Edit + Beta: Mietta Yuan
Trăng lên cao, Hạ Triệt xoa thắt lưng bò xuống giường.
Hạ Sóc ngồi ở bên cạnh bàn nhíu mày đọc một phong thư, ngẩng đầu nhìn ca của y khoác chăn loạng choà loạng choạng đi tới, ngay cả giày cũng không đi.
“Bổn cung đói bụng.” Hạ Triệt nhoài người đè lên l*иg ngực Hạ Sóc, nhìn lướt qua phong thư, “Hôm săn bắn sẽ thả lão hổ vào trường săn ư?”
“Là chủ ý của Thống lĩnh Cấm vệ quân, nói nếu như Thái tử gϊếŧ được một con hổ, nhất định sẽ được phụ hoàng khen ngợi.” Hạ Sóc đút bánh hoa quế trên bàn cho ca của y.
Hạ Triệt khua chân lúng búng nói: “Ta… Ta có thể…”
“Hồ đồ.” Hạ Sóc lại cho ca của y cầm một miếng bánh hoa quế nữa, Ha Triệt ngại tự cầm phiền phức, bèn tiến lên ngậm ngón tay Hạ Sóc mà ăn, đầu lưỡi tinh tế mềm mại liếʍ ngón tay Hạ Sóc không sót một mảnh.
“Ca…” Hạ Sóc nhịn không được, đè gáy ca của y, hôn lên đôi môi ẩm ướt, giữa răng môi tràn đầy mùi thơm hoa quế ngọt ngấy.
Hạ Triệt có chút khốn đốn, bị hôn đến mơ hồ, hai tay vòng bên hông Hạ Sóc để không ngã xuống, hồi lâu mới nghiêng đầu không muốn hôn nữa, khóe môi vẫn còn vương một sợi chỉ bạc.
“Ca, không còn sớm nữa rồi.” Hạ Sóc lưu luyến mà ôm hắn xuống, “Ngươi còn không quay lại, sẽ có người đem lòng sinh nghi.”
Hạ Triệt xoa khóe mắt, mặc y phục lại, lúc mở cửa ra bị gió đêm thổi hắt hơi một cái, Hạ Sóc choàng áo choàng của mình lên người hắn: “Buổi tối không ai nhìn rõ, mặc của ta đi.”
Xa xa xuất hiện mấy ngọn đèn l*иg, Hạ Triệt bị gió lạnh thổi bèn chui vào lòng Hạ Sóc.
“Cho ngươi về sớm một chút thì tốt rồi.” Hạ Sóc hối hận mà giúp hắn buộc lại áo choàng.
“Ngày mai hạ triều ta lại tới tìm ngươi.” Hạ Triệt tóm lấy ngón tay Hạ Sóc, nhéo nhẹ, “Không cho phép ra khỏi phủ.”
Hạ Sóc cười đồng ý: “Tuân mệnh tuân mệnh, Thái tử gia mau trở về đi thôi.”
“Không cho phép đuổi ta đi.” Hạ Triệt bất mãn nói nhỏ.
Mấy ngọn đèn l*иg ở phía xa càng ngày càng gần, hóa ra là thị vệ Đông cung, Hạ Triệt hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa tay đi ra ngoài, nhận lấy đèn l*иg thị vệ đưa tới. Gió thổi xiết, ngọn lửa bên trong đèn khi bùng lên lại khi nhen nhóm tắt, tay Hạ Triệt bị gió đêm thổi cóng đến mất cảm giác, hắn xoay người giơ tay lên.
Hạ Sóc đứng ở mái hiên trong bóng tối, một mực cung kính hành lễ: “Cung tiễn Thái tử điện hạ.”
Cánh tay nâng lên của Hạ Triệt dần hạ xuống, cắn môi nghẹn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được trả đèn l*иg lại cho thị vệ: “Đều quay đi không cho phép nhìn.” Nói xong phất áo ba bước đi thành hai nhào vào lòng Hạ Sóc, nhét bàn tay lạnh như băng vào cổ đệ đệ hắn.
“Làm sao vậy?” Hạ Sóc ôm hắn khẽ cười.
Hạ Triệt ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bóng lửa màu da cam bập bùng trong mắt Hạ Sóc, chậm rãi tiến tới hôn một cái: “Luyến tiếc ngươi.”
Khóe miệng Hạ Sóc không nhịn được cong lên, cúi đầu áp trán vào trán Hạ Triệt.
Trong gió thấp thoáng hạt mưa lạnh băng, Hạ Sóc đẩy ca của y về phía trước: “Đi thôi.”
Hạ Triệt khoác áo choàng của Hạ Sóc đi nhanh vài bước, cầm đèn l*иg lưu luyến không nỡ rời, bước nhanh ra cửa lại quay đầu nhìn một cái.
Hạ Sóc vẫn đứng tại chỗ, thân ảnh nhìn qua cực kỳ cô đơn.