Con Quỷ Áo Đỏ

7.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Duẩn về đến nhà thì đèn đóm đã tắt. Chắc có lẽ mụ Diễm đã đi ngủ. Ngó sang buồng cụ Cẩm, Duẩn thấy cụ vẫn đang thức. Cây đèn bão le lói ở đầu giường cụ chưa bao giờ tắt lửa vì buồng cụ khuất trong xó  …
Xem Thêm

- Em hay đạp xe qua đây lắm à?

Duẩn ngạc nhiên hỏi. Trang gật đầu:

- Từ hôm anh bị bắt lên huyện, hôm nào em cũng mang cơm nước qua mà lại. Nhưng cũng chỉ được có hai hôm. Vì em mang cơm qua lần nào bà cũng không ăn. Cơm để thiu mốc từ tối hôm trước còn không động đũa. Thế là từ hôm sau em không mang qua nữa, vì nghĩ là có người mang cơm cho bà rồi. Sau đó lúc rảnh em chỉ qua xem tình hình cụ thế nào thôi.

Duẩn dưng dưng nước mắt nghẹn ngào vì đột nhiên thấy Trang lại tốt với mình đến thế. Trang thấy Duẩn cứ nhìn mình chằm chằm bèn thoáng đỏ mặt. Dưới không gian tĩnh lặng, hai người dần dần tiến sát lại gần nhau. Duẩn rón rén nắm tay Trang. Trang giả vờ như không biết chuyện để mặc Duẩn. Hai người sắc mặt đỏ bừng bừng, bầu không khí thẹn thùng bao trùm khiến cả hai đều im lặng.

Bỗng Trang sực nhớ trời đã muộn, cô không thể nán lại quá lâu. Bèn cắt ngang nhắc nhở Duẩn:

- Vừa nãy em đi qua đầu làng. Ông Lực chặn đường em, dọa em một trận. Ông ấy nói nếu anh không cho ông ấy vào ở thì sẽ gây chuyện đó. Nghe chừng ông Lực muốn sinh sự, anh phải cẩn thận. Từ mai em sẽ đi đường sau để tránh quán nước của cô Hớn. Không gặp ông Lực nữa…

Duẩn nghe thấy thế giận dữ tới tái mặt. Trang cảm giác bàn tay Duẩn đang nắm chặt lại, bấu cả vào tay mình. Cô kêu lên:

- Anh nắm tay em đau quá…

Duẩn vội vã buông tay, miệng lắp bắp:

- Anh xin lỗi… tại anh giận lão Lực quá…

Trang cúi đầu nói:

- Thôi muộn rồi, em phải về đây. Kẻo bố em lại mắng…

Trang dắt xe ra ngoài cổng đã khuất bóng. Duẩn mới thở dài đi vào trong nhà tắt đèn đi ngủ. Trước khi đi ngủ, Duẩn còn phải ngó qua buồng của cụ Cẩm xem cụ có ổn không.

Màn đêm trở lại ìm lìm, cụ Cẩm xoay mình nằm nghiêng ra hướng cửa. Trong miệng cụ, con chuột cống vẫn đang giãy giụa, nó vẫn còn sống. Chỉ có điều nó đã bị cụ Cẩm cắn chặt vào yết hầu khiến nó không thể phát ra nổi âm thanh.

Ở đầu làng, lão Lực đem cái quạt mo phe phẩy. Chợt đưa tay lên bưng cổ kêu ú ớ. Giờ này mụ Hớn đã về nhà. Tại căn quán nước đầu đường làng chỉ còn hai bố con lão Lực. Quán nước đã được lão hỏi mượn của mụ Hớn để xin tá túc tạm qua một đêm. Thằng Bá thấy lão Lực giãy giụa liền lay lay cánh tay lão hỏi:

- Bố! Bố làm sao thế?

Ông Lực cố dặn ra từng tiếng:

- Chẳng hiểu sao, cứ như có đứa nào châm dao vào cổ tao. Đầu tao như muốn nổ tung, cái cổ này như muốn cắt lìa hỏi thân.

Lão Lực vừa nói xong, nào ngờ cái đầu của lão lập tức rụng xuống đất. Cột máu từ cái cổ phun lên trời. Thằng Bá thét lên những âm thanh đầy hoảng sợ rồi ngất lịm. Lão Lực chết trước mặt nó, một cái chết hết sức đáng sợ. Một thứ gì đó đã nghiến mạnh qua cổ lão khiến lão trở tay không kịp mà chết liền tại chỗ.

Trong buồng của cụ Cẩm, đầu con chuột cống rụng xuống đất. Đôi mắt cụ Cẩm lạnh lùng nhìn xa xăm, dường như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ. Dưới mặt đất máu văng tứ tung, mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc. Ruột gan của con chuột cống lòi cả ra ngoài.

Giữa không gian im ắng lạ thường. Tiếng thét của thằng Bá như một thứ âm thanh rét buốt cả cõi lòng. Khiến người ta rùng mình thức giấc. Có người châm đuốc chạy về hướng phát ra tiếng kêu, khi phát hiện ra lão Lực đầu với thân mỗi thứ một ngả liền bủn rủn chân tay. Càng ngày càng có nhiều người xuất hiện tụ tập. Họ phải lấy tạm mảnh chiếu manh che người lão Lực với cái đầu lại cho đỡ kinh. Thằng Bá được xốc nách cho nằm trên chõng rồi nhấn huyệt nhân trung. Day day huyệt ấy một lúc thì thằng Bá tỉnh lại. Nó rưng rưng nước mắt lạy lục cầu xin người làng như người điên:

- Các bác ơi, cháu xin các bác cứu bố cháu với, cứu bố cháu với…

Nghe chừng thằng Bá hoảng loạn lắm, cứ nói không ngừng. Người ta khuyên răn mãi mà không được. Nó cứ lẩm bẩm đầu bố nó tự dưng bị đứt phăng ra, bố nó kêu đau rồi tự nhiên rụng đầu. Mới đầu ai nấy còn không tin, nhưng sau có người to gan mở phăng mảnh chiếu nhìn dấu vết trên cổ của ông Lực thì mới tin lời thằng Bá nói là sự thực. Làng này yên ổn đã lâu, cũng không phải là thâm sơn cùng cốc gì nên không thể nào có dã thú. Mà cổ của ông Lực bị xé toạc ra cứ như có một thứ gì đó dựt phăng đi vậy. Giống như khi người ta cắn một miếng thịt rồi xé toạc nó. Dao rựa cũng không thể tạo nên dấu vết kinh khủng đến thế. Mọi người bàn tán râm ran, có người nghe chuyện lạ tứ phương đem ra kể:

- Tôi nghe ở làng nọ có con quỷ xuất hiện gϊếŧ người như ngóe. Người làng ấy không dám đi ra ngoài vào ban đêm. Thay vào lẽ đó con quỷ ăn sống những loài động vật. Người ta phải tìm ra chỗ nó trốn rồi gϊếŧ đi thì mới hết nạn đấy!

- Đấy là con quỷ nhập tràng. Làng này đâu có ai mới chết đâu, làm sao mà có quỷ nhập tràng được. Mà quỷ nhập tràng là loài nhân lúc người đi ngủ mới sát hại họ. Chứ như đằng này theo lời thằng cu kia kể thì cái đầu của bố nó tự dưng đứt lìa ra cơ.

- Hay là có người bỏ bùa ngải?

- Vớ vẩn! Làng mình có phải là vùng núi đâu mà có ngải. Mà kể cả có ngải thì cũng làm gì có thầy bùa thầy ngải để làm phép. Hơn nữa bố con ông Lực có thù oán với ai đến mức mà để người ta bỏ ngải gϊếŧ hại dã man thế đâu. Có độc cái nhà thua số đề bị người ta bắt nợ thì cũng hết rồi.



Không biết bao nhiêu lời bàn tán, suy luận về cái chết của lão Lực. Nhưng phần nhiều người ta lại đề cập tới chuyện ma quái nhiều hơn vì cái chết của ông Lực quả thực hết sức lạ thường.

Xác lão Lực được người ta thương tình đem ra đồng chôn. Xong tang sự của lão Lực, chỉ còn một mình thằng Bá bơ vơ. Thằng Bá chẳng có nơi nương tựa, nó cứ đi lẩn thẩn trong làng. Nó cũng đã bỏ học, nó chẳng còn người thân nào ngoài Duẩn. Nó nhớ tới người anh cùng mẹ khác cha, bèn tới nhà Duẩn để định xin vào ở.

Khi nó đến nơi Duẩn không có nhà. Nó đói bụng quá, đánh liều mò vào nhà để tìm đồ ăn vụng. Nó không quen thuộc căn nhà này nên cứ đi bừa, không ngờ lại đi nhầm vào buồng của cụ Cẩm. Trong buồng của cụ Cẩm không hề có ai. Không biết cụ Cẩm đã đi đâu. Thằng Bá lục tung khắp nơi, từ cái tủ gỗ nơi cụ Cẩm để quần áo, cho đến gầm giường, gầm bàn. Rồi bất ngờ phát hiện ra một cái hòm màu đỏ, trên đó có dán một chữ hỉ màu vàng. Ở nhà quê có một số nơi người ta thường có một cái hòm để đồ lễ cưới của hai vợ chồng sau ngày cưới, lưu giữ đã nhiều năm. Có lẽ đây là cái hòm đồ cưới được lưu giữ từ hồi cụ Cẩm còn trẻ. Bá tò mò quá, lại đói ăn nên cái gì cũng muốn lục soát, bèn mở toang cái hòm ra. Trong hòm là một tấm áo đỏ, chắc là tấm áo cưới ngày xưa của cụ Cẩm. Kỳ lạ ở chỗ tấm áo dù đã qua rất nhiều năm nhưng màu sắc vẫn rất tươi sáng. Chắc cụ cẩm phải cất giữ nó rất cẩn thận.

Tiếp đến bên dưới tấm áo đỏ, có một cái gì đó tròn lẳn nhô lên. Bá vén tấm áo đỏ, nào ngờ phát hiện một sự kinh khủng. Nó đưa tay che miệng rồi hãi hùng chạy ra ngoài cửa. Vừa tới mép cửa, bỗng một bàn tay từ cái gầm giường thò ra túm lấy chân thằng Bá khiến nó ngã dụi xuống đất.

Thằng Bá kêu lên:

- Cứu! Cứu…

Nó bị lôi xềnh xệch vào giữa căn phòng. Bầu trời hoàng hôn muộn đã vội xa dần, bóng đêm đang trải xuống vùng đất này, báo hiệu sự xuất hiện của loài quỷ dữ.

Thằng Bá hoảng loạn giãy giụa, nó nhìn xung quanh không hề thấy có ai, nhưng rõ ràng cái chân của nó bị một đôi tay vô hình túm chặt. Cả thân người nó bị lôi về phía chiếc hòm, nó hiểu rằng nếu nó không thể chạy thoát thì kết quả cũng sẽ rất giống với những thứ ở bên trong chiếc hòm đỏ kia.

Bầu trời càng tối chiếc đèn bão trong căn phòng càng sáng. Thằng Bá bị lôi vào gầm giường. Nó nhìn thấy một đôi chân gầy guộc thò xuống từ bên trên chiếc giường. Qua ánh sáng nhá nhem của chiếc đèn bão, cái đôi chân kia không hề có bóng. Người ta thường đồn đại với nhau rằng, ma quỷ sẽ không hề có bóng. Nếu nghi ngờ ai là ma quỷ, chỉ cần nhìn người đó có bóng hay không là biết. Bá bỗng sực nhớ tới lời lũ trẻ cùng học với mình rỉ tai nhau. Người ta có trò cúi đầu qua nhìn xuyên qua háng. Khi đó nếu có ma ở sau lưng nhất định sẽ nhận ra nó.

Thêm Bình Luận