Chương 18
Tôi phải tìm cho ra Frank Green.
Tay sử dụng dao này là đầu mối của mọi vấn đề. Hắn biết nàng ở đâu, và nếu ai là thủ phạm gϊếŧ Coretta hắn phải biết, tôi dám nói chắc Richard Mc Gee cũng đã bị gϊếŧ chết, tôi không cần biết chuyện đó ra sao bởi vì bọn cớm không thể quy kết cho tôi.
Không phải là tôi không xót thương cho nạn nhân vì gϊếŧ chết một mạng người là chuyện phi lý, và ở một nơi xã hội công bằng chắc chắn thủ phạm phải bị mang ra xét xử.
Tôi thì không tin có công lý cho bọn Negro. Tôi thấy chỉ có công lý cho một tên da màu nếu hắn biết hối lộ, lo lót. Tiền không phải là trên hết, nhưng là một phương tiện giúp ta đến gần với Thánh thần, trên đời này lại có chuyện là vậy đó.
Tôi chẳng có đồng xu nào. Tôi là một tên da màu nghèo kiết xác. Không biết sẽ đi từ ngày nào, nếu không tìm được Frank tôi sẽ bị mắc kẹt giữa hai thế lực là lão DeWitt Albright và luật pháp.
Thế nên tôi phải đi tìm thôi.
* * *
Đầu tiên tôi tìm tới chỗ phòng chơi Pool do Ricardo quản lý ở phố Slauson. Chỗ sinh hoạt của Ricardo nhỏ như cái hộp không có cửa sổ, chỉ có một cửa chính. Bên ngoài không treo bảng hiệu ai quen biết thì mới nhận ra còn không biết thì chịu.
Joppy đưa tôi tới chỗ Ricardo mấy lần sau giờ quán rượu đóng cửa. Đến nơi tôi mới nhìn thấy nhiều bộ mặt đằng đằng sát khí của bọn say rượu miệng hút thuốc liên tục, sẵn sàng nhúng tay vô tội ác.
Nơi đây bạn sẽ thấy cái chết gần kề những tôi thì cảm thấy an toàn vì bên cạnh có tay chơi sừng sỏ Joppy Shag. Cho đến lúc Joppy bỏ đi vô phòng vệ sinh tôi có thể nhìn thấy cảnh xô xát trong bóng tối.
Dù sao tôi cũng phải đến những nơi như chỗ Ricardo đây mới có thể tìm ra Frank Green. Bởi Frank đang túng thiếu. Một tên nào đó đã cưỗm đi mất hết tiền của gã hay là dính dáng vô chuyện con bé, Frank đang cần được một tay súng hỗ trợ gã trong cuộc chiến đấu - gã phải tìm tới chỗ Ricardo. Hắn đang cần một tay súng yểm trợ đánh chuyến hàng chở thuốc lá. Bọn lui tới chỗ Ricardo đứa nào cùng túng thiếu.
Đó là một gian phòng có bốn bàn chơi Pool, mỗi bàn bố trí một choá đèn màu xanh lục, nhưng chiếc ghế dựa lưng sắp dọc theo tường cho khách ngồi chơi, đồ uống đựng trong bao giấy, phì phà khói thuốc dưới ánh đèn mờ. Nhìn quanh chỉ thấy một tay chơi Pool còn nhỏ tuổi, gầy guộc. Hắn tên là Mickey, đứa con trai của Rosetta.
Rosetta phải đứng ra trong coi từ lúc Ricardo bị bệnh tiểu đường cụt hai chân. Gã đang ở trên gác nằm uống Wishky một mình.
* * *
Hay được tin Ricardo đang đau ốm, tôi mới nói với nàng.
- Tớ chia buồn với cậu, Rose.
Khuôn mặt Rosetta ngắn, bạnh ra. Cặp mắt tinh anh thụt vô giữa hai gò má phúng phính, nước da ngăm ngăm. Nàng nheo mắt nhìn tôi nói:
- Ông ấy đã lo xong công việc cho hai người với lại mấy người nữa. Chắc giờ này ông ta mệt cần nằm nghỉ.
Tôi chỉ nghe nàng nói có vậy thôi.
* * *
Nàng đang ngồi tại bàn chơi bài phía đằng xa. Tôi bước tới gần bên mở lời:
- Sao tối nay thế nào rồi, Rosetta?
- Joppy có đó không? - nàng hỏi đưa mắt nhìn quanh.
- Không. Hắn còn ở bên quán bar.
Rosetta nhìn tôi như thế là con mèo chạy lạc vô đây tìm miếng phó mát nàng quăng ra.
Bên trong gian phòng tối om, mịt mù khói thuốc lá nhìn không biết ai là ai chỉ có Mickey khó khăn lắm mới nhận ra. Tôi quay lại thấy Rosetta nhìn tôi chăm chăm.
- Mới đây có mua được Wishky ngon không? - Tôi hỏi. Tôi định hỏi thăm qua loa rồi mới nói chuyện riêng nhưng thấy nàng nhìn chăm chăm tôi ngại, bên trong im phăng phắc cũng khó nói chuyện riêng.
- Đây đâu phải quán bar, hở. Cậu thèm Wishky cứ tới chỗ quán Joppy quen với cậu. - Nàng nhìn ra cửa, tôi đoán chừng nên lui ra về là vừa.
- Tớ không uống rượu đâu, Rose. Tớ cần mua một, hai thùng. Chắc là cậu biết cho hãy chỉ dùm.
- Sao không hỏi chỗ quen? Anh chàng đó dư biết ở đâu có Wishky.
- Joppy chỉ tớ đến đây. Rose, chỉ mới mình cậu biết.
Nàng có vẻ chưa tin những cũng không có gì lo sợ.
- Cậu tìm Frank Green may ra thì mua được.
- Hả? Tìm hắn ở đâu bây giờ?
- Mấy bữa nay không thấy anh chàng đâu. Hay là hắn ở riêng hay lo đi làm ăn gì đó.
Rosetta chỉ biết có vậy. Nàng châm thuốc hút rồi bỏ đi. Tôi cảm ơn xong rồi bước tới cho Mickey đang ngồi.
- Tám banh hả? - Mickey hỏi tôi.
Chuyện chơi không đáng quan tâm. Tôi đặt nằm đồng thua mất, lại thêm năm đồng nữa. Ngồi chơi hết nữa tiếng. Đến đây tôi thấy đã trả đủ tiền mới được tin tức tôi chào ra về.
Vừa ra khỏi chỗ làm ăn của Ricardo tôi thấy nhẹ cả người. Nên nói sao cho đúng nghĩa. Lần đầu tôi làm được một việc theo ý mình. Không ai bảo tôi nên thế này thế nọ. Tôi theo ý tôi. Có thể tôi chưa tìm ra Frank nhưng cố gặp Rosetta để nhắc tên hắn. Nếu nàng cho tôi biết hắn ở đâu tôi sẽ lao đi tìm ngay.
* * *
Tôi đang đứng trước căn nhà lớn ở phố Isabella Street nằm ở cuối hẻm cụt.
Đây là nhà của Vernie. Bọn công nhân thường ghé qua đây tìm gái dưới tay Vernie. Một nơi quen thuộc. Trên tầng hai và tầng ba có ba phòng, tầng một làm nhà bếp và phòng khách thư giãn.
Vernie có nước da nhợt nhạt, tóc hoe phơn phớt. Thân hình nàng có hơn trăm ký. Vernie chỉ ở dưới nhà bếp lo nấu ăn cả ngày. Đứa con gái, Darcel cũng to béo như mẹ nó, lo việc mời khách ngồi nghỉ ăn uống nhờ vậy nó kiếm được chút đỉnh tiền đô.
Trong số khách lui tới có Odell thích đến ngồi lai rai nghe nhạc qua mấy quay đĩa hát. Lúc rảnh rỗi Vernie bước ra chào khách quen, có khi tự giới thiệu với khách mời.
Nếu bạn muốn tìm gái chơi thì lên trên lầu có mấy em ngồi trước của phòng nếu hôm đó chưa có khách. Huey Barnes đang ngồi ở phòng đợi trên lâu hai. Trông gã có khổ người to bề ngang, gương mặt như trẻ con vô tư, nhìn kỹ sẽ nhận thấy Huey lanh lẹ, mắt nhìn dữ dằn, có gã đến ngồi đây công việc làm ăn dễ dàng.
Mãi xế trưa tôi ghế vô đó.
- Kia Easy Rawlins, - Darcel vừa nói xong chìa bàn tay mập ú ra, - Tớ tưởng cậu chết từ hồi nào, bỏ bọn tớ để về chầu trời.
- Ờ - ờ Darcie. Cậu biết là tớ còn sống sót dành cho cậu.
- Thì nhào vô đây, cưng. Nhào vô.
Nàng kéo tôi vô phòng khách. Bên trong đã có mấy người ngồi uống rượu nghe nhạc Jazz. Trên bàn cà phê bày một tô cơm mốc sì và đĩa ăn.
- Kia Easy Rawlins! - Có ai gọi từ phía nhà bếp.
- Khỏe luôn chứ, cưng? - Vernie vừa nói vụt chạy về phía tôi.
- Khỏe thôi, Vernie, khỏe thôi.
Nàng níu lấy tôi cọ xát vô thân hình mập ú tưởng chừng như tôi đang cuộn mình trên chiếc nệm bông.
- Ồ, - nàng lẩm bẩm trong miệng, vừa nhấc bổng tôi lên -Lâu ngày quá nhỉ. Lâu lắm mới gặp lại!
- Ờ, ờ, tôi nói. Tôi quay qua níu lấy nàng sà xuống chiếc trường kỷ.
Vernie cúi xuống nhìn tôi, cười nói:
- Nằm yên đó, Easy. Cậu nhìn thấy gì lạ không trước khi bước lên tới đây. - Nói xong nàng bỏ đi xuống nhà bếp.
- Kìa, Ronald có gì lạ không? - Tôi quay qua hỏi gã bên cạnh.
- Chả có gì lạ, Easy, - Ronald White đáp. Gã là thợ ống nước ở khu phố này. Đi tới đâu gã cùng chỉ mặc mỗi bộ đồ thợ ống nước. Có lần gã nói chỉ nhìn bộ đồ lao động mới đánh giá dùng thực chất người ta.
- Thôi ngưng đẻ được rồi chứ? - Tôi thích đùa chuyện nhà Ronald. Vợ gã để năm một. Nàng là một tín đồ sùng đạo không tin chuyện ngừa thai. Ba mươi bổn tuổi có chín đứa con, một đứa sắp đẻ nữa.
- Bọn trẻ nó phá phách dữ lắm, Easy, nói thật với cậu. - Ronald lắc đầu. - Nếu xếp hàng chồng chất bọn chúng leo tới trần nhà. Cậu biết đó mình đi xa mỗi lần về nhà lại thấy ngán.
- Thôi lại đây, nhé. Nghe nói vậy chớ không phải vậy đâu.
Nhìn trán Ronald nhăn xếp lớp như quả táo khô, mọi lần nói chuyện nhìn vẻ mặt gã đầy đau khổ.
- Mình không nói dối đâu, Easy. Mỗi khi về nhà cả một đội quân bao vây lấy mình. Thằng lớn nhảo tới ôm trước. Rồi thằng nhóc còn chưa biết đi. Rồi đến lượt một đứa nữa bò lê bò lết. Tiếp theo Mary bước vô, trông ốm yếu như sắp chết, hai tay ôm hai đứa.
- Mình nói với cậu, Easy. Mỗi tháng mình chi ra năm chục đô la lo cái ăn cho bọn trẻ. Hết đói nó mới hết la. - Vừa kể xong Ronald lia nước mắt. - Ta chịu nổi mà, ông bạn. Cũng phải được thôi.
- Darcell, - Tôi quát - Mang rượu ra cho Ronald đi chứ, nhanh đi. Cậu phải biết ý ông bạn mình chứ.
Darcel mang chai rượu nhãn I. W. Harpers ra rót đều ba ly cùng uống, tôi trả tiền rượu ba đô la.
- "Ờ", - Curtis Cross vừa lên tiếng. Gã đang ngồi vô bàn ăn cơm. - Bọn trẻ là những sinh vật nguy hiểm nhất trên đời, ngoại trừ bọn con gái tự do tuổi mươi lăm cho tới bốn mươi hai.
Nghe vậy Ronald bật cười.
- Mình chẳng biết gì hết. - Ronald nói. - Ta yêu Mary nhưng ta lúc nào cùng nghĩ đến chuyện bỏ đi. Nếu ta không bỏ đi bọn trẻ gϊếŧ ta ngay.
- Uống nữa đi, ông bạn. Này Darcie, cứ mang ra đi chứ? Ông bạn đây muốn quên đói.
- Cậu trả tiền một chai rồi, Easy. Cậu lại thích xài phí. - Như bao nhiêu phụ nii da màu khác, Darcel không thích nghe chuyện người chồng bơ vợ con mà đi.
- Chỉ có ba đô la cậu còn có thể kiếm ra được tiền mà? - Tôi giả vờ như ngạc nhiên.
- Bọn mình mua sỉ, Easy. - Darcie cười nhìn tôi.
- Tớ muốn mua sỉ được không? - Tôi hỏi, giả vờ như từ hồi nào đến giờ chưa nghe nói chuyện mua rượu của bọn chặn xe trên xa lộ.
- Tớ không biết. Chuyện đó má mì với tớ để cho Huey chuyện lờ đi mua hàng.
Chuyện đó tôi phải liệu cách. Huey không phải là người mà tôi muốn dò hỏi cho ra Frank Green. Huey chẳng khác gì tên Junior Fornay - mưu mẹo, nham hiểm. Không nên bàn chuyện làm ăn với hắn.
Tôi lái xe đưa Ronald về lúc chín giờ. Hắn gục xuống với tôi khóc lóc khi tôi dìu hắn vô nhà.
- Thôi đừng cho mình về nhà, Easy. Cho mình đi theo cậu, bạn chiến hữu ơi.
Tôi có nhịn cười khi nhìn thấy Mary đứng chờ trước của. Trông nàng gày gò chỉ có phần bụng là căng phồng, hai tay ôm con nhỏ, mấy đứa nhóc xúm quanh mẹ nó trước thềm cửa đứa nọ xô lấn đứa kia tranh nhau nhìn cho được ông bố đang thủng thỉnh về nhà.
- Vô nhà đi Rôn. Bọn trẻ kia nữa, thôi vô đi ngủ hết đi.
Tôi chợt liên tưởng đến lúc vượt qua được những khó khăn trước mắt chắc là đợi tôi lên hương. Còn Ronald lại không có cái may mắn được hưởng một cuộc sống sung túc trừ khi gã từ bỏ cuộc sống nghèo khó trước mắt.
* * *
Qua bữa sau tôi tìm mấy quán bar cỗo Frank đem bán hàng cướp giật và tới chỗ mấy sòng chơi xí ngầu hắn hay lui tới. Tuyệt đối tôi không nói tên Frank. Bởi tôi biết hắn hãy đa nghi, bọn ganster đều như vậy cả nếu phát hiện mọi người bàn tán tới hắn, hắn sẽ chột dạ, nếu hắn cảm thấy tinh thần dao động hắn sẽ gϊếŧ tôi lúc đó còn đâu mà bàn chuyện buôn bán.
Chính những ngày này hơn bao giờ hết tôi cảm thấy mình là một nhà thám tử.