đứng thẳng: “Em nghĩ rằng tôi rất cần công việc ở Chấn Uy này? Rất cần cầm mấy triệu tiền lương của em!!”
“Trên người ông đây tốt xấu gì cũng có ba huân chương hạng nhất, bảy huân chương hạng nhì. Chỉ cần là làm bảo vệ, cũng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi con mẹ nó ngu lắm mới làm ở đây. Đều làm bảo vệ, em còn chê thế đứng của tôi không tiêu chuẩn. Tôi phí hết tâm tư đi đòi nợ giúp em, em nói tôi không đúng quy tắc!!”
“Đúng vậy, ta thích tôi, đây là nguồn gốc của tội lỗi. Em cũng chỉ có năng lực dùng hành vi của mình tổn thương người để ý đến em.”
Hạ Mộng bị Hàn Đông đột nhiên bộc phát cho dọa lui, ý thức được mình ăn cơm với Khâu Ngọc Bình có thể đã bị anh biết được, nếu không cũng sẽ không bình thường như thế.
“Anh, anh phát điên cái gì!”
Hàn Đông rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Hạ Mộng, gằn từng chữ: “Trước khi chúng ta ly hôn, nếu như em còn ăn cơm với Khâu Ngọc Bình sau lưng tôi, tôi sẽ cùng cách của đàn ông giải quyết anh ta. Để anh ta biết được, chen chân vào hôn nhân của người khác, là hành động gì!”
“Anh dám!”
Sự kinh hoàng của Hạ Mộng lóe lên rồi biến mất, cô chợt thấy được một mặt khác của Hàn Đông..
Anh ngay cả Trương Kiến Thiết cũng dám động, không dám động Khâu Ngọc Bình?
Hàn Đông đặt tay lên đầu vai như điêu khắc của cô, lắc trái phải rồi đi nhanh ra bên ngoài.
Hoàng Lỵ nhìn người đàn ông âm trầm này, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường.
Cô ta không biết hâm mộ tổng giám đốc Hạ có một người chồng như Hàn Đông đến mức nào, lúc ở Lâm An, cô ta tận mắt nhìn thấy Hàn Đông dắt tổng giám đốc đi ra, đằng sau là một đám bảo vệ sợ hãi, không dám bước lên ngăn lại.
Một khắc này, Hàn Đông trên người như là có hào quang
Cô ta nhìn thấy, thế nhưng tổng giám đốc Hạ không thấy được